Lâm Táp Táp vội vàng lại gần, ôm lấy cánh tay hắn, nói ngọt ngào: “Táp Táp nào dám nguyền rủa ca ca đâu, ta… ta chỉ nguyền rủa mỗi mình Lo Thủy Vi thôi, tiếc là không thành, lại khiến nàng ta xuất hiện trước mặt ca ca rồi.”
Nàng cố tình thăm dò suy nghĩ của Hạ Lan Lăng, “Cuối cùng lại gặp được người thê tử tương lai của ca ca rồi, ca ca có vui không?”
Hạ Lan Lăng lại rút tay ra, chưa kịp trả lời, đã nghe thấy giọng của cô gái bên cạnh giận dữ nói: “Có xong chưa, ôm ta một chút có chết không?”
Từ lúc nãy, mỗi lần nàng gần Hạ Lan Lăng, hắn đều tránh đi. Ban đầu nàng còn không để ý, nhưng giờ qua vài lần, rõ ràng là Hạ Lan Lăng không muốn để nàng chạm vào mình.
“Ta là quái vật sao?”
Lâm Táp Táp cảm thấy mặt mũi mình bị vả thẳng vào, nàng lập tức kéo lại tay Hạ Lan Lăng, ôm chặt vào ngực, mắng: “Sao thế, vừa mới gặp Lạc Thủy Vi lại vội vàng giữ thân cho nàng ta, sao trước kia không làm vậy?”
“Lúc trước ta ôm huynh, sao huynh không tránh đi? Giờ thì làm ra bộ dạng thanh khiết, đoan trang, ta phỉ!” Lâm Táp Táp tức giận, hét lên, “Hạ Lan Lăng, ta nói cho huynh biết, huynh sớm đã không còn trong sạch rồi!”
Hắn không cho nàng ôm, nàng lại cứ muốn ôm. Nàng đâu phải không nhìn ra — giờ khắc này Hạ Lan Lăng thân thể suy yếu, căn bản chẳng còn bao nhiêu sức lực, căn bản chẳng làm gì được nàng.
Bị nàng mắng một trận tơi bời, động tác giãy giụa của Hạ Lan Lăng cũng khựng lại. Vì trận giằng co này, áo ngoài vừa chỉnh tề xong đã lại xộc xệch, hắn khẽ cất giọng, thanh âm bình đạm: “Buông ra.”
“Không buông.”
Lâm Táp Táp cũng nổi nóng, nàng chẳng những không chịu buông tay mà còn vòng tay ôm trọn cả người hắn, hai tay siết lấy eo thon của hắn, mặt vùi sâu vào lòng ngực hắn, giọng mang vẻ ngang ngược: “Ta cứ muốn ôm đấy.”
Hạ Lan Lăng thở hắt một hơi, thân thể vì cái ôm này mà cứng đờ.
Bình thường không thấy gì, nhưng vừa để Lâm Táp Táp vùi mặt vào ngực, hắn mới chân chính cảm nhận được sự khác biệt giữa nam nữ về vóc dáng và thể lực — rõ ràng là Lâm Táp Táp bá đạo ôm lấy hắn, vậy mà lại khiến hắn có cảm giác chính mình đang bị vùi sâu trong lòng nàng.
Hơi thở thoang thoảng mùi hương lành lạnh từ người Hạ Lan Lăng, không rõ có phải ảo giác của Lâm Táp Táp hay không, nàng cảm thấy nhiệt độ cơ thể hắn so với lúc nãy lại cao hơn mấy phần.
“Cứ muốn ôm, phải không?” – Hạ Lan Lăng dường như bị nàng chọc đến bật cười, khẽ hừ một tiếng từ mũi, mấy chữ thốt ra chậm rãi mà dịu dàng, nghe vào tai lại như sự yên tĩnh trước một cơn bão giông.
Chưa đợi Lâm Táp Táp kịp phản ứng, eo nàng đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm trọn, cả người lập tức bị nhấc bổng lên. Khoảnh khắc thân thể rời khỏi mặt đất, nàng đã bị hắn đè xuống chiếc trường kỷ phía sau, hai tay bị hắn giữ chặt, giãy giụa cũng không thoát ra được.
“Nàng biết vì sao cốt nô lại tha cho nàng không?” – Hạ Lan Lăng áp người đè nàng xuống, thu chặt vòng tay ôm lấy nàng, đem gương mặt vùi vào hõm cổ nàng, cọ cọ thân mật như mèo vờn.
Lâm Táp Táp hoàn toàn choáng váng.
Nàng không hiểu, rõ ràng khi nãy mình còn đang ở thế thượng phong, cớ sao chớp mắt đã bị lật bàn như thế. Nàng cố vùng vẫy nhưng không thoát khỏi sự khống chế của Hạ Lan Lăng, bên tai đã bị hơi thở nóng hổi của hắn thổi đến tê dại, thanh âm khàn khàn vang lên mang theo mệnh lệnh: “Trả lời ta đi, Táp Táp.”
Lâm Táp Táp vẫn chưa hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, một lúc sau mới yếu ớt đáp: “Bởi, bởi vì huynh nói ta còn có ích…”
Hắn đã nói nàng còn hữu dụng.
“Vậy nàng có biết mình hữu dụng như thế nào không?” Hạ Lan Lăng hơi thở nóng rực, nhiệt độ cơ thể vẫn đang tăng lên. Thấy Lâm Táp Táp mãi không trả lời, hắn nhẹ nhàng đặt đôi môi mỏng áp lên làn da nơi cổ nàng, lướt qua một cái liền khiến nàng khẽ run rẩy.
Hắn bật cười khẽ, thì thầm: “Táp Táp người lạnh thật, có thể giúp ta hạ nhiệt được không?”
Như thể bị bỏng một cái, Lâm Táp Táp không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, lập tức giãy dụa kịch liệt, như một con cá nhỏ bị bắt lên khỏi nước. Tuy vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ ý của Hạ Lan Lăng, nhưng nàng đã linh cảm được nguy hiểm, chẳng buồn giữ thể diện gì nữa, nức nở cầu xin:
“Ca ca, ta sai rồi…”
“Ta sai rồi được chưa, hu hu hu đừng hù ta, ta sợ…”
Hạ Lan Lăng đúng lúc chống người dậy, ngón tay nhẹ vuốt lọn tóc rối bên má nàng, cúi mắt nhìn nàng chăm chú, hỏi khẽ:
“Còn muốn ôm nữa không?”
“Không… không ôm nữa.”
“Muội sai rồi, ca ca.”
Hầu như ngay khoảnh khắc Hạ Lan Lăng vừa nhổm người lên, Lâm Táp Táp đã bật dậy khỏi trường kỷ như cá chép vượt vũ môn, trong cơn hoảng hốt thậm chí chẳng thèm nhặt lại chiếc áo khoác rơi xuống, cứ thế ba chân bốn cẳng chạy khỏi phòng hắn.
Vừa tức vừa thẹn, lần đầu tiên nàng da mặt dày mà cũng biết xấu hổ, lúc đẩy cửa rời đi còn để lại một câu phẫn nộ: “Hạ Lan Lăng tên đại bi3n thái!”
Hạ Lan Lăng nghiêng người tựa trên giường, không đuổi theo, chỉ hơi khép mắt lại, cố nén luồng nhiệt đang cuộn trào trong thân thể, khẽ hừ một tiếng: “Tiểu lừa đảo.”
Lời nói dối, rốt cuộc vẫn là lời nói dối. Chỉ cần chạm nhẹ, là tan tành.
--------
Trấn Cực Hải cách biển Cực Hải rất gần, phi chu chỉ mất vài canh giờ đã tiến vào phạm vi.
Để tránh bị Lạc Thủy Vi dây dưa, hầu như vừa đủ người, Lâm Táp Táp đã ra lệnh cho phi chu toàn lực phi hành. Khi tia sáng đầu tiên của bình minh ló rạng bên bờ biển, đứng trên phi chu đã có thể thấy được bí cảnh giữa biển khơi