Nàng không thấy ngại, nhưng đám người vây xem lại bắt đầu thấy khó xử thay.
Hạ Lan Lăng để nửa khuôn mặt bị tóc rối che phủ, trong lúc mọi người dần dần rút lui, khẽ bật cười một tiếng rồi nhẹ giọng hỏi: “Nàng định làm cái gì gọi là đại sự?”
Lâm Táp Táp cũng chẳng rõ lắm, bởi trong thoại bản mỗi lần tới đoạn này thì thế nào cũng có Giáp Ất Bính Đinh xuất hiện phá đám. Nhưng nàng đại khái hiểu được chút đạo lý bên trong, liền không chịu thua mà đáp lại: “Huynh coi thường ai đó? Chẳng phải chỉ là hôn hít ôm ấp, chiếm chút tiện nghi thôi sao.”
Nói đoạn, nàng liền đưa tay giúp Hạ Lan Lăng chỉnh lại vạt áo đang rối bời: “Vừa rồi nếu huynh có thể hô vài câu ‘đừng mà, đừng chạm vào ta’ thì càng hợp cảnh hơn.”
Hạ Lan Lăng nhướng mày liếc nàng một cái: “Xem ra nàng hiểu biết cũng không ít.”
Lâm Táp Táp rất đắc ý: “Đó là đương nhiên.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Chính vì chuyện ấy, thanh danh của Lâm Táp Táp trên tông môn càng thêm vang dội.
Nhờ hai tiểu sư muội kia thêu dệt thêm mắm dặm muối, chẳng bao lâu, ai nấy đều biết rằng Lâm Táp Táp cưỡng chế tình yêu đối với Hạ Lan Lăng, không những áp người lên tường hôn cho bằng được, còn hôn đến nỗi tay chân người ta rụng rời, chẳng còn chút sức phản kháng. Vị đại sư huynh ôn nhu nhã nhặn kia, suýt chút nữa đã bị nàng dọa khóc rồi.
“Haizz, Hạ sư huynh thật đáng thương, không ngờ lại là kiểu người như vậy.”
“Thiếu tông chủ thật cường hãn, thật dọa người. Nàng chỉ mới trúc cơ thôi mà, sao lại bá đạo đến vậy chứ?”
“Ta… ta nói nhỏ một câu, ta bắt đầu thấy sùng bái thiếu tông chủ rồi.”
Lời đồn bay đến tai Lâm Táp Táp khi nàng đang ở trong phòng của Hạ Lan Lăng. Thật lòng mà nói, nghe xong nàng có chút đắc ý nho nhỏ, nhưng đắc ý chưa được bao lâu thì lại thấy chột dạ, bởi sự thực không phải như vậy. Nếu không có Hạ Lan Lăng ra tay cứu giúp, e rằng nàng đã sớm bị cốt nô thiêu thành tro bụi.
Tựa má vào tay nhìn về phía bình phong trước mặt, dưới ánh lửa leo lét, sau tấm bình phong mờ ảo lộ ra một bóng người lặng thinh không động tĩnh.
Nàng nhịn không được hỏi: “Lăng ca ca, huynh ổn chứ?”
Sau bình phong vẫn không có tiếng đáp.
Từ khi trở về từ Cực Hải trấn, vừa khép cửa phòng lại, những vệt hỏa văn vốn mờ nhạt trên mặt Hạ Lan Lăng liền trỗi dậy rõ rệt, nhiệt độ trên người cũng không ngừng tăng lên. Lâm Táp Táp lo lắng, không yên tâm để hắn một mình trong phòng, bèn ngồi đợi sau bình phong, đợi hắn ngâm mình trong hàn thủy xong sẽ ra. Nào ngờ một đợi liền nửa canh giờ trôi qua.
“Lăng ca ca?”
“Ca ca mà còn không lên tiếng, ta sẽ vào đó thật đấy.”
Vẫn không nghe thấy lời nào, tâm trí Lâm Táp Táp bắt đầu bất an. Nàng vội bước mấy bước vòng qua bình phong — liền bị nguồn nhiệt nóng rực cùng mùi huyết khí xộc thẳng vào mặt khiến nàng phải nghiêng đầu né tránh.
Sau tấm bình phong, Hạ Lan Lăng vẫn mặc y phục ngâm mình trong thùng tắm, nơi tâm khẩu hiển hiện rõ ràng hình dạng hỏa liên, mặt nước vốn trong suốt nay đã nhuốm đầy sắc máu, do nhiệt khí bốc lên mà sôi trào lục bục từng đợt.
Hắn tựa người vào thành thùng ngủ mê man, ấn ký trên trán sẫm đỏ, tóc đen xõa xuống, làn da trắng nhợt như tuyết, nửa bên mặt gần như trong suốt, mơ hồ hiện ra hoa văn lửa đỏ như đang bị ngọn lửa hung tàn thiêu đốt từ trong cơ thể, tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát cháy ra ngoài.
Vẻ đẹp ấy mang theo nét tà dị quỷ mị, khiến người ta vừa thẫn thờ vừa rợn tóc gáy.
Lâm Táp Táp nào từng thấy cảnh tượng như thế, lập tức bị dọa giật mình. Thấy Hạ Lan Lăng nhắm chặt hai mắt không nhúc nhích, nàng hoảng hốt chạy lại, “Lăng ca ca, mau tỉnh dậy đi!”
Hắn đây là đang tắm nước lạnh… hay đang hầm chính mình?
Nàng vội muốn kéo người ra khỏi vũng máu kia, nhưng vừa chạm đến da hắn thì một luồng nhiệt nóng rát như thiêu đốt xuyên thấu lòng bàn tay, khiến nàng không thể không buông tay ra.
Nhiệt độ trên thân thể Hạ Lan Lăng lúc này chẳng khác gì một lò luyện đan đang rực cháy trong lửa đỏ.
Nghĩ đến “Chước Tâm Liên” mà cốt nô từng nhắc đến, Lâm Táp Táp cắn răng ép mình trấn tĩnh, cố nhớ lại pháp quyết chữa trị mà Trạch Lan từng truyền cho trước khi rời đi, định bụng thử vận xem có thể giúp hắn trừ bỏ hỏa liên hay không.
“Đừng động vào.” Vừa lúc nàng chuẩn bị thi pháp, Hạ Lan Lăng khẽ mở mắt.
Mồ hôi rịn đầy người, trong làn hơi nóng mờ mịt, hắn chậm rãi chớp đôi mi ẩm ướt, khàn giọng nói: “Ra ngoài.”
Lâm Táp Táp không nhúc nhích, cứng đầu nói: “Ta có thể cứu huynh, Lăng ca ca, hãy để ta thử một lần. Ta có thể giúp huynh trục xuất Chước Tâm Liên.”
Sau thời gian bị ép làm thiếu tông chủ, đọc qua không ít sách vở do Hạ Lan Lăng đưa đến, Lâm Táp Táp đã hiểu rõ ít nhiều về giới tu hành. Nàng biết Chước Tâm Liên là gì — đó là một loại cấm chú tương tự cổ độc, do Thanh Tề đạo quân dùng chính linh lực luyện chế để khống chế người khác, cả thiên hạ chỉ có ông ta mới có thể giải được.
Lý là thế, song Thần Nông cốc cũng chẳng phải hư danh, lại thêm có thuật chữa trị Trạch Lan truyền dạy, dù nàng nhất thời không thể nhổ hẳn Chước Tâm Liên ra, nhưng chí ít cũng có thể giúp hắn áp chế ngọn lửa đang cuồng bạo trong người.
Hạ Lan Lăng nghe xong chẳng tỏ vẻ gì, ánh mắt dưới lớp hơi nóng sâu thẳm mà ảm đạm, chỉ bình thản phun ra ba chữ: “Không cần thiết.”
Lâm Táp Táp ngẩn người, “Vì sao lại không cần?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Chẳng bao lâu, bên tai truyền đến tiếng gào thét thảm thiết của một người thứ ba. Lâm Táp Táp mở to đôi mắt, chỉ thấy ấn ký trên trán Hạ Lan Lăng chớp chớp không ngừng, từng làn khí đen bốc lên rồi lại biến mất nhanh chóng.
Nghiệp Sát, với giọng rít gào âm u, thét lên: “Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ, một cái Chước Tâm Liên có thể làm gì ta?”
“Ta là Thiên Ma! Là do trời đất sinh ra! Ngươi dám cắn nuốt ta, chẳng sợ thiên đạo giáng phạt, khiến ngươi tan thành tro bụi sao?”
“A——”
Tiếng thét cuối cùng sắc bén đến mức khiến Lâm Táp Táp đau đớn nhói trong tai, sau đó, trong phòng lại lặng yên trở lại, ngay cả luồng nhiệt xung quanh cũng dần dần giảm bớt.