Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Chương 112: Sụp văn 036%




Lâm Táp Táp hít phải hương thơm lành lạnh ẩm ướt trên người hắn, trán chạm vào lớp da lộ ra ngoài y phục, mới phát hiện hắn áo quần xốc xếch, chỉ khoác hờ một lớp áo ngoài—trông như vừa tắm xong chưa khô.

Đang… tắm?

Lâm Táp Táp khựng lại một nhịp, sau đó lập tức đẩy hắn ra, cúi người chui khỏi vòng tay, một hơi xông thẳng vào trong khoang, giọng hầm hầm nổi giận: “Hạ Lan Lăng, huynh gan to lắm đấy!”

Dám giấu người sau lưng nàng à!

Khoang phòng là dạng đơn gian, có vách ngăn chia giữa ngoại thất và buồng ngủ, diện tích bên trong lớn hơn nhìn ngoài nhiều.

Lâm Táp Táp sau khi xông vào, đảo mắt một lượt khắp ngoại thất trống trơn, không thấy chỗ nào có thể giấu người, liền xộc luôn vào buồng ngủ. Trong đó có một chiếc giường, một bàn nhỏ, một cái tủ áo, và bình phong; sau bình phong là bồn tắm cao ngang nửa người.

Nàng sấn tới bên giường, thấy giường được gấp ngay ngắn, chăn nệm chưa động qua, liền lập tức lật tung, ngó luôn dưới gầm giường. Sau đó lại quay sang kéo cửa tủ.

Hạ Lan Lăng khoác lớp áo ngoài còn ướt, tựa vào khung cửa, không ngăn cản nàng, chỉ nhướng mày hỏi: “Nàng đang tìm gì?”

Lâm Táp Táp không buồn đáp, lại vòng ra sau bình phong xem xét bồn tắm.

Bên trong bồn đầy nước trong, trên mặt nước còn rải một lớp cánh hoa, nước thì đã nguội ngắt. Lâm Táp Táp cười khẩy, cảm thấy có gì đó khả nghi, nhưng chưa vội chụp mũ, mà chỉ tay vào thùng gỗ hỏi:

“Ta gõ cửa thì huynh đang tắm à?”

“Thì sao?”

Hạ Lan Lăng không phủ nhận. Tóc ướt rũ bên má, vẻ mặt qua màn sương nước ẩm ướt lại càng thêm tà khí. Hắn ngẩng mắt nhìn về phía Lâm Táp Táp, cả người mặc y phục ướt nửa kín nửa hở, lộ ra một loại mỹ cảm phóng đãng khó nói.

Nhưng Lâm Táp Táp không hề bị vẻ mỹ miều kia mê hoặc, nàng bây giờ toàn tâm toàn ý đều đặt lên việc bắt gian tại trận. Nghe hắn thản nhiên trả lời, nàng cười mỉa: “Đường đường là Thiếu quân, tắm cũng phải rải cánh hoa, huynh bi3n thái à?”

Lâm Táp Táp canh chuẩn thời gian, liền giơ chân đá một cú vào thùng tắm, lạnh giọng: “Huynh nói là đang tắm, nhưng nước bên trong đã lạnh từ lâu rồi, Hạ Lan Lăng, huynh coi ta là đồ ngốc dễ lừa chắc?”

“Nhanh lăn ra đây cho ta!”

Nàng chắc mẩm Lạc Thủy Vi đang trốn trong thùng, bèn nín thở chờ đợi, nhưng mặt nước phẳng lặng, không hề có người nhô lên.

Cả gian phòng chìm vào yên lặng kỳ dị. Lâm Táp Táp nhìn Hạ Lan Lăng, lại liếc về phía thùng tắm, liền nghe hắn cất giọng bình thản: “Nàng nghĩ trong phòng ta có người?”

Còn giả vờ à?

Lâm Táp Táp sốt ruột, lập tức xắn tay áo, bắt đầu vốc từng nắm cánh hoa, khuấy tung cả một thùng nước. Khi mặt nước bị xáo trộn để lộ đáy, bên trong sạch sẽ tinh tươm, chẳng có ai cả. Lâm Táp Táp đoán chắc đây là ảo thuật của hắn, bèn tung chưởng phá tan luôn thùng gỗ.

Ào ——

Nước đổ tràn khắp phòng, chỉ còn lại đống gỗ vỡ vụn, ngoài ra chẳng có bóng người nào.

Lâm Táp Táp sững người, quay đầu hỏi: “Người đâu?”

Hạ Lan Lăng cụp mắt nhìn cảnh tượng hỗn độn dưới chân, hỏi ngược lại: “Người nào?”

Thấy nàng lại muốn quay về lục giường tủ, Hạ Lan Lăng thong thả bước vào phòng, túm cổ áo nàng kéo ngược về phía mình, giọng lạnh lùng: “Nàng tốt nhất nên cho ta một lời giải thích.”

Giải thích gì? Có gì cần nàng giải thích chứ? Người cần giải thích trước rõ ràng là hắn!

Sau một phen náo loạn gần nửa đêm, cuối cùng Lâm Táp Táp mới biết được—Hạ Lan Lăng đúng thật là cái loại bi3n thái thích tắm cánh hoa, ba ngày không lộ diện là vì đang tĩnh tâm luyện hóa Dạ Sát Thiên Ma trong cơ thể. Hắn dùng thân thể mình làm lô đỉnh, cơ thể bị hỏa độc thiêu đốt nên chỉ có thể dùng nước lạnh để hạ nhiệt. Mọi lời giải thích đều hợp lý không kẽ hở.

“Lạc Thủy Vi thật sự không ở chỗ huynh?” Lâm Táp Táp vẫn không yên tâm.

Nàng lại lật tung giường chiếu của hắn thêm lần nữa, không cam lòng hỏi:

“Huynh chẳng phải từng nói Lạc Thủy Vi là thê tử tương lai của huynh sao? Tiểu kiều thê của huynh bị ta đuổi khỏi tông môn, huynh không những chẳng phản ứng gì, còn trốn biệt không ló mặt, huynh mặc kệ nàng thật à?”

“Lúc nàng rời tông, ta vẫn cho người âm thầm theo sau.” Hạ Lan Lăng đáp, “Nhưng người vừa xuống núi liền biến mất. Nếu không phải Phong Khởi làm, thì ngoài ngươi ra còn ai nữa?”

Lâm Táp Táp túm lấy cổ áo hắn, gằn giọng: “Huynh nói đi, có phải huynh giấu Lạc Thủy Vi rồi không?”

Làm một trận om sòm, áo trên người Hạ Lan Lăng gần như đã khô. Hắn để mặc nàng kéo áo, khoảng cách giữa hai người kéo gần, ánh mắt đối diện, bình thản mà chắc nịch buông ra hai chữ: “Không có.”

“Huynh không giấu Lạc Thủy Vi?” Lâm Táp Táp nửa tin nửa ngờ—thế thì còn có thể là ai? Không lẽ một kẻ phế tu như nàng kia còn có thể thần thông quảng đại tránh khỏi tai mắt của các tu sĩ?

Nàng lại kéo Hạ Lan Lăng sát lại vài phần, nghiêm giọng: “Vậy thì huynh thề đi. Nếu huynh dám lừa ta, thì để thiên lôi đánh chết thê tử tương lai của huynh, tốt nhất là thần hồn câu diệt, vĩnh viễn tiêu tán!”

Lời nguyền kia nhằm thẳng vào Lạc Thủy Vi, nên dù độc miệng thế nào, Lâm Táp Táp cũng chẳng thấy có gì phải áy náy.

Hạ Lan Lăng khẽ cau mày, lần này không còn nhường nhịn nàng nữa, một tay gạt tay Lâm Táp Táp ra rồi đứng thẳng người, giọng lạnh băng: “Nếu ta thật sự muốn giữ nàng ta lại, có hàng vạn cách để để nàng ta ở ngay dưới mí mắt người khác. Hà tất phải đợi nàng đuổi nàng ta đi rồi mới giấu?”

“Chuyện đó thì chưa chắc.” Lâm Táp Táp tuy đã tin mấy phần, nhưng không chịu cúi đầu, bèn cúi mắt phản bác: “Huynh hết thoa hương lên người lại tắm hoa cánh, bi3n thái như vậy rồi còn có chuyện gì không làm được?”

Nàng lôi chuyện Phong Khởi trong sách từng làm ra để tự tìm cớ: “Biết đâu huynh thấy ta ức hiếp nàng ta, nổi lên chiếm hữu, lại không muốn nàng ta để tâm người ngoài, nên cố ý mượn tay ta đuổi nàng khỏi tông môn rồi đem nàng ta giam lại, như vậy thì nàng ta mãi mãi chỉ thuộc về một mình ngươi thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.