Đúng là xúi quẩy, Lâm Táp Táp cũng từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại nàng ta nữa.
Lúc này, Lâm Văn Ngạn và Phong Khởi cũng từ phía sau đuổi đến. Trông thấy Lạc Thủy Vi, Lâm Văn Ngạn khẽ cau mày, ánh mắt lướt nhanh qua người nàng ta rồi thấp giọng nói với Lâm Táp Táp: “Là người của Chiêu Thánh Cung.”
“Chiêu Thánh Cung?” Nghe đến cái tên này, lòng Lâm Táp Táp không khỏi trầm xuống, nàng theo bản năng liếc nhìn Hạ Lan Lăng, nén giận mà hỏi: “Nàng ta sao lại có liên quan tới Chiêu Thánh Cung?”
Hạ Lan Lăng chẳng phải từng nói, hắn chưa từng đi tìm Lạc Thủy Vi hay sao? Chẳng lẽ… hắn đã lừa nàng?
Lâm Văn Ngạn trầm mặc một lúc rồi nói: “Khi ta tu học tại Thiên Cơ Môn, từng nghe một vị sư thúc nhắc qua, Chiêu Thánh Cung có một vị nữ quân tên Thiên Ti, vốn mang bệnh kinh niên, thân thể yếu nhược, bên người thường xuyên có một vị đan tu họ Lạc bầu bạn. Có lời đồn rằng nàng ta là hậu nhân của Tử Tiêu Phủ – một gia tộc ẩn thế.”
Thiên Ti nữ quân chính là muội muội của Thanh Tề Đạo Quân , đồng thời cũng là cô ruột của Hạ Lan Lăng.
Về vị nữ quân này, từng có những truyền thuyết xưa được lưu truyền: Có người bảo nàng từng là thiên chi kiêu nữ mạnh nhất đời ấy, từng một tay vực dậy dòng tộc Hạ Lan đang bên bờ diệt vong, phong thái từng lấn át cả ca ca mình. Cũng có người nói, nàng từng cách đạo quân chỉ một bước, nhưng lại vì tình mà lạc đạo, từ đó căn cơ tổn hại, ẩn cư trong Chiêu Thánh Cung, cực hiếm khi lộ diện.
Đối với nữ tử ấy, Lâm Táp Táp tuy chưa từng gặp mặt nhưng vẫn luôn mang lòng ngưỡng mộ, xem nàng là hình mẫu nữ tu đỉnh cao trong thiên hạ. Giờ nghe Lâm Văn Ngạn nói vậy, trong lòng nàng chợt sinh chút rối loạn, “Ý huynh là… Thiên Ti nữ quân đang bảo hộ Lạc Thủy Vi?”
Nếu thật sự là như thế, thì thân phận vị đan tu họ Lạc kia càng trở nên khó dò hơn bao giờ hết.
Chuyện của Lâm Phù Phong trong họ Lâm vốn đã chẳng còn là bí mật, Lâm Văn Ngạn sớm đã biết qua, nay cũng nghĩ tới cùng một hướng với Lâm Táp Táp. Hắn liếc về phía Lạc Thủy Vi đang đứng cách đó không xa, khẽ nói: “Chuyện về Thiên Ti nữ quân vốn cực ít người biết, vị đan sư bên người nàng lại càng chưa từng lộ diện. Nếu không phải ta từng ở lại Thiên Cơ Môn mấy năm, e là cũng chẳng biết được điều này.”
Tâm trạng của Lâm Táp Táp giờ đã hoàn toàn sụp đổ. Từ những câu nói lẻ tẻ trong đám người bên trong lầu, nàng đã xác nhận được việc Lạc Thủy Vi xuất hiện ở nơi này là để đi vào Bách Mộ Quật.
Không ngờ phòng bị bao nhiêu đường, cuối cùng lại chẳng phòng được cốt truyện ngốc nghếch của vị tác giả ngốc nghếch kia. Xem ra, sau khi vào Bách Mộ Quật, nàng sẽ có việc để bận rộn rồi.
“Hạ Lan Lăng đâu?” Bị Lạc Thủy Vi thu hút hết thảy sự chú ý, Lâm Táp Táp lúc này mới giật mình quay đầu tìm người, đảo mắt một vòng trong lầu mà chẳng thấy bóng dáng Hạ Lan Lăng đâu cả.
Thấy Lạc Thủy Vi vẫn còn ở đây, Lâm Táp Táp phần nào yên tâm, nàng vỗ nhẹ lên vai Lâm Văn Ngạn nói: “Chút nữa huynh tìm cơ hội thử xem, xem thử tu vi của Lạc Thủy Vi đã khôi phục chưa. Ta ra ngoài tìm Hạ Lan Lăng.”
Lâm Văn Ngạn khẽ gật đầu, trông thấy bên cạnh Lạc Thủy Vi thiếu một người hầu cận, bèn nhắc thêm một câu: “Cẩn thận mọi việc.”
Khí pháp lâu rất lớn, người lại đông, muốn tìm một người thật chẳng dễ dàng gì.
Lâm Táp Táp mang theo Phược Ma Liên, chỉ cần rót linh lực rồi gọi tên Hạ Lan Lăng, là có thể biết hắn đang ở đâu. Nhưng khi linh lực đã nhập vào, tâm niệm nàng khẽ động lại không gọi tên, mà thay vào đó tăng thêm linh lực, ra lệnh cho Phược Ma Liên: “Dẫn ta đi tìm nô liên.”
Nàng muốn âm thầm đi tìm Hạ Lan Lăng, xem thử hắn lại đang giở trò gì sau lưng mình.
Đuôi của Phược Ma Liên khẽ rung, chỉ ra một phương hướng, dẫn nàng đi về phía trước. Lâm Táp Táp men theo sợi dây, rẽ trái rẽ phải qua nhiều ngõ nhỏ, phát hiện càng đi người xung quanh càng thưa thớt, đến khi rẽ vào một ngõ cụt, thì đã hoàn toàn không còn ai nữa.
Chuyện gì vậy? Đây là nơi nào?
Trực giác trời sinh khiến Lâm Táp Táp lập tức sinh lòng cảnh giác, nàng nín thở, nhẹ bước tiến lên.
Không xa phía trước, vang lên những tiếng động loạt soạt khe khẽ, kế đó là âm thanh nặng nề của vật gì đó rơi xuống đất—rõ ràng là tiếng vật nặng va chạm.
Tại góc ngã rẽ, có một khoảng sân trống rộng lớn. Một nam nhân dáng người cao gầy, mình khoác bạch y, gương mặt bị che khuất bởi chiếc mặt nạ hình đầu lâu, đang đứng im lặng, không biểu cảm mà nhìn về một góc tường.
Hắn từng bước từng bước tiến lại gần, thanh âm băng lãnh, không mang theo chút cảm tình nào: “Chủ nhân muốn ngươi giải thích, vì sao không giết Lâm Phù Phong?”
Tâm Lâm Táp Táp đập mạnh, áp lực từ cường giả khiến nàng không dám thò đầu ra, chỉ nghe nơi góc tường vang lên tiếng cười yếu ớt. Hạ Lan Lăng nhẹ giọng nói: “Dẫu sao hắn cũng từng làm sư phụ của bản quân nhiều năm, chuyện sát sư như thế... bản quân thật chẳng thể xuống tay.”
“Thật sao?” Nam tử mang mặt nạ đầu lâu nhìn thẳng Hạ Lan Lăng.
Hạ Lan Lăng y phục đẫm máu, chậm rãi lau vết máu nơi khóe môi, đứng dậy, ngược lại hỏi: “Chẳng lẽ không đúng?”
“Hắn đã mất đi tu vi, không còn đe dọa đến đạo quân, giết hay không giết thì có gì khác biệt?”
“Thế chuyện tông chủ ngươi tính giải thích thế nào?”
Nam tử mặt nạ đầu lâu lạnh lùng nhìn Hạ Lan Lăng, chất vấn: “Đạo quân phái ngươi lấy thân phận Thiếu quân quay về Vân Ẩn Tông, là để ngươi giúp người của chúng ta lên ngôi. Cớ sao ngươi lại để một nha đầu còn chưa dứt sữa làm tông chủ?”
“Lăng Dương Thiếu quân, ngươi định phản bội đạo quân sao?”
Ánh mắt Hạ Lan Lăng trầm xuống, thần sắc nhìn về phía nam tử đối diện mỗi lúc một nhạt, khẽ kéo khóe môi, đáp: “Bản quân há dám.”
Những lời phía sau, Lâm Táp Táp đã không còn dám nghe nữa. Kinh ngạc, hoảng loạn, sợ hãi cùng mờ mịt quấn lấy nhau, khiến nàng trong khoảnh khắc không thể tiêu hóa nổi những tin tức đó.
Đạo quân muốn giết phụ thân nàng?
Hắn phái Hạ Lan Lăng lấy danh Thiếu quân tiếp quản Vân Ẩn Tông, thật sự có dã tâm đoạt quyền?