Không còn vật che chắn, gương mặt tuyệt mỹ khuynh thành của Hạ Lan Lăng liền hiện ra giữa không trung, một lọn tóc lòa xòa bên má, làn da trắng như tuyết, sống mũi cao thẳng. Hắn ý thức được nàng vừa làm gì, khẽ giơ tay sờ bên mặt, hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt sâu thẳm dõi theo nàng.
Lâm Táp Táp bắt gặp ánh mắt tối đen như mực ấy, rùng mình tỉnh táo lại, việc đầu tiên nàng làm là úp mặt nạ vàng trở lại mặt hắn.
Che lại dung nhan khuynh thành mê hoặc lòng người kia, Lâm Táp Táp vội lùi mấy bước, nhắm mắt lại, nét mặt không cảm xúc mà nói: “Ta mù rồi.”
“Kỳ lạ, sao trời lại tối thế này?”
“Sao lại chẳng thấy ai cả?”
Nàng vừa đi vừa giả vờ như kẻ mù, miệng lẩm bẩm:
“Ta mù rồi, ta không thấy gì hết.”
“Ta thành người mù mất rồi.”
Khi nàng sắp chạm tới cửa lớn, phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của Hạ Lan Lăng: “Còn bày trò gì thế.”
“Nàng chẳng phải đã sớm biết bản quân là ai rồi sao?”
!!! Câu này có ý gì? Rõ ràng nàng mới là người diễn cùng hắn, cớ sao lại thành kẻ bị hắn phối hợp diễn trò mà chẳng hề hay biết?
Lâm Táp Táp không nhịn được ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Lan Lăng đã tháo mặt nạ ra lần nữa, lộ rõ dung nhan tuấn mỹ đang bình tĩnh nhìn nàng. Hắn vẫn vận bộ trường bào vàng nhạt, tóc đen cài kim quan, cao quý tựa thần minh, không ai với tới. Lời muốn mắng nghẹn nơi cổ họng, Lâm Táp Táp quay đầu bước tiếp, chỉ buông một câu: “Ta vẫn mù thật rồi.”
Tránh được chuyện nào hay chuyện đó, Lâm Táp Táp càng lúc càng cảm thấy mình nhìn không thấu Hạ Lan Lăng nữa.
—
Từ sau lần nàng tháo mặt nạ của Hạ Lan Lăng, Lâm Táp Táp liền trốn biệt mấy ngày, không dám bước chân đến chính điện, mà Hạ Lan Lăng cũng chẳng triệu nàng với thân phận Lăng Dương thiếu quân nữa.
Thời hạn hai tháng sắp đến, Lâm Táp Táp bỗng dưng bắt đầu bồn chồn, đồng thời cảm thấy vận rủi như bám lấy mình, chuyện gì cũng trật vuột, làm gì cũng hỏng. Mỗi lần nghĩ đến pha hành động “tháo mặt nạ” ấy là lại xấu hổ tới mức gãi bàn, móc đất bằng chân, vừa mắng mình, vừa tiện thể mắng luôn Hạ Lan Lăng.
Một thiếu quân to tướng mà lại để một tu sĩ Trúc Cơ như nàng dễ dàng tháo mặt nạ — nói hắn là “phế cẩu” cũng là sỉ nhục loài chó rồi! Bao nhiêu năm qua hắn che giấu thân phận bằng cách nào mà không ai nhận ra chứ?
Vào một đêm gió lạnh trời đen, Lâm Táp Táp nhịn không được ôm lò than đi ra ngoài.
Nàng chọn một nơi trống trải vắng người, đặt lò than xuống rồi lấy ra những tờ văn khấn do mình tự tay chép, lần lượt đốt đi, miệng lầm rầm khấn: “Cảm tạ trời đất, xin thương xót cho Táp Táp thuận lợi vượt qua kiếp nạn. Nay Táp Táp đến hoàn nguyện đây.”
“Cầu mong các vị tiếp tục phù hộ Táp Táp. Táp Táp xin dập đầu lạy các ngài.”
Bộp bộp bộp — ba cái dập đầu chắc nịch vang lên, Lâm Táp Táp thành kính khấu đầu với đất trời. Đây là lời cảm tạ nàng đã hứa lúc ở Thần Nông Cốc được đồ đằng cá chép cứu, giờ nàng giữ đúng lời, cũng mong trời cao tiếp tục thương xót, nhất là trong những tình tiết sắp tới, nhất định phải phù hộ nàng sống lâu sống khỏe.
Đột nhiên, gần đó truyền đến tiếng mèo linh kêu khe khẽ, một góc áo trắng xé tan màn đêm, cạnh gốc cây hiện ra một bóng người lặng lẽ dựa vào. Hắn đã đứng đó từ bao giờ, ánh lửa lập lòe chiếu lên khuôn mặt tuấn tú kia, cả đôi mắt đen thẳm cũng nhuộm ánh đỏ kỳ dị.
“Ngài… sao ngài lại ở đây?” Nhận ra người đến, Lâm Táp Táp hoảng hốt đứng bật dậy.
Hạ Lan Lăng khẽ nhếch môi: “Ta vẫn luôn ở đây, chỉ là nàng không nhìn thấy.”
“Ngài nói nhảm! Vừa nãy lúc ta đến rõ ràng không có ai! Nếu ngài đã đứng ở đó từ trước, thân hình to lớn thế sao ta lại không nhìn ra?”
Hạ Lan Lăng hơi nhướng mày: “Nàng chẳng phải trước đó nói mình mù rồi sao? Nay lại khỏi rồi à?”
Lâm Táp Táp nghẹn họng, tức tối nói: “Giờ ta không mù nữa rồi đấy!”
Nàng đã nghĩ mình xui xẻo khi gặp phải Hạ Lan Lăng, nhưng không ngờ điều xui xẻo thật sự lại còn ở phía sau.
Vù—
Một cơn gió quái dị thổi đến, trực tiếp dập tắt lò than đang cháy của Lâm Táp Táp, thổi bay những tờ văn khấn nàng vừa viết, làm chúng tản mát khắp nơi.
Một trong số chúng, bay nhẹ nhàng rồi rơi trước mặt Hạ Lan Lăng. Lâm Táp Táp vội vã chạy đến để lấy lại, nhưng Hạ Lan Lăng đã nhanh tay nắm chặt trong tay mình.
“Ngài làm gì vậy!” Cơn gió quái dị chắc chắn là do Hạ Lan Lăng tạo ra.
Hạ Lan Lăng liếc nhìn tờ văn khấn trong tay, rồi nhìn nàng, thấy nàng vì để tạ ơn trời đất mà viết từng nét chữ cẩn thận, trong đó tràn đầy sự cảm kích. Nhưng ngay sau đó, hắn dùng lửa ở đầu ngón tay thiêu hủy hoàn toàn tờ văn, nhìn vào đôi mắt đầy phẫn nộ của Lâm Táp Táp, hắn cúi xuống nhìn cổ tay nàng, thản nhiên nói:
“Trời cao vô tình, nàng thật sự nghĩ trời sẽ thương xót nàng sao?”
Đây chính là sự ghen tỵ thuần túy!
Lâm Táp Táp bật cười một tiếng: “Trời không thương xót ta, chẳng lẽ ngài thương xót ta?”
Hạ Lan Lăng hơi khựng lại, khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ đang mỉm cười với hắn, vẻ mặt thực sự tức giận khiến nàng mới có thể khiêu khích hắn như vậy: “Lăng ca ca, ngài có phải đã quên rồi không, chính ta là người đã cứu mạng ngài.”
“Ngài lại đối xử với người cứu mạng ngài bằng thái độ như vậy sao?”
Hạ Lan Lăng không quên.
Vì vậy, đối mặt với sự khiêu khích của thiếu nữ, hắn giữ bình tĩnh, thái độ cực kỳ điềm đạm, “Nàng muốn ta phải làm gì với nàng?”
Có lẽ vì không còn bị Lạc Thủy Vi đe dọa, Lâm Táp Táp cảm thấy mình không còn phải kiêng nể gì nữa, trong lòng có vài phần cảm giác không cần phải lấy lòng hắn nữa. Vì vậy, khi Hạ Lan Lăng lại chọc giận nàng và hỏi nàng muốn làm gì, Lâm Táp Táp trở nên kiêu ngạo, nhưng rất có lý trí, chỉ nhỏ giọng mắng ra một câu —
“Quỳ xuống, gọi ta là phụ thân.”
Hạ Lan Lăng giật mình, “Nàng vừa nói gì?”
Lâm Táp Táp nghĩ rằng giọng nói của mình đã đủ mờ nhạt, không ngờ lại bị Hạ Lan Lăng nghe thấy. Cảm giác nguy hiểm lập tức dâng lên, nàng ngay lập tức lùi lại vài bước, định chạy trốn, nhưng lại chỉ tay lên bầu trời: “Nhìn kìa, có sao băng rơi!”