Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 72:




“Lệ Đình… Sao anh lại đến đây?”
Tình huống bế tắc cuối cùng cũng bị Thẩm Vi Vi phá vỡ. Cánh tay đang ôm tay Cô Thiếu Ngu cũng buông ra, cô ta nhìn Lục Lệ Đình, ánh mắt bất an, nói:
“Anh đừng hiểu lầm… Bọn em chỉ tham gia chương trình thôi…”
Chuyện thẩm Vi Vi có bạn trai mà tham gia chương trình này, ban đầu cũng có chút sóng gió. Nhưng trong giới giải trí, người nổi tiếng có bạn bè là nam nữ đều có, cho nên chút sóng gió này cũng bị tin tức phủ nhận đè lên. Nhưng hiện tại nghe Thẩm Vi Vi nói như vậy, những người ở đây có lẽ cũng đã rõ ràng tình huống trước mắt rồi.
Không chừng người đàn ông trước mặt này thật sự là bạn trai của cô ta ấy chứ, nếu không thì cô ta cũng không nói như vậy.
Trong chương trình, bạn trai giả và bạn trai thật chạm mặt nhau, thật sự là một tin nóng đấy!
Người quay phim đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay lúc định quay cameras về phía ba người kia thì một nhân viên công tác đi tới, nói nhỏ hai câu. Sau đó, nhiếp ảnh gia theo bản năng nhìn về phía Lục Lệ Hành, rồi ngại ngùng đóng máy quay lại.
Lục Lệ Đình xuất hiện ở đây, cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, thì anh ta cũng là người của nhà họ Lục. Người trong nhà không yêu thương nhau mà lại đánh mắng nhau chỉ vì tranh dành tình cảm của một người phụ nữ trước mặt công chúng. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh dự của nhà họ Lục cũng mất hết.
Nhân viên công tác và nhân viên cửa hàng ở bốn phía cũng rất ăn ý mà rời khỏi phòng VIP. Trong nháy mắt, chỉ còn lại năm người mà thôi.
Lục Lệ Đình vẫn còn chút lý trí, nhìn nhiếp ảnh gia ở sau lưng, anh ta cố gắng áp chế lửa giận, nói:
“Chúng ta nói chuyện riêng.”
Thế nhưng, Cô Thiếu Ngu lại đứng giữa hai người, vô cùng bất mãn với lời nói và hành động của Thẩm Vi Vi.
“Vi Vi, bây giờ chúng ta vẫn đang tham gia chương trình, còn có cả nhiếp ảnh gia ở đây. Đợi tới khi chương trình kết thúc thì hai người hẵng nói chuyện được không?
Thẩm Vi Vi nhỏ giọng cầu xin:
“Thiếu Ngu, anh đừng như vậy….”
“Anh thì sao chứ? Vi Vi, chúng ta đang tham gia chương trình, hơn nữa còn là phát sóng trực tiếp. Còn có cậu nữa, Lệ Đình.”
Anh ta nhìn về phía Lục Lệ Đình, nói:
“Tôi biết quan hệ của cậu và Vi Vi, nhưng đây là chương trình, tôi tin tưởng trước khi tham gia chương trình, Vi Vi đã nói chuyện này với cậu. Nếu cậu không đồng ý, tôi nghĩ Vi Vi cũng sẽ không tham gia chương trình. Nhưng nếu cậu đã đồng ý, là một người đàn ông, chút rộng lượng này có thể duy trì sự nghiệp của bạn gái mình, không phải tốt sao?
“Nhưng mà tôi chưa bao giờ biết Vi Vi than gia chương trình cùng cậu!”
Anh ta nhìn Cô Thiếu Ngu, ánh mắt đè nặng lửa giận, nói:
“Cô Thiếu Ngu, cậu biết quan hệ của tôi và Vi Vi, thế nhưng lại nhiều lần qua lại với Vi Vi. Cậu nghĩ tôi không biết gì à? Còn có em, Vi Vi, em thật sự không biết tâm tư của Cô Thiếu Ngu đối với em sao?
“Em….”
Vẻ mặt Thẩm Vi Vi rối rắm, nói:
“Lệ Đình, em thật sự xin lỗi. Trước đó em cũng muốn nói cùng anh rồi, nhưng mà em lại không biết nên mở lời như thế nào…”
“Được rồi, Vi Vi, em không cần giải thích.”
Cô Thiếu Ngu kéo Thẩm Vi Vi ra phía sau mình, nói:
“Lục Lệ Đình, tôi nói thẳng với cậu, nếu cậu không thể cho Vi Vi một tương lai, thì đừng làm chậm trễ cô ấy nữa. Cô ấy là ngôi sao không có chống lưng, cô ấy thích đóng phim, thích đứng trên sân khấu, đó là ước mơ đời này của cô ấy, mà cậu thì sao? Nhà có công ty điện ảnh, có rất nhiều tài nguyên, nhưng đến một cơ hội cậu cũng không cho cô ấy. Cậu còn muốn tra tấn cô ấy tới khi nào nữa?”
“Cô Thiếu Ngu, cậu câm miệng!”
“Lục Lệ Đình, cậu còn la hét gì trước mặt tôi nữa? Nếu cậu không thể cho Vi Vi tất cả, thì tôi cho! Cậu có thể nhìn Vi Vi tủi thân nhưng tôi thì không!”
Thẩm Vi Vi đứng sau lưng Cô Thiếu Ngu, vẻ mặt lo lắng cùng ưu sầu, trong lòng đang âm thầm suy xét tình hiện hiện tại.
Từ sau khi từ thành phố điện ảnh về cho tới nay, công ta vẫn luôn cố ý xem nhẹ cô ta. Người đại diện mới tiếp nhận tài nguyên cũng có hạn, hoàn toàn không thể chú ý tới cô ta. Hơn một tháng nay không hề có một tài nguyên hay thông báo nào cho cô ta. Nhiệt độ mới tăng của cô ta lại dần dần lạnh xuống, nếu không có tài nguyên tiếp theo, có lẽ không bao lâu nữa, trong giới giải trí sẽ chẳng ai còn nhớ tới cô ta là ai.
Cô ta cho rằng những gì Lục Lệ Đình nói trước đó cũng chỉ là nói mà thôi. Hiện tại không ta rơi vào cảnh khốn cùng, chắc chắn không thể thấy chết không cứu. Nhưng cô ta không nghĩ tới Lục Lệ Đình thật sự nhẫn tâm như vậy. Ngoại trừ an ủi ngoài miệng thì cũng không hề cho cô ta một chút tài nguyên nào.
Sau nhiều lần ám chỉ, cuối cùng, Thẩm Vi Vi đành phải từ bỏ.
Không thể dựa vào Lục Lệ Đình được.
Suy nghĩ hồi lâu, vẫn nên đi tìm Cô Thiếu Ngu.
Cô ra biết tâm tư của Cô Thiếu Ngu đối với mình. Đàn ông đứng trước mặt người mình thích, từ trước đến nay đều sẽ không làm mình thất vọng quá nhiều. Quả nhiên, Cô Thiếu Ngu không phụ lòng cô ta như Lục Lệ Đình. Chỉ cần cô ta rơi nước mắt là cô ta sẽ có trăm nghìn cơ hội!
Mặc dù phải đóng vai người yêu như này mới có thể có cơ hội ấy.
Lục Lệ Đình không muốn dây dưa với Cô Thiếu Ngu nữa, anh ta nói:
“Vi Vi, chúng ta nói chuyện.”
Cô Thiếu Ngu bực bội chặn lời anh ta.
“Nói chuyện gì? Chúng tôi đang than gia chương trình, không có thời gian!”
Lục Lệ Đình nhìn Thẩm Vi Vi, hỏi:
“Em không muốn nói chuyện với anh?”
Vẻ mặt Thẩm Vi Vi lộ vẻ khó khăn, nói:
“Lệ Đình, đợi việc này xong xuôi rồi em giải thích với anh không được sao? Anh tin em…”
Lục Lệ Đình gật đầu, nói:
“Được thôi, vậy anh chỉ hỏi em một câu. Em tham gia chương trình này, đóng giả người yêu với Cô Thiếu Ngu là không liên quan gì đúng không? Bạn trai của em đối với chuyện này vô cùng bất mãn cũng không liên quan đến em đúng không?”
“Lệ Đình, không phải như thế….”
“Được, nếu em nói không phải như thế thì ngay bây giờ, rời khỏi chương trình hoặc là nói chuyện với đạo diễn, đổi người hợp tác với em.”
“Lệ Đình, anh không thể thông cảm cho em một chút sao? Chương trình này đối với em rất quan trọng! Em không thể không tham gia chương trình này!”
“Không có chương trình này thì còn chương trình khác. Vậy thì tại sao nhất định phải là chương trình này? Em biết rõ Cô Thiếu Ngu thích em, biết rõ tâm tư của cậu ta đối với em. Vậy mà em vẫn đồng ý ở cùng cậu ta dưới một mái nhà suốt năm ngày. Hai người thân mật tình cảm, có nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”
Khi Lục Lệ Đình đi vào đã nhìn thấy hai người tay nắm tay, thân mật vô cùng. Cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bộc phát ra ngoài. Anh ta đi tới gần Thẩm Vi Vi thêm hai bước, lại bị Cô Thiếu Ngu ngăn lại. Cảm xúc đã lên tới đỉnh điểm, hai người bắt đầu động tay động chân.
“Đừng đánh mà!”
Thẩm Vi Vi nôn nóng hô to. Hai người nắm cổ áo đối phương, nắm vô cùng chặt, bầu không khí căng thẳng, dường như vừa chạm vào là có thể nổ ngay.
Kỷ Khanh Khanh ngồi trên sofa xem kịch thấy một màn này thì quay sang nói khẽ với Lục Lệ Hành:
“Lát nữa mà đánh thật thì sao hả anh?”
Lục Lệ Hành liếc nhìn ba người kia, nói:
“Nếu bọn họ có bản lĩnh đánh thì tốt nhất nên đánh tới bệnh viện rồi hẵng dừng lại.”
“Lục Lệ Đình, anh buông tay!”
Thẩm Vi Vi nóng nảy, giữ tay Lục Lệ Đình, hấp tấp nói:
“Em biết lỗi của em rồi, em xin lỗi. Nhưng nếu như anh chịu giúp em ngay từ đầu thì em cũng đâu phải lâm tới đường cùng mới tới nhờ sự giúp đỡ của Cô Thiếu Ngu!”
Lục Lệ Đình từ từ buông tay, hàng lâu mày càng nhíu chặt.
“Vi Vi, em nói gì? Em đang trách tôi?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Vi Vi nói:
“Tôi đang trách anh đấy! Anh biết tôi lăn lộn trong giới giải trí rất vất vả, tài nguyên mà tôi nhận được đều do một tay tôi đi tranh được, nhưng anh thì sao? Rõ ràng anh là người của nhà họ Lục, trong tay có nhiều tài nguyên như vậy nhưng có bao giờ anh cho tôi không? Vậy mà anh nói anh yêu tôi ư? Anh coi tôi là bạn gái của anh bao giờ chưa?”
Lục Lệ Đình nhìn Thẩm Vi Vi, ánh mắt không thể tin được. Dường như anh ta chưa từng quen biết người này vậy.
“Trước đây em đã từng nói với tôi, em không quan tâm tôi là ai, cũng không quan tâm tôi có tiền hay không có tiền. Em yêu là yêu con người tôi, chúng ta có thể không dựa vào gia đình mà tự tay dốc sức làm ăn. Em quên rồi sao?”
“Tôi không quên.”
Thẩm Vi Vi bình tĩnh nhìn anh ta, nói:
“Nhưng mà Lệ Đình, tôi là bạn gái của anh. Rõ ràng anh có năng lực giúp tôi, nhưng tại sao lại nhẫn tâm nhìn tôi chịu khổ?”
“Vi Vi, em…”
Lục Lệ Đình nghẹn lời.
“Nếu anh thật sự yêu tôi, thì anh sẽ không trơ mắt nhìn tôi bị hại. Lục Lệ Đình, căn bản là anh không yêu tôi như những gì anh nghĩ!”
Thẩm Vi Vi hít sâu, nói tiếp:
“Hôm nay chúng ta nói chuyện cho rõ ràng vậy. Lục Lệ Đình, chúng ta chia tay đi.”
Lục Lê Đình ngẩn người, nhìn Thẩm Vi Vi, hỏi:
“Chia tay? Bởi vì… Bởi vì tôi không cho em những gì em muốn, cho nên em muốn chia tay? Trước đây em không phải là người như vậy.”
Thẩm Vi Vi quay đầu đi, không nói gì.
Cô Thiếu Ngu hừ lạnh một tiếng, đẩy Lục Lệ Đình ra, nắm tay Thẩm Vi Vi, nói:
“Lục Lệ Đình, Vi Vi đã nói rõ ràng rồi. Nếu cậu vẫn là đàn ông thì đừng dây dưa gì với cô ấy nữa.”
Kỷ Khanh Khanh dựa vào người Lục Lệ Hành, chán nản ngáp một cái, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
“Chồng à, thứ trong đầu của em trai anh sao không giống anh thế?”
Lục Lệ Hành nhíu mày, không nói gì, cài lại cúc áo tây trang, trầm giọng nói:
“Làm loạn đủ chưa?”
Ánh mắt ba người lập tức nhìn về phía này, giọng nói Lục Lệ Hành thấp mà có lực, nói:
“Trước mặt công chúng, không sợ mất mặt à?”
Mấy người không hẹn mà cùng im lặng.
“Cô Thẩm, chuyện này không thể trách Lệ Đình. Nó đã từng nói với tôi rằng, cô và nó ở bên nhau, không để ý những chuyện khác, thứ để ý là con người của nó. Cô nguyện lòng cùng nó xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Nhưng thật xin lỗi, đối với lời nói của một người xa lạ, tôi không thể tin được. Cho nên tôi đã nói với nó, về sau không được dùng danh nghĩa của nhà họ Lục để lấy tài nguyên cho cô. Không phải nó không muốn cho cô mà là nó không có năng lực làm chuyện này.”
Sắc mặt Thẩm Vi Vi tái nhợt, yếu ớt nói:
“Tôi biết tổng giám đốc Lục không thích tôi. Cho nên không thể nhận được tài nguyên ở công ty, tôi hiểu. Nhưng mà…”
“Cô Thẩm, cô nói sai rồi. Bản chất của tôi là một thương nhân, đối với những tài nguyên có lợi, tôi sẽ không bỏ qua. Thêm vào đó, tôi cũng không bỏ rơi bất cứ người tài nào. Hơn nữa, cô Thẩm cũng không đáng để tôi tốn thời gian. Nếu cô thật sự có tiềm chất, công ty cũng sẽ không vùi dập cô.”
Lục Lệ Hành nhìn Thẩm Vi Vi, ánh mắt nặng nề, nói:
“Bây giờ xem ra, ý tưởng lúc trước của tôi không hề sai.”
“Anh Hành, chuyện này cũng không thể trách Vi Vi. Tất nhiên công ty sẽ không vùi dập bất cứ nhân tài nào. Nhưng nếu như có người cố tình phá rối thì sao? Hơn một tháng nay, Vi Vi không hề có lịch trình gì cả.”
Nói xong, ánh mắt anh ta nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh, ý tứ rất rõ ràng.
Kỷ Khanh Khanh đang xem kịch hay, đâu biết rằng mình lại bị liên lụy.
“Nhìn tôi làm gì? Có chuyện gì liên quan tới tôi à?”
“Đừng có chối. Chắc chắn là cô nói công ty nhắm vào Vi Vi. Ỷ vào anh Hành mà chén ép cô ấy! Nếu không phải đường cùng, tại sao Vi Vi phải nhờ cậy tôi?
Nói xong, cậu ta nhìn về phía Lục Lệ Hành.
“Anh Hành, anh không hiểu Vi Vi. Nhưng mà Kỷ khanh Khanh cũng là dựa vào anh mới có thể tham gia chương trình này. Chỉ mình anh không thích Vi Vi, hơn nữa… Vì sao Kỷ Khanh Khanh có thể dựa vào anh, dùng tài nguyên của anh để tham gia chương trình mà Vi Vi lại không thể dựa vào Lục Lệ Đình? Anh đây là thành kiến!”
Kỷ Khanh Khanh thấp giọng hỏi Lục Lệ Hành:
“Anh sắp xếp em tham gia chương trình này à?”
Lục Lệ Hành nói: “Không phải.”
“Anh nghe thấy không?
Kỷ Khanh Khanh vô cùng tự tin nhìn Cô Thiếu Ngu, nói:
“Không phải chồng tôi sắp xếp, là đạo diễn chọn tôi. Đừng có ngậm máu phun người! Tôi đấm cho đấy!”
Cô Thiếu Ngu cười lại, nói:
“Chẳng qua cô may mắn hơn Vi Vi mà thôi. Cô có bản lĩnh thì học Vi Vi tự dựa vào bản thân mình đi, đừng có nhờ người này nhờ người kia nữa!”
Kỷ Khanh Khanh bày ra vẻ mặt “anh bị điên à” nhìn Cô Thiếu Ngu, nói:
“Tôi cũng không phải tiên nữ giáng trần, không dính khỏi lửa phàm tục, coi tiền như rác. Cùng lắm thì tôi cũng chỉ là một người bình thường vô cùng xinh đẹp mà thôi. Hơn nữa có chồng sắp cưới vừa đẹp trai, vừa có tiền, tôi không dựa thì còn dựa ai hả?”
“Cô thật sự… Không biết xấu hổ!”
Sắc mặt Lục Lệ Hành trầm xuống, quát: “Cô Thiếu Ngu!”
Kỷ Khanh Khanh hừ lạnh, nói:
“Cô Thẩm, nghe thấy không? Cô Thiếu Ngu đang nói cô không biết xấu hổ kìa!”
Cô Thiếu Ngu tức muốn hộc máu, nói:
“Tôi đang nói cô mà.”
“Chẳng phải ban nãy cô Thẩm oán trách Lục Lệ Đình không giúp cô ta à? Để tôi nói nhé, dựa vào người khác là đáng xấu hổ đúng không? Tục ngữ nói rất hay, bùn nhão không thể trát tường. Mà cô có khác gì bùn lầy không? Dựa vào ai cũng vô dụng, nhưng lại không thể một hai nhờ vả. Ngoài miệng nói không muốn dựa vào người khác, muốn tự lực cánh sinh. Nhưng trong lòng lại đang nghĩ làm thế nào để chiếm tiện nghi, chẳng phải sao?”
Thẩm Vi Vi cúi đầu đứng một bên, hai tay nắm chặt, hai mắt ẩm ướt.
“Còn có anh nữa đấy Cô Thiếu Ngu! Anh lấy tư cách gì mà nói tôi không biết xấu hổ? Lúc trước khi còn ở bên nhau, anh lấy của tôi một cái thắt lưng tới bảy, tám nghìn đấy!”
Kỷ Khanh Khanh bày ra vẻ mặt đau đớn, nói:
“Bây giờ nghĩ lại tôi lại cảm thấy đau đớn từng thớ thịt. Lúc đó chắc tôi bị mù nên mới đắp lên người anh bảy, tám nghìn đó.”
Cô dừng một chút, sau đó nói tiếp:
“À vẫn còn. Tôi dùng tài nguyên của anh à mà tới đây chỉ trỏ tôi? Ủa? Bị khùng hả? Tôi dùng tài nguyên của chồng tôi thì liên quan mọe gì đến anh? Mà cũng có khác gì việc anh cho Thẩm Vi Vi tài nguyên đâu? Dựa vào gì mà có tiêu chuẩn kép thế?”
Cô Thiếu Ngu tức đến run tay.
Kịch này cũng chẳng còn thú vị nữa rồi, Kỷ Khanh Khanh thân mật ôm lấy tay Lục Lệ Hành, nói:
“Chồng ơi, quần áo ban nãy anh chọn cho em ý, là em lười thử, anh giúp em mua hết nhé?”
Lục Lệ Hành đưa thẻ trong ví đưa cho cô.
“Cảm ơn chồng!”
—— “Giá trị sinh mệnh + 4, thời gian sinh mệnh hiện tại là mười bốn tiếng đồng hồ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.