Dĩ nhiên, Bách Mộ Quật không thuộc về bất kỳ ai, không phân biệt tu vi hay sinh tử, bất kỳ ai cũng có quyền ra vào, người ngoài không có quyền can thiệp. Vì liên quan đến việc giúp Đạo Quân tìm kiếm bảo vật, những người vào Bách Mộ Quật lần này phải đăng ký tên tuổi và môn phái trên thánh chỉ, để tiện cho Chiêu Thánh Cung thống kê và theo dõi sau này.
Lâm Táp Táp nhìn thấy Hạ Lan Lăng vươn tay, chuẩn bị ấn vào thánh chỉ, nàng quyết định làm một cuộc chiến đấu cuối cùng, ôm lấy cánh tay hắn, giọng nói mềm mại: “Ca Ca, nghĩ lại đi.”
“Đó là Bách Mộ Quật đó, bên trong rất nguy hiểm, ca ca là thiếu chủ rồi, chẳng cần phải tranh giành danh hiệu đó nữa.”
Hạ Lan Lăng cuối cùng cũng nhìn xuống nàng, giọng nói bình tĩnh, không rõ vui buồn: “Chính vì ta là thiếu quân, mới phải đi tranh giành.”
“Táp Táp.”
Hắn gọi nàng, một nụ cười mơ hồ trên môi, “Có lẽ nàng chưa hiểu ta đâu, ta vốn đã quen với sự bá đạo, thứ thuộc về ta chỉ có thể là của ta, thà phá hủy người khác còn hơn để họ chiếm lấy; bất kỳ thứ gì ta muốn, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, ta cũng phải có được, ta không thể có, thì người khác đừng mong có.”
Lâm Táp Táp tự nhận mình đã đủ bá đạo, thế nhưng vẫn bị lời nói của Hạ Lan Lăng làm cho sững sờ.
Nàng một lúc không phản ứng lại, rồi bị Hạ Lan Lăng vỗ tay, lùi lại một bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn khi hắn nhỏ một giọt máu vào thánh chỉ. Màn hình ánh sáng phát ra ánh sáng đỏ, sau đó hiện lên dòng chữ “Chiêu Thánh Cung - Lăng Dương Thiếu Quân”.
Lâm Táp Táp thật sự không muốn đi vào Bách Mộ Quật, nhưng thánh chỉ xuất hiện và cảnh báo của sách linh lại khiến nàng không thể không tiếp tục theo đuổi những diễn biến trong câu chuyện. Cảm giác này khiến nàng muốn hỏi sách linh, nhưng Hạ Lan Lăng vẫn ở ngay bên cạnh, nàng không thể dễ dàng thể hiện sự bất mãn hay thắc mắc của mình.
Từ thánh chỉ, nàng nhận thấy không chỉ có Hạ Lan Lăng là người phải đi tìm Tử Phần Đỉnh, mà còn có hàng nghìn tu sĩ khác đang rục rịch chuẩn bị vào Bách Mộ Quật. Điều này rõ ràng càng làm cho mọi chuyện thêm rối ren. Hạ Lan Lăng không chỉ đơn giản là một người tham gia, mà còn là “Lăng Dương Thiếu Quân”, một danh hiệu quyền lực sẽ khiến tất cả mọi người chú ý. Dù ban đầu nàng nghĩ mình có thể tránh xa cuộc phiêu lưu này, nhưng cuối cùng vẫn không thể tách mình ra khỏi những sự kiện đang diễn ra.
Lâm Táp Táp suy nghĩ một chút, thầm nhủ bản thân không thể để chuyện này tiếp tục kéo dài mà không có sự can thiệp của mình. Nếu mọi chuyện đã bắt đầu theo một cách không thể thay đổi, thì nàng sẽ phải đi theo, dù cho rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp. Thế nhưng, nàng vẫn cảm thấy không thể dễ dàng bỏ qua lời nhắc nhở của sách linh về việc không được “bẻ cong cốt truyện”.
Lần này, có lẽ nàng sẽ phải làm rõ mọi chuyện một lần nữa, bởi vì như lời Thư linh cảnh báo: “Xin phản diện hoàn thành nhiệm vụ, đừng để cốt truyện sụp đổ!”
Việc báo danh có giới hạn thời gian, thấy thánh chỉ sắp biến mất, Lâm Táp Táp cuối cùng vẫn đưa tay chạm lên quang bình, nhỏ giọt máu của mình vào đó. Chờ đến khi dòng chữ “Vân Ẩn Tông – Lâm Táp Táp” hiện lên, nàng mới vung tay rồi đưa ngón tay lên miệng hút lấy vết máu nơi đầu ngón. Gần như đúng lúc nàng xoay người rời đi, thánh chỉ cũng lập tức tan biến.
“Nhìn cái gì đấy?” Lâm Táp Táp thấy Hạ Lan Lăng nhìn mình chằm chằm, không vui trừng mắt đáp lại.
Dưới ánh đêm, Hạ Lan Lăng trong bộ y phục trắng, tóc đen dài như thác, dung mạo tuấn mỹ như họa. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận phồng má của nàng, hắn nhìn ra được sự miễn cưỡng trong lòng nàng.
“Đã không muốn đi, sao còn báo danh?” Hắn hỏi, giọng điệu lãnh đạm, không rõ vui buồn.
“Ta vì sao báo danh, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ sao?” Lâm Táp Táp đang ngậm tay, lời nói vì thế có chút mơ hồ.
Hương vị tanh ngọt lan tràn trong khoang miệng, Lâm Táp Táp phồng má trừng đôi mắt tròn xoe, trông vừa có vẻ hung dữ lại vừa đáng yêu ngang ngược. Rõ ràng nàng rất muốn mở miệng chửi cái tên ngốc to xác này một trận, nhưng lý trí lại nhắc nàng rằng: vào Bách Mộ Quật, nàng còn phải dựa vào nam chính để giữ mạng.
Vì vậy, lời sắp thốt ra lại rẽ sang một hướng khác, biến thành—
“Ta không nỡ xa ca ca Lăng đâu.”
“Nếu lần này chia ly, ai biết khi nào mới gặp lại? Vạn nhất huynh vào bí cảnh lại gặp giai nhân rồi không còn thích ta nữa thì sao?”
“Không thể nào.” Hạ Lan Lăng nghe xong liền phản bác, liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt mang ý vị khó dò: “Ta rất chung tình.”
Phi, ta tin ngươi mới là đồ ngốc ấy.
Lâm Táp Táp làm ra vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Ca ca là nói, huynh chỉ yêu một mình ta sao?”
Nàng tiến lại gần, khẽ hỏi: “Vạn nhất huynh gặp lại tiểu sư muội thân thiết Lạc Thủy Vi của huynh trong bí cảnh thì sao?”
Hạ Lan Lăng không trả lời ngay, hắn cụp mi mắt, như đang suy nghĩ vấn đề này. Nhưng cuối cùng, hắn cũng không nói rằng mình chỉ yêu một mình Lâm Táp Táp. Hắn chỉ im lặng một lúc rồi đáp: “Bát tự cho thấy, nàng vẫn là vị hôn thê tương lai của ta.”
Vậy thì sao? Ý ngươi là gì chứ?
Lâm Táp Táp không biết nên cảm ơn hay tức giận, lần này Hạ Lan Lăng không nói thẳng trước mặt nàng rằng hắn sẽ chọn Lạc Thủy Vi, nhưng chỉ bằng câu “nàng ấy là thê tử tương lai của ta” cũng đủ khiến nàng muốn trở mặt.
Nàng vươn tay nâng mặt Hạ Lan Lăng lên, mỉm cười vuốt nhẹ gương mặt tuấn tú ấy. Khi hắn run mi nhìn nàng, nàng bỗng dùng lực siết mạnh khóe miệng hắn, tay trái kéo một bên, tay phải kéo một bên, kéo đến mức khuôn mặt tuấn mỹ kia méo mó đỏ bừng.
“Huynh có cái miệng để làm gì hả?”
Lâm Táp Táp tức tối lớn tiếng: “Chẳng lẽ cả thế giới này chỉ mình huynh có miệng biết nói chuyện chắc!”
Nam chính tốt như vậy, sao cứ nhất định phải có cái miệng cơ chứ.
Đáng đời ngươi bị Thư Linh bắt độc thân đến già.
–
Lần này vào Bách Mộ Quật tìm báu vật, đúng như trong nguyên tác, đã gây chấn động toàn giới tu chân. Hơn phân nửa tu sĩ đều ghi danh tham gia, mong rằng có thể nhân dịp này một chiến thành danh, lọt vào mắt tộc Hạ Lan, từ đó thăng hoa trên con đường tu đạo.
(XƯNG HÔ NAM NỮ CHÍNH MÌNH SẼ PHỤ THUỘC VÀO HOÀN CẢNH NHÉ!)