Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 8: Không, tôi chết rồi




Edit: phuongchuchoe
Bi thống cùng hối hận qua đi, tâm tình của Kỷ Khanh Khanh vô cùng nặng nề.
Lục Lệ Hành chết rồi, điều này cũng đại biểu cho cô sẽ một thân một mình đối đầu với sự trả thù của Lục Lệ Đình.
Ai bảo trong tiểu thuyết Kỷ Khanh Khanh tham phú phụ bần chứ, thời điểm Lục Lệ Đình tuổi còn nhỏ động tâm, đâu có dữ tợn đến mức này?
Kỷ Khanh Khanh trong tiểu thuyết thực sự rất thảm, bị phong sát, nghèo rớt mùng tơi, cùng đường mạt lộ, cuối cùng lưu lạc làm hát đệm trong một tiệc rượu, còn bị Lục Lệ Đình ép buộc lau khô rượu vang trên giày của Thẩm Vi Vi.
Cô hiện tại chiếm được cái danh Lục phu nhân, đoán chừng so với tiểu thuyết sẽ mạnh mẽ hơn một chút, nhưng về sau Lục Lệ Đình tiếp quản Lục thị, Lục Lệ Đình một tay che trời, về sau cô phải sống thế nào ở công ty Thiên Ngu đây?
Kỷ Khanh Khanh lo lắng.
Cô xem chừng, bộ dạng Lục Lệ Đình hận cô thấu xương kia, về sau sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, cô vẫn nên thừa dịp Lục lão vẫn còn sức khoẻ, trong giới showbiz tích cóp được một khoản tiền, sau đó trốn đi, từ đó về sau không còn liên quan đến Lục Lệ Đình và bạn gái của hắn Thẩm Vi Vi nữa.
Mình cũng thanh tĩnh.
"Anh sao có thể lặng lẽ như vậy, im hơi lặng tiếng mà ra đi? Ngược lại anh ra đi là mất tất cả, anh cực khổ làm việc như vậy, sau này Lục thị lại bị Lục Lệ Đình kế thừa, Thiên Ngu dưới danh nghĩa của Lục thị cũng bị hắn nắm trong tay, tôi cũng không biết hắn lúc nào sẽ thay bạn gái trả thù tôi, tôi không muốn chịu khổ sở như vậy, tôi cực khổ hơn hai mươi năm, cứ nghĩ hiện tại sẽ được sống thoải mái hơn..."
Nghĩ đến cuộc sống của mình trước khi xuyên sách, Kỷ Khanh Khanh đỏ ửng vành mắt.
"Khi còn bé không được ăn no thì thôi đi, sau này lớn lên tôi muốn mua một căn hộ cho riêng mình, tích cóp cả đời lại bị người anh trong nhà lấy đi trả nợ tiền thua bạc, anh có biết không? Tôi lúc ấy đang cầm tờ hợp đồng mua căn hộ... Tôi chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, vậy mà ông trời vẫn không tha cho tôi..."
Kỷ Khanh Khanh một tràng nước mắt nước mũi, "Lục Lệ Đình nếu như gắt gao bắt tôi không thả thì làm sao bây giờ, hắn ta còn là tổng giám đốc của Lục thị, tôi làm sao thoát khỏi hắn đây. Hắn ta luôn nói tôi tham phú phụ bần, không phải hắn cũng lừa gạt tôi sao? Rõ ràng là thiếu gia giàu có, hết lần này đến lần khác lừa gạt một cô gái nhỏ! Không biết xấu hổ!"
Nghĩ đến thế giới này nam chính nữ chính toả sáng lại cảm thấy đau đầu.
Trong tiểu thuyết Lục Lệ Đình vung tay liền tiếp quản tài chính của công ty trong nhiều năm, không gặp chút trở ngại nào khi trở lại Lục gia, Lục Lệ Hành sau khi chết, Lục Lệ Đình vừa về đến liền tiếp quản Lục thị mà Lục Lệ Hành phải cực khổ mới gây dựng được, từ đây thuận buồm xuôi gió, không cần tốn nhiều công sức.
Đương nhiên, đây là thiết lập trong tiểu thuyết, Lục Lệ Hành tồn tại là vì sự lớn mạnh của Lục thị, để Lục gia trở thành hào môn mạnh nhất nhì cả nước, chỉ là thay Lục Lệ Đình công tạo một hình tượng tổng tài bá đạo mà thôi.
Kỷ Khanh Khanh cảm thấy Lục Lệ Hành không đáng bị như vậy.
"Chẳng qua anh yên tâm, tôi và anh mặc dù không có tình cảm, nhưng trên danh nghĩa tôi vẫn là vợ của anh, tôi sẽ thay anh thủ tiết! Xem như anh chết, còn có tôi ở đây, người khác sao có thể quên đi công sức của anh phát triển sự nghiệp lớn mạnh của Lục thị, dựa vào cái gì anh chịu khổ còn hắn ta sống yên vui sung sướng chứ? Tôi tồn tại, chính là nhắc nhở tất cả mọi người, Lục thị là do anh sáng lập, có được ngày hôm nay là công lao của anh! Tôi tuyệt đối không để người khác chỉ nhớ rõ mỗi tên đáng ghét Lục Lệ Đình kia!"
"Anh hãy an lòng, mỗi năm đến ngày giỗ của anh tôi sẽ thắp hương đốt vàng mã cho."
Thắp hương đốt vàng mã?
Lục Lệ Hành dưới chăn nghe Kỷ Khanh Khanh nói câu này kém chút nữa phì cười.
Hai mươi tuổi tiếp quản Lục thị, sóng to gió lớn thế nào Lục Lệ Hành cũng đều trải qua, thương trường như chiến trường, anh đã gặp không biết bao nhiêu lão hồ ly miệng nam mô bụng bồ dao găm, những kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, từng người nghĩ đến anh còn trẻ, không để anh vào mắt, cho dù tuổi trẻ nóng tính, nhận nhiều cọ xát và đả kích, Lục Lệ Hành đều chưa từng thất thố.
Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, sẽ có người con gái cảm thông với anh.
Suốt đêm làm việc là chuyện thường xảy ra, về sau mỗi lần thức thâu đêm suốt sáng làm việc, Lục Lệ Hành sẽ nghỉ ngơi hai tiếng sau đó để bù lại thể lực, một đêm mỏi mệt dễ khiến người ta lâm vào giấc ngủ say, cảm giác bên ngoài rất nhỏ, cho nên động tĩnh Kỷ Khanh Khanh vào phòng anh đều không nghe thấy.
Ngày hôm nay trái lại cảm thấy tốt, đang lúc nửa tỉnh nửa mê bị đánh thức, chăn mền trùm kín lên mặt như 'Người chết'?
Nếu như anh bất tỉnh, có phải còn muốn trực tiếp đem mình đi chôn không?
"Có câu trăm năm tu được cùng thuyền, ngàn năm tu được chung gối ngủ, Lục Lệ Hành, vợ chồng chúng ta cũng là duyên phận, anh đi thanh thản." Căn cứ người chết là lớn nhất, Kỷ Khanh Khanh quyết định tha thứ cho việc tối hôm qua ép cô gọi hai mươi tiếng Ông xã kia, "Chuyện hôm qua tôi không trách anh, xí xoá nhé."
Người chết như đèn diệt, người thì đã mất rồi, còn so đo gì nữa?
Kỷ Khanh Khanh khe khẽ thờ dài, thời khắc đang chuẩn bị rời đi, Lục Lệ Hành dưới chăn động đậy.
Kỷ Khanh Khanh cho là mình hoa mắt, lông mày ngưng đọng nhìn trong chốc lát, Lục Lệ Hành một tay lật chăn lên, mặt không biểu tình nhìn cô.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch....
Kỷ Khanh Khanh nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Cô vô cùng kinh ngạc nghĩ: Lục Lệ Hành tỉnh?
Không chết?
Lục Lệ Hành không chết!
Lục Lệ Hành dĩ nhiên không chết!
Lục Lệ Hành mới vừa rồi kia là... Giả chết?
Cho nên những lời cô vừa mới nói đều bị Lục Lệ Hành nghe thấy?
Cô còn nói cái gì?
Thắp hương đốt vàng mã cho anh ta?
Trong nháy mắt, Khanh Khanh thể nghĩ ra loại tẩu thoát nào chỉ 0.5 giây.
"Tôi không còn thở?" Lục Lệ Hành đi đến một bước đến gần cô.
"..." Quả nhiên nghe thấy được.
"Cô muốn thay tôi thủ tiết?" Lục Lệ Hành như cười mà không cười, bước thêm một bước.
"..." Kỷ Khanh Khanh lui lại một bước.
"Còn thắp hương đốt vàng mã cho tôi?" Lục Lệ Hành mặt mày trầm xuống, làm cho cô lại lui về một bước.
"..." Kỷ Khanh Khanh lảo đảo lui đi.
"Vợ chồng chúng ta cô muốn xí xoá với tôi?" Lục Lệ Hành gần trong gang tấc đôi mắt đánh giá cô đang rối bời.
"..." Kỷ Khanh Khanh bị dồn đến góc tường, không còn chỗ để lùi lại.
"Tôi đã chết?" Lục Lệ Hành cúi người hỏi cô.
Kỷ Khanh Khanh nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt không mất đi lễ phép xấu hổ cười cười, "Anh anh anh... không chết."
Từ sau khi Lục Lệ Hành xuất viện, Kỷ Khanh Khanh cũng không cảm thấy anh giống như người sắp chết, nhưng bây giờ Lục Lệ Hành sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, Kỷ Khanh Khanh chỉ sợ anh tắc nghẽn mạch máu không thở được.
Cô muốn khóc quá.
So với vừa rồi một tràng nước mắt nước mũi còn có cảm giác chân thực muốn khóc hơn.
"Đúng... Thật xin lỗi, tôi gọi anh không dậy, tôi còn tưởng rằng..." Kỷ Khanh Khanh biết mình chọc phải ông lớn này, chột dạ cực kỳ, cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Lục Lệ Hành.
Thế nhưng sao có thể trách cô chứ?
Cô động tĩnh lớn như vậy, vị nhà anh yên lặng như vậy mà không nghe thấy? Đêm qua đi bắt ma hay sao mà ngủ như chết thế!
"Vì sao cho là tôi chết rồi?"
Lúc Lục Lệ Hành tầm mắt nhìn từ trên cao xuống, Kỷ Khanh Khanh quả thực xấu hổ vô cùng, nhấc đầu nặng trĩu, thấy chết không sờn, lắc đầu.
Có thể nhận sao?
Đánh chết cũng không thể nhận!
Lục Lệ Hành mặt không biểu tình: "Không, tôi đã chết."
"Không không không, anh không chết."
"Tôi không chết sao?" Lục Lệ Hành yếu ớt nói: "Cô bịt kín chăn cho tôi, tôi vừa mở mắt, trước mắt đã một mảnh trắng xoá, còn nhhe được cô nói với tôi những lời kia, nói đến mức kém chút nữa tôi nghĩ mình đã chết rồi."
Kỷ Khanh Khanh trong lòng run lên, rùng mình, cố gắng để nụ cười của mình không có vẻ quá nịnh bợ, "Anh tuổi trẻ tài cao, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Thật sao? Cô hy vọng sống lâu trăm tuổi?"
"Đương nhiên!" Kỷ Khanh Khanh lý lẽ hùng tráng.
Lục Lệ Hành nếu như có thể sống lâu trăm tuổi, Lục Lệ Đình tuyệt đối không có khả năng tiếp quản Lục thị, cô cũng không cần trăm phương ngàn kế né tránh ánh sáng của nam nữ chính.
"Là như vậy, tôi hy vọng anh sẽ sống mạnh khoẻ trăm tuổi, nếu như có thể, tôi nguyện ý chia một nửa sinh mệnh cho anh."
Kỷ Khanh Khanh từng bị hỏi vấn đề này, năm mươi năm tuổi thọ đổi lấy tiền tiêu cả đời không hết, cùng sinh mệnh vô hạn nhưng mỗi ngày nghèo rớt mùng tơi, cô sẽ chọn cái nào?
Cái này còn cần chọn sao?
Sinh mệnh dài tất nhiên đáng ngưỡng mộ, nhưng đương nhiên là đổi năm mươi năm sinh mệnh lấy tiền tiêu cả đời không hết!
Nếu như cuộc đời chỉ có khổ cực khốn đốn, như vậy dù có nhận sinh mệnh cũng không có ý nghĩa nào.
Lục Lệ Hành chết rồi, cô chính là người ở thế dưới, Lục Lệ Hành không chết cô sẽ là ở thế trên, cô tự nhiên sẽ hy vọng Lục Lệ Hành sống sót.
Đôi mắt Lục Lệ Hành tĩnh mịch, nhìn Kỷ Khanh Khanh chăm chú, đồng tử trong mắt chỉ chứa mỗi cô.
"Nếu như hôm nay tôi mất đi, cô sẽ như thế nào?"
Tròn mắt của Kỷ Khanh Khanh đảo vài vòng, thức thời cho rằng giờ phút này mình nên yên lặng là tốt nhất.
"Nói đi."
"Chúng ta đừng nói điềm xấu như vậy, nói chuyện dễ nghe hơn, thân thể anh không tốt, tranh thủ thời gian lên giường nằm nghỉ..." Kỷ Khanh Khanh khẽ khom người cúi đầu, muốn từ trong vòng vây của anh chạy đi.
Lục Lệ Hành nghiêng người ngăn cản cô, bắt bài hết thảy động tác của cô, "Cô đến thắp hương đốt vàng mã cho tôi còn dám nói, còn có điềm xấu nào mà chưa dám nói không?"
Nụ cười Kỷ Khanh Khanh cứng ngắc, thử thăm dò nói:"Vì anh mà mặc lễ phụ màu đen mang hoa trắng có mặt ở tang lễ?"
"Tôi sẽ khóc rất thương tâm ở tang lễ?"
"Bưng hũ tro cốt và hình trắng đen của anh?"
"..."
Kỷ Khanh Khanh nghĩ nghĩ, thật tình nói:"Tôi sẽ vĩnh viễn tưởng nhớ anh."
Hai người yên lặng lại yên lặng.
Lục Lệ Hành thở dài, có vẻ trịnh trọng, nghiêm túc nhìn cô, "Kỷ Khanh Khanh, cô nghe cho rõ đây, tôi sẽ không chết, những việc cô lo lắng, tôi sẽ thay cô giải quyết, tôi sẽ không để Lục Lệ Đình khinh bạc cô, cô nghe rõ chưa?"
"Ồ."
Lục Lệ Hành nâng giọng, "Hửm?"
Kỷ Khanh Khanh liền vội vàng gật đầu: "Tôi đã nghe rõ."
Mặc dù không biết lời thề son sắt của Lục Lệ Hành từ đâu ra, nhưng giọng nói thành khẩn như vậy, làm cho cô nghe được trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra.
Giống như được ngậm một viên kẹo ngọt lịm.
"Cô ra ngoài đi, để tôi nghỉ ngơi một lát."
Cùng lúc đó, bên ngoài căn phòng từ xa truyền đến âm thanh bình bịch.
Kỷ Khanh Khanh trong lòng lộp bộp một tiếng, không ổn rồi, dì Bùi...
"Lệ Hành, ông nội tới rồi, cháu mở mắt ra nhìn ông nội... Sao cháu có thể nhẫn tâm như vậy, không để ông được nhìn cháu một lần cuối!"
"Thiếu gia, dì có ủ rượu Viên Tử mà cậu thích nhất... Cậu nhìn dì Bùi... Nhìn dì một lần cuối cùng!"
"Thiếu gia ơi... hu hu hu..."
"Thiếu gia!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.