Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Chương 105: Chương 105




Lâm Táp Táp không nghĩ ngợi gì đã bật thốt: “Là để khi đánh nhau thì có người hợp sức vây đánh?”

Lăng Dương Thiếu quân cười nhẹ: “Nàng hiểu vậy cũng không sai.”

“Vậy còn có cách hiểu nào khác?”

“Là để tự bảo vệ mình.”

Dù là kẻ yếu hay cường giả, mục đích cuối cùng đều là tự bảo toàn. Kẻ yếu cần cường giả che chở, còn cường giả — cũng cần một thế lực vững chắc đứng sau. Nếu hắn là kẻ đứng đầu thiên hạ, không còn ai mạnh hơn có thể dựa vào, thì điều hắn cần là một tông môn đoàn kết, là nơi khiến không ai dám khinh thường hắn.

“Dù một người mạnh đến đâu, nếu không có môn phái chống lưng, cũng khó mà đi được bao xa. Nàng hiểu không?”

Lâm Táp Táp nghe thì như hiểu như không, nhưng trong lòng cũng dần nhận ra: hắn đang muốn nàng chấp nhận vị trí tông chủ của Vân Ẩn Tông.

Nàng hơi mất hứng, gặng hỏi: “Nếu có người thật sự mạnh đến mức vô địch thiên hạ, thì còn cần môn phái làm gì nữa?”

Lăng Dương Thiếu quân dõi mắt nhìn nàng: “Trước tiên, nàng phải mạnh đến mức đó đã. Mà nàng bây giờ... có được không?”

Trên đời này, cường giả nhiều vô số kể, muốn từ một con kiến mà bước đến đỉnh phong — Hạ Lan Lăng là người hiểu rõ con đường này gian nan đến nhường nào. Còn Lâm Táp Táp thì vẫn còn chưa nhận thức được hai chữ “vô địch” xa vời cỡ nào, có bao nhiêu người vì nó mà điên cuồng, đến mức không tiếc đánh đổi tất cả.

May thay, nàng đủ thông minh.

Nàng nhanh chóng nắm được mấu chốt trong lời hắn nói, bao phiền muộn uất ức tích tụ mấy ngày qua cũng dần tan biến. Táp Táp bắt đầu hiểu ra: việc cần làm bây giờ, là chăm chỉ lo cho cái “hiện tại” của bản thân.

Quãng thời gian gần đây, Lâm Táp Táp sống cực kỳ thuận lợi — không chỉ tu vi tăng mạnh, mà mọi phương diện đều dần được cải thiện.

Những ngày bình yên này, sống quen rồi, nàng có chút… quên mất bản thân không thuộc về thế giới này.

Cho đến một hôm, trong lúc sắp xếp lại túi càn khôn, nàng bất chợt thấy lại quyển sổ ghi chép nguyên tác cốt truyện, lúc này mới sững người rồi bừng tỉnh: “Ơ… mình còn việc chính chưa làm xong!”

Quyển sổ ấy, nàng đã lâu lắm không mở ra nữa.

Không có Lạc Thủy Vi, những ngày này trôi qua quá đỗi dễ chịu, đến mức nàng gần như quên sạch nội dung nguyên tác. Nhưng khoảng cách thời gian càng dài, Lâm Táp Táp càng thấy may mắn vì khi ấy mình đã ghi chép lại toàn bộ tình tiết câu chuyện — nếu không, e rằng lúc sự tình xoay chuyển, nàng sẽ trở tay không kịp.

Nhân lúc không ai quấy rầy, Lâm Táp Táp liền mở quyển sổ ra, tỉ mỉ lật xem từng trang.

Nếu nàng không nhớ nhầm — sau khi nhiệm vụ tại Thần Nông Cốc thất bại, Lạc Thủy Vi bị trọng thương, quay về tông môn dưỡng thương. Mà Hạ Lan Lăng thì ở lại trong tông chăm sóc nàng ta.

Chuyện này vốn là tình tiết trọng yếu trong nguyên tác. Nhưng bây giờ, Lạc Thủy Vi đã sớm bị đuổi khỏi tông môn, cốt truyện đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác…

Nàng không chắc, đại biến kia — còn có xảy ra nữa hay không.

Trong ký ức, không lâu sau biến cố Thần Nông Cốc, tu chân giới từng xảy ra một đại sự chấn động lòng người. Là bước ngoặt khiến vận mệnh rất nhiều nhân vật đảo chiều. Là chỗ giao thoa giữa chính – tà, giữa ẩn nhẫn – phản kháng.

Chỉ là... giờ mọi thứ đã thay đổi rồi.

Lạc Thủy Vi đã không còn, Hạ Lan Lăng không còn ở bên nàng ta. Vậy thì biến cố đó — còn sẽ như nguyên tác diễn ra, hay là cũng đã bị nàng làm lệch khỏi quỹ đạo?

Nghĩ đến đây, lòng nàng bỗng có chút bất an.

Không giống với nhiệm vụ tìm người đơn giản như ở Thần Nông Cốc, đại biến sắp xảy ra là do Thanh Tề Đạo Quân của Chiêu Thánh Cung khơi mào, cơn sóng dữ ấy sẽ quét qua toàn bộ tu chân giới.

Chuyện này nguy hiểm trùng trùng, chín phần chết, một phần sống, tuyệt đối không thể xem thường.

Lâm Táp Táp cẩn thận đối chiếu toàn bộ dòng thời gian được nàng ghi lại, phát hiện sự kiện này không chỉ ảnh hưởng trực tiếp đến cặp chính nam – nữ, cả nam phụ cũng không ngoại lệ, thậm chí còn gián tiếp đẩy chính nàng vào kết cục bỏ mạng.

Thật sự là không thể coi thường được!

Nguyên văn không nói rõ sự kiện ấy diễn ra vào thời điểm nào, nhưng từ thời gian nữ chính dưỡng thương sau vụ Thần Nông Cốc, nàng đoán được nó xảy ra vào khoảng hai tháng sau khi mọi người trở về từ Thần Nông Cốc.

Hai tháng sau...

Lâm Táp Táp giật bắn mình — mang vào thực tế, thì chỉ còn hơn nửa tháng!

Vừa nghĩ đến nguy cơ đang treo trên đầu, nàng lập tức như cá chép bật dậy từ trên giường. Dù chuyện có thay đổi hay không, nàng nhất định phải chuẩn bị trước, không thì thật sự có ngày “ngỏm” không kịp ngáp.

“Tiểu thư?” – Sở Ưu ôm một chồng y phục mới vào phòng, vừa vào đã thấy Lâm Táp Táp tay cầm roi mây, dáng vẻ cấp tốc lao ra ngoài.

Nàng sững người, “Tiểu thư người đi đâu vậy? Không phải nói thử đồ sao...?”

“Ta đi luyện roi thêm chút nữa!” – Lâm Táp Táp đã chạy mất hút ra cửa.

“Không phải sáng nay người mới luyện xong sao?” – Sở Ưu vội đuổi theo.

Thời gian qua, sự thay đổi của tiểu thư nàng đều thấy rất rõ ràng. Từng là một vị cô nương thích chơi thích đẹp, nay đã dành phần lớn thời gian cho tu luyện. Hôm nay vốn là ngày nghỉ hiếm hoi, nàng còn muốn rủ tiểu thư ngắm mấy bộ y phục mới đến.

“Sáng mai luyện cũng được mà, tay người mềm thế, luyện nữa là sắp tróc da mất rồi!” – Sở Ưu sốt ruột khuyên.

“Đi mà tiểu thư~ Bộ y mới lần này xinh lắm luôn đó~!”

Lâm Táp Táp chỉ dao động một thoáng liền lắc đầu, đẩy Sở Ưu ra ngoài, giọng quả quyết: “Đừng lo cho ta, ta còn luyện được nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.