Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 82: Ngày đó đã xảy ra chuyện gì?




Trong phòng bệnh, Lâm Trăn mỉm cười lấy từ trong túi ra một quyển kịch bản cho Kỷ Khanh Khanh.
Kỷ Khanh Khanh mờ mịt nhận lấy, mở trang bìa ra, nhìn thoáng qua một cái, đây là tóm tắt cốt truyện, của một bộ phim hiện đại tình cảm.
“Chị Lâm Trăn, đây là…”
Lâm Trăn vô thức vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích kim cương mà Trần Thư Diệc mua cho cô ấy, nói:
“Đây là bộ phim hiện đại tình cảm, hai nữ chính, trước đây đạo diễn tìm tới chị, rồi chị giới thiệu em với ông ấy. Em có thể trở về rồi xem qua kịch bản đi, nếu như có hứng thú với nó thì chị đưa em đi casing.”
Lâm Trăn đã vắng bóng nhiều năm, nay muốn trở lại với sân khấu sao?
Như là hiểu được suy nghĩ của Kỷ Khanh Khanh, Lâm Trăn cười, nói tiếp:
“Chị muốn chia sẻ với Thư Diệc một chút. Cái gì anh ấy cũng đều cho chị, cho nên chị không thể tiếp tục ở nhà ăn không rồi được. Chị còn trẻ, hơn nữa cũng không phải là không thể làm việc.”
Lời này của Lâm Trăn rất có lý, Kỷ Khanh Khanh đồng tình gật đầu. Cô cúi đầu đọc kịch bản, tầm mắt nhìn về phần thời gian khai máy, tháng 7.
“Tháng bảy?”
“Chị biết hôn lễ của em tổ chức vào tháng bảy, nhưng mà em không cần lo lắng chuyện này. Đạo diễn nói, nếu thành công ký hợp đồng thì em có thể điều chỉnh lịch trình, sẽ không chậm trễ chuyện kết hôn của em. Em cũng biết mà, phim tình cảm hiện đại dễ quay hơn là cổ trang, không cần tới thành phố điện ảnh, thời gian quay ngắn, phí chế tác cũng thấp hơn.”
Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đóng kịch bản lại.
“Chị Lâm Trăn, cảm ơn ý tốt của chị, em sẽ đọc kỹ kịch bản, nếu như thích hợp thì em sẽ gọi cho chị.”
Tổ chức hôn lễ vào tháng bảy là chuyện đã chắc chắn rồi, nếu như muốn kịp thời gian khai máy thì cũng phải điều chỉnh lên xuống, thời gian cũng vì thế mà trở nên eo hẹp hơn.
Hôn lễ chỉ có một lần, cô thật sự không muốn quá mức hấp tấp, chuyện này vẫn nên chờ một chút đi.
Lâm Trăn cũng không ép buộc cô.
“Được rồi, em cứ xem kỹ đi, rồi cho chị một câu trả lời nhé.”
Kỷ Khanh Khanh cười nói:
“Nhất định.”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Lục Lệ Hành vô cảm đi vào, eo không đau, chân không mềm, đầu không nặng, bước đi ổn định vững chắc, chẳng hề giống người mười phút trước muốn đi phải nhờ người đỡ, một thân bệnh tật.
Phía sau là Trần Thư Diệc đắc ý đi theo.
“Không có bệnh gì là tôi không trị được!”
Kỷ Khanh Khanh: “???”
...
Quán bar luôn là nơi náo nhiệt nhất vào ban đêm ở thành phố.
Mùi thuốc lá, mùi nước hoa, mùi rượu hòa quyện lại với nhau tựa như một số loại rượu kém chất lượng bị trộn lẫn, tạo thành một loại mùi kinh tởm ngợp trong vàng son.
Lục Lệ Đình ngồi một mình ở góc của của một chiếc ghế dài, anh đã từ chối vài người đàn ông và phụ nữ tiến đến. Trên mặt bàn to rộng trước mặt bày bốn, năm vỏ chai rượu, trong tay cầm một chai rượu Whiskey còn gần một nửa.
Anh không phải là người giỏi mua say, trên bàn đã thêm mấy chai rượu mới rồi cũng chỉ cần nôn một vài lần là lại hết say.
Nhân viên quán bar dẫn theo bốn người đàn ông đi về phía bên này, ngồi xuống gần chỗ Lục Lệ Đình. Lục Lệ Đình liếc mắt một cái, cho dù ánh đèn có mơ hồ thì vẫn không thể che đi sự kiêu ngạo của mấy người này.
Có chút ồn ào.
Lục Lệ Đình nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, anh đang chuẩn bị rời đi thì nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, sau đó lại ngồi xuống.
“Tôi nói này Ngu Dương, gần đây không gặp anh, anh làm gì thế?”
Ngu Dương ngồi ở giữa ghế dài, bị ba người kia vấy quanh thì cười nhạt, nói:
“Còn có thể làm gì nữa chứ? Bị ông già bắt ở công, thật là nhàm chán.”
“Anh đã xem tin tức chưa?”
“Tin gì?”
“Kỷ Khanh Khanh ấy!”
Âm lượng rất cao, tựa như không sợ thiên hạ đủ loạn vậy.
“Tôi nhớ là trước đây anh với Kỷ Khanh Khanh từng có quan hệ với nhau mà. Thế nào? Mùi vị thế nào?”
Nghe thấy cái tên Kỷ Khanh Khanh này, Ngu Dương ngẩn người một lát, nhớ tới ngày hôm đó ở nhà họ Kỷ nhìn thấy hai người Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành, cảm giác không thoải mái một lần nữa ùa về khiến anh ta khó chịu nhíu mày, đưa tay kéo léo cà vạt trên cổ.
“Chắc là mùi vị cũng không tồi nhỉ? Nếu không thì tại sao Lục Lệ Hành lại để ý tới cô ta?
Người đàn ông kia tấm tắc nói:
“Nhưng mà Kỷ Khanh Khanh cũng thật sự quá lợi hại, vậy mà có thể trèo lên giường của Lục Lệ Hành. Bây giờ website official của Lục thị vẫn còn để thông báo này đấy. Cô ta đã nắm chắc Lục Lệ Hành rồi, thủ đoạn không tồi!”
“Đàn bà không tàn nhẫn thì không có địa vị, huống chi cô ta còn là đàn bà trong giới giải trí, mà người trong giới giải trí thì có ai là đơn giản?”
“Tôi thấy vẫn là anh Ngu của chúng ta lợi hại.”
Nói xong, anh ta nhìn bốn phía, thấp giọng nói:
“Suy cho cùng thì Lục Lệ Hành vẫn nhặt đàn bà mà anh Ngu của chúng ta chơi qua mà thôi.”
“Đúng vậy! Nhưng mà anh Ngu, trước đây anh câu Kỷ Khanh Khanh như thế nào thế?”
“Chắc chắn là anh Ngu chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là Kỷ Khanh Khanh tự mình dâng lên rồi.”
Nhân viên phục vụ mang rượu lên, Ngu Dương cầm chén rượu, người khác ân cần rót rượu giúp anh ta.
“Còn có thể câu như thế nào chứ.”
Vừa thấy Ngu Dương mở miệng, mấy người kia lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Ngu Dương nhìn thoáng qua, khóe miệng cong lên, tiếng cười lạnh lùng.
“Dùng tiền là được.”
“Tôi biết ngay mà! Trên đời này chẳng có con đàn bà nào mà không ham tiền cả! Kỷ Khanh Khanh gả cho Lục Lệ Hành chắc chắn cũng là vì tiền của anh ta!”
“Anh Ngu, tôi hơi tò mò một chút, trước đây anh dùng bao nhiêu tiền mới câu được Kỷ Khanh Khanh đấy?”
“50 vạn.”
“Có lẽ Lục Lệ Hàng câu được Kỷ Khanh Khanh cũng phải khoảng mấy ngàn vạn. Anh dùng năm mươi vạn mà đã có được Kỷ Khanh Khanh rồi. Anh Ngu, anh kiếm lời mấy ngàn vạn đấy!”
Ngu Dương cười nhạo:
“Lúc ấy Kỷ Khanh Khanh còn chưa tham gia giới giải trí, chỉ là một học sinh nghèo khổ, hình như trong nhà có người bị bệnh, không có tiền mua thuốc, chỉ có thể nằm chờ chết. Tiền thuốc cũng khoảng năm mươi vạn. Các cậu nói xem, dùng năm mươi vạn chơi một con đàn bà còn không đáng giá sao?”
“Đáng giá!”
“Đáng giá! Đương nhiên là đáng rồi!”
“Vụ mua bán này quá đáng! Nhưng mà sao tôi không biết chuyện này? Chơi bao lâu thế?”
“Chơi đàn bà thì cho mấy người biết làm gì?
Ngu Dương nhấp một ngụm rượu, nói tiếp:
“Khoảng mấy tháng, tốt nghiệp xong thì đá.”
“Không hổ là anh Ngu!”
Ngu Dương dựa ra phía sau, như nhớ tới gì đó, anh ta cười, nói:
“Còn một chuyện nữa, chắc chắn mấy cậu không tưởng tượng được.”
“Chuyện gì?”
“Biết trước khi Kỷ Khanh Khanh ở bên tôi thì cô ta có quan hệ với ai không?”
“Ai?”
“Lục Lệ Đình.”
Mấy người kia im lặng.
“Ai?!”
“Lục Lệ Đình? Em trai Lục Lệ Hành?”
Ngu Dương nheo mắt, cười:
“Lúc trước tôi còn không nhận ra, bây giờ nghĩ lại, Lục Lệ Đình đúng là phế vật, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi cướp Kỷ Khanh Khanh trong tay cậu ta đi.”
“Anh Ngu thật là xấu!”
“Nói như vậy có nghĩa là, trước đây Kỷ Khanh Khanh đã có một chân với Lục Lệ Đình, bây giờ lại ở bên Lục Lệ Hành… Mấy người nói xem, ở cùng dưới một mái hiên, có thể nào tình cũ không rủ mà tới không? Sau đó…”
Tiếp đó là một tràng cười ghê tởm cực điểm.
“Chẳng phải Lục Lệ Hành rất bận sao? Tôi thấy chuyện này chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Lại một tràng cười vang lên.
Lục Lệ Đình nghe thấy hết tất cả, anh bưng chén rượu lên, chậm rãi uống hết, sau đó đặt chén rượu xuống, đứng dậy, đi về phía Ngu Dương.
Ánh sáng quá mức tối tăm, mấy tên nhà giàu đời thứ hai uống đến quên hết mọi chuyện, thấy một người đi tới lại tưởng lại nhân viên phục vụ, cho nên chẳng ai thèm để ý. Lục Lệ Đình chậm rãi đi tới, nắm lấy cổ áo của Ngu Dương, đè anh ta lên ghế sô pha, nắm chặt tay, đấm mạnh lên mặt Ngu Dương.
Ngu Dương rên lên một tiếng, còn chưa nhìn rõ người trước mặt là ai thì một cú đấm lại giáng xuống mặt anh ta, sau khi cơn đau nhức qua đi, anh ta nếm được mùi vị của rỉ sắt.
Mấy người khác thì ngẩn người, bọn họ nào biết rằng ở nơi này còn có người không muốn sống mà tới kiếm chuyện với bọn họ chứ?
Sau khi lấy lại tinh thần, Ngu Dương đã bị người bên trên đấm cho vài cái, không nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết, nhưng lại nghe được tiếng nắm tay giáng xuống.
“Dừng tay! Con mẹ nó! Mày là ai? Mày biết tao là ai không?”
“Đệch!”
Một người đàn ông cầm lấy chai rượu, đập vào gáy của Lục Lệ Đình.
“Ầm” một tiếng, chai rượu vỡ tan, nắm đấm của Lục Lệ Đình cứng lại, máu tươi chậm rãi chảy từ gáy xuống, nhuốm đỏ cả áo sơ mi trắng.
Vào lúc này, Ngu Dương ở bên cạnh lập tức đấm một quyền khiến Lục Lệ Đình ngã xuống đất.
“Anh Ngu, anh không sao chứ?”
Ngu Dương bị đánh một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, khóe miệng anh ta bị rách, mũi bị gãy, gò má xanh tím, răng cũng rơi rụng, trên mặt toàn là máu. Anh ta thở hổn hển mấy hơi, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Lục Lệ Đình, nói:
“Đúng là tự tìm chết!”
Bốn đánh một, cuộc chiến rất nhanh đã thay đổi, mấy người đàn ông đánh đấm loạn xạ, thế nhưng hai tay chẳng thể chống lại tám tay, Lục Lệ Đình ăn không ít khổ.
Động tĩnh bên này cuối cùng cũng khiến người trong quán bar chú ý, nhưng mà cả hai bên đều không phải là người dễ trêu chọc. Sau khi kéo hai bên ra, ông chủ quán bar ra mặt, nói là hòa khí sinh tài.
Ngu Dương bị đánh thành như vậy thì sao có thể đồng ý bỏ qua như vậy? Anh ta bàu ra dáng vẻ “thề không bỏ qua”, nói muốn khiến người trước mặt này phải trả giá.
Ánh đèn sáng ngời, nhìn người trước mặt cả người dính đầy máu, ánh mắt như sói như hổ, anh ta ngẩn người.
Lục Lệ Đình?
Lúc này anh ta mới nhận ra những lời kia của mình đã bị Lục Lệ Đình nghe thấy hết rồi.
Tuy rằng Lục Lệ Đình không khiến người ta phải nể sợ như Lục Lệ Hành, nhưng dù sao thì cũng là người của nhà họ Lục, hơn nữa những lời ban nãy anh ta nói cũng có nói cả Lục Lệ Hành, cho nên anh ta không khỏi chột dạ. Thế nhưng mối thù này, anh ta không thể nào nhịn được.
“Lục Lệ Đình, thì ra là mày.”
Anh ta cười lạnh, nói:
“Sao thế? Nghe được lời nói của tao nên thẹn quá hóa giận? Chính mình là phế vật không có bản lĩnh, không giữ được bạn gái nên đổ hết lên đầu tao à?”
Lục Lệ Đình không nói lời nào mà chỉ nhỉn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng như phủ một tầng băng sương, không biết gáy đã bị thương thành dạng gì mà máu đã tẩm ướt toàn bộ phía sau lưng.
Nhưng mà đôi mắt kia vẫn tối tăm như cũ, sự lạnh lùng không hề thay đổi mà cứ nhìn chằm chằm Ngu Dương giống như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Ngu Dương.
Ngu Dương bị Lục Lệ Đình nhìn chằm chằm thì trong lòng hơi run lên, anh ta muốn chạy, nhưng mà lại không thể để mất mặt mũi trước mặt người khác được, chỉ có thể tiếp tục nói:
“Tao nói cho mày biết, Kỷ Khanh Khanh còn phải cảm ơn tao đấy! Nếu năm đó không có tao thì ông bố già của cô ta đã sớm chết ở bệnh viện rồi!”
“Anh Ngu, chúng ta có báo cảnh sát hay không…”
Ngu Dương trừng mắt nhìn đám bạn đểu của mình, việc này tốt nhất là nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì, lỡ như để Lục Lệ Hành biết thì không biết sẽ lớn chuyện như thế nào.
Vì thế anh ta giả bộ rộng lượng, nói với Lục Lệ Đình:
“Nhớ tới trước đây bạn gái mày đã từng cầu xin tao không giẫm chết mày, cho nên chuyện hôm nay tao sẽ bỏ qua. Mày nhớ kỹ cho tao, sau này ra khỏi cửa thì cẩn thận một chút, nếu không thì mày biết rồi đấy!”
Sau khi ra vẻ xong xuôi thì anh ta nghênh ngang bỏ đi.
Việc này cứ thế trôi qua.
Cho đến khi không còn thấy bóng dáng mấy người Ngu Dương nữa, Lục Lệ Đình vẫn đứng tại chỗ, hồn bay phách lạc nhìn chăm chú nơi nào đó, tầm mắt không có tiêu cự.
Ông chủ quán bart muốn đưa anh đi bệnh viện, nhưng Lục Lệ Đình lại từ chối, không nói lời nào mà rời đi luôn.
Sau khi uống rượu thì không thể lái xe, anh gọi một chiếc xe, Lục Lệ Đình lên xe, tài xế nhìn dáng vẻ chật vật của Lục Lệ Đình thì thầm kêu đen đủi.
“Đi đâu?”
Lục Lệ Đình lẩm bẩm:
“Bệnh viện.”
Tài xế giẫm chân ga, nửa giờ sau thì dừng trước bệnh viện.
Lục Lệ Đình tùy ý đưa mấy tờ tiền lớn cho tài xế. Sau khi xuống xe thì tới phòng cấp cứu, rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc băng bó, bác sỹ hỏi một câu thì anh ngắn gọn trả lời một câu, ngoài trừ chuyện này thì từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng.
Sau khi miệng vết thương được xử lý xong xuôi, bác sỹ nhìn ảnh chụp X – Quang, nói:
“Đầu anh bị thương không nhẹ, như thế này đi, cậu nằm viện để quan sát thêm, bây giờ anh cầm đơn đi thanh toán đi.”
Lục Lệ Đình cầm hóa đơn đi theo một y tá đến phòng bệnh được sắp xếp.
Mười giờ tối, phòng bệnh rất yên tĩnh, nghe được tiếng bước chân rất rõ ràng.
“Phòng của anh ở bên này, nếu có việc gì thì gọi tôi.”
Trước bàn y tá, một y tá trẻ tuổi chỉ đường cho anh, đi về phía bên phải của bàn y tá.
Lục Lệ Đình vừa mới đi được hai bước thì bên hành lang trái truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Y tá, chồng tôi nói anh ấy bị choáng váng đau đầu, sau đó lại nói miệng vết thương ở tay cũng đau, còn có dấu hiệu của chân tay mất sức, cả đêm không ổn một chút nào, cô tới xem giúp tôi được không?”
“Cô Kỷ, cô đừng vội, tôi lập tức tới xem.”
Nghe được âm thanh, thân hình Lục Lệ Đình cứng đờ, không dám quay đầu lại.
Kỷ Khanh Khanh đang chuẩn bị đi cùng y tá về phòng bệnh, lơ đãng nhìn qua Lục Lệ Đình, áo sơ mi trẵng thấm đẫm máu kia khiến người ta không muốn chú ý cũng không được.
Nhưng mà cũng chỉ là một cái liếc mắt, Kỷ Khanh Khanh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cùng y tá quay trở về phòng bệnh.
Lục Lệ Đình quay đầu lại, nhìn dáng vẻ cuống quít, vội vàng của Kỷ Khanh Khanh, đưa tay xoa xoa mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.