Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 25: Cảnh báo tử vong




Chương 25: Cảnh báo tử vong
Edit: @phuongchuchoe đã tìm được thiên thần beta _(:3 」∠)_
Beta-er: @unkimhana
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.
Cả phòng tràn ngập hương hoa hồng thiếu chút nữa Lục Lệ Hành còn tưởng mình đi nhầm phòng.
Lục Lệ Hành bước vào phòng, đứng ở phía cuối giường, nhíu nhíu mày nhìn Kỷ Khanh Khanh không hề hay biết đang lăn qua lăn lại trên giường, làm cho anh không khỏi cảm thấy đau đầu.
Còn chưa ngủ đã bắt đầu lăn, đây là diễn tập trước khi chuẩn bị ngủ sao?
"Khụ khụ..."
Lục Lệ Hành ho khan hai tiếng, Kỷ Khanh Khanh lăn đến cuối giường, vừa mở mắt, đã vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lục Lệ Hành, lập tức ngồi thẳng dậy.
Làm bộ dáng như không có việc gì nhìn anh.
"Sao vậy?"
Lục Lệ Hành đưa Ipad cho cô.
"Đều đã giải quyết xong, cô tự mình xem đi."
Kỷ Khanh Khanh nhận máy Ipad lướt xuống, thì ra là Thẩm Vi Vi đăng bài xin lỗi lên Weibo.
Đăng bài giải thích rõ ràng sự tình mình bị ngã xuống gò núi một tháng trước, nhưng lúc ấy là Kỷ Khanh Khanh tìm cô để thảo luận về lời thoại, không có bất cứ phát sinh tranh chấp và tiếp xúc thân thể nào, chỉ là chính cô ta đối với lời thoại vai diễn quá mức nhập tâm, cho nên bị ngã xuống gò núi. Đối với việc hiểu lầm Kỷ Khanh Khanh một tháng nay đáy lòng thật cảm thấy có lỗi.
Đăng bài xin lỗi vô cùng thành khẩn, được đưa lên top search.
Thẩm Vi Vi kỳ thực bình thường cũng không phải minh tinh nổi tiếng lớn, so ra cũng không hot hơn Kỷ Khanh Khanh bao nhiêu, nhưng lại nhận được nhiều sự đồng tình bởi vì antifans của Kỷ Khanh Khanh quá nhiều.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn tốt, bị Kỷ Khanh Khanh gượng ép tạo couple, chơi trò mờ ám với không ít minh tinh, đắc tội với fan hâm mộ của minh tinh đó,... Cho nên bây giờ cô trên Internet chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, đám fan hâm mộ kia nhìn thấy, tự động lập thành tổ chức liên minh anti Kỷ Khanh Khanh.
Thẩm Vi Vi sau khi đăng tin này, không có sự giật dây của thuỷ quân, phía dưới bình luận mặc dù đại bộ phận fan hâm mộ vẫn châm chọc khiêu khích Kỷ Khanh Khanh, nhưng cũng có không ít người qua đường xem như đúng trọng tâm vì cô bình luận.
"Bị ép phải xin lỗi, hai người cùng là nghệ sĩ trong một công ty, một người đỏ một người không, không đỏ đắc tội với đỏ. Chân tướng thế nào ai mà chả biết, cách giải quyết của Thiên Ngu quá khó coi."
"Khó coi +1. Hai ngày nay không ngừng có tin tức Kỷ Khanh Khanh bị Cô Thiếu Ngu đá, vừa tìm được chỗ dựa mới, liền bắt đầu lên mặt. Xem ra bây giờ thật lắm kẻ ngu ngốc nhiều tiền."
"Tôi có tin nội bộ, nghe nói Kỷ Khanh Khanh leo lên được cấp cao của Thiên Ngu, rất cao, nhưng cụ thể là ai tôi không dám nói."
"Thì ra là tìm được kim chủ mới, khó trách lại không hề sợ hãi tẹo nào."
"Tôi cũng không hiểu rõ Kỷ Khanh Khanh, cũng không biết nhân phẩm cô ta thế nào, nhưng chuyện này quả thực là cô ta vô tội, nếu đã vô tội, như vậy thì có quyền lợi bảo vệ sự trong sạch của mình. Nghe nói cô ấy còn phải chờ ở trong cục cảnh sát mấy ngày, cái này cũng phải nói là tai bay vạ gió chứ nhỉ?"
"Việc nào ra việc đó chứ, các người ở đây lộn xộn cái gì, video rõ rành rành còn bàn luận âm mưu gì ở đây? Toàn là lũ "tôi không nghe, tôi không tin, tôi không thấy" mới đúng là khó coi! Kỷ Khanh Khanh không sai mà cô ta còn nói chuyện kiểu mập mờ nước đôi? Cái gì mà buộc phải đăng xin lỗi chứ? Đó là một hiểu lầm lớn, đã gây phiền toái ảnh hưởng đến cô ấy lớn như vậy. Vốn dĩ nên xin lỗi làm sáng tỏ chuyện này sớm hơn mới đúng!"
"Miễn bàn, Kỷ Khanh Khanh không phải là tình nhân, Cô Thiếu Ngu và Kỷ Khanh Khanh cũng không phải là mối quan hệ bao nuôi, bọn họ đường đường chính chính là mối quan hệ bạn trai bạn gái. Tên Cô Thiếu Ngu quá đê tiện, chia tay rồi còn tung tin đồn nhảm về bạn gái cũ."
"Kỷ Khanh Khanh và Cô Thiếu Ngu là bạn trai bạn gái? Không phải là bao nuôi? OMG, có phải nick fake không đó?"
"Fake cái gì mà fake, tài khoản chính của Cô Thiếu Ngu cũng thừa nhận rồi kìa, tự xem đi."
Kỷ Khanh Khanh sững sờ nhìn bình luận, mở tài khoản Weibo của Cô Thiếu Ngu.
Bài đăng Weibo mới nhất của Cô Thiếu Ngu làm sáng tỏ.
@ Cô Thiếu Ngu: Kỷ Khanh Khanh là bạn gái cũ của tôi, không có bao nuôi gì hết, mọi người đừng ầm ĩ nữa.
Comment 1: Cô thiếu tự vả mặt, có đau không? (Beta-er: Quá đau luôn á!!! =))))
Comment 2: Thằng đê tiện!
Comment 3: Tên tiện nhân kia đi chết đi!
Các bạn trên mạng nói quá đúng, Cô Thiếu Ngu chính là tên xấu xa!
Kỷ Khanh Khanh nhìn lại, không thấy bình luận đâu nữa.
Lục Lệ Hành đang cởi áo khoác, Kỷ Khanh Khanh đứng lên cầm âu phục của anh, cẩn thận thay anh treo lên, thật chân thành cảm tạ anh.
"Ông xã, cảm ơn anh."
~~ "HP +1, HP hiện tại 13 tiếng."
Lục Lệ Hành đứng trước gương lớn tháo cà vạt, thần thái vui vẻ.
"Tiện tay thôi, không cần cảm ơn."
"Nhất định phải cảm ơn, nếu như không có anh, bây giờ tôi vẫn bị gắn cho mác tình nhân bị Cô Thiếu Ngu vứt bỏ, và cả chuyện Thẩm Vi Vi nữa. Sao có thể giải quyết dễ dàng như vậy được."
Lục Lệ Hành một bên cởi nút áo nghiêng đầu nhìn cô, "Vậy cô cảm tạ tôi thế nào?"
Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn anh, " Ơn cứu mạng không có gì báo đáp..."
"Vậy lấy thân báo đáp đi."
Vẻ tươi cười trên mặt của Kỷ Khanh Khanh rớt xuống, người này đúng là tự mình đa tình.
Lấy thân báo đáp?
Nghĩ hay quá nhỉ?
Điện thoại đặt ở phòng ngủ vang lên, Kỷ Khanh Khanh làm ngơ Lục Lệ Hành nhảy nhót chạy tới lấy. Là Tần Việt gọi, nói ngày mai có buổi chụp hình, 10 giờ sáng cô cần phải đến công ty.
Kỷ Khanh Khanh lập tức đáp ứng.
"Được, anh Tần yên tâm, sáng mai tôi nhất định sẽ đến công ty đúng giờ!"
Cúp điện thoại.
Kỷ Khanh Khanh hưng phấn đến nỗi từng tế bào đều đang hân hoan, cuối cùng cũng có thể đi làm ! ! !
"Ông xã! Sáng mai tôi sẽ đi làm!"
~~ "HP +1, HP hiện tại 14 tiếng."
Lục Lệ Hành thay áo ngủ, nhìn Kỷ Khanh Khanh không giấu được vẻ vui mừng, không khỏi lắc đầu bật cười.
Làm việc buồn tẻ, vậy mà đối với Kỷ Khanh Khanh giống như rất mới mẻ, ngập tràn ý chí chiến đấu.
Cũng không biết cảm giác mới mẻ này và cả ý chí chiến đấu hăng hái kia, có thể tồn tại được bao lâu.
Đêm nay Lục Lệ Hành lại phá lệ ngủ ngon giấc, Kỷ Khanh Khanh lại phá lệ không có tay chân lộn xộn ôm lấy anh, một giấc đến mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.
Mở mắt ra đã nhìn thấy, Kỷ Khanh Khanh cuộn tròn thân thể, đưa lưng về phía anh tự ngủ bên phía mình, rất nề nếp.
Hôm nay là thứ bảy, được nghỉ, nhưng hiển nhiên Lục Lệ Hành không cho phép bản thân nghỉ ngơi, rời giường chuẩn bị đi làm.
Kỷ Khanh Khanh nghe thấy tiếng động, đôi mắt cố gắng nhướn lên, nhìn bóng dáng của Lục Lệ Hành đong đưa trước mắt, mơ hồ hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Lục Lệ Hành nhìn đồng hồ, "9 giờ."
Sau đó vào toilet rửa mặt, bước ra vẫn thấy Kỷ Khanh Khanh còn nằm trên giường.
Lục Lệ Hành không khỏi nhìn cặp mắt kia, ngày thường năng lượng dồi dào sáng sớm cả mặt vui vẻ thế nhưng bây giờ tím ngắt, nửa khuôn mặt chôn trong chăn, lộ ra đôi mắt vô thần, bọng mắt có quầng thâm, hiển nhiên là tối qua ngủ không ngon.
"Bây giờ mấy giờ..."
Kỷ Khanh Khanh thì thầm một tiếng, ôm bụng, giọng điệu mơ hồ vô lực, dường như không nhấc người lên nổi, suy yếu.
"9 giờ rưỡi."
Kỷ Khanh Khanh thở dài, lại kéo chăn che lấy mặt.
Con người không thể quá đắc ý, nếu không rất dễ bị vui quá hoá buồn.
Nếu không phải do tối hôm qua thần kinh cô hưng phấn quá mức, ngày hôm sau 'bà dì' đã đến thăm, trong bụng có cảm giác như lưỡi dao khuấy động đau nhói.
Hôm nay cô còn phải chụp hình không thể đến trễ! Tuyệt đối không thể đến trễ!
"Không được rồi, tôi phải dậy."
Đây là công việc đầu tiên cô làm sau khi xuyên qua. Nói 10 giờ đến nhất định 10 giờ phải đến, không thể vắng mặt được.
Kỷ Khanh Khanh kiên cường vén chăn xuống giường, cong người, chân vừa mới chạm đất, sự kiên cường sụp đổ, ôm bụng ngồi xổm xuống.
Lục Lệ Hành thấy vậy nghĩ cô bị bệnh, đi đến bên cạnh cô sờ trán, lo lắng hỏi, "Cô bị bệnh rồi?"
Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu, vô cùng đáng thương nhìn anh, "Tôi đau bụng."
"Cảm lạnh? Hôm qua ăn phải món gì rồi?"
Kỷ Khanh Khanh lắc đầu, thở dài, "Bà dì cả tới."
Lục Lệ Hành ngẩn ra, anh là đàn ông, không có cách nào cảm nhận được sự thống khổ của phái nữ.
Nhưng phương diện này của nữ giới anh có thể hiểu đại khái. Phụ nữ mỗi tháng sẽ có mấy ngày không quá dễ chịu, nghiêm trọng sẽ đau đớn kịch liệt. Sự cảm thụ đau đớn của mỗi người có sự khác biệt do thể chất đặc thù. Uống nhiều nước ấm sẽ làm dịu cảm giác khó chịu, nếu như rất đau đớn, có thể sẽ phải uống thuốc giảm đau.
Lục Lệ Hành nghĩ mình là đàn ông cũng không thể giúp được gì.
"Vậy cô lên giường nằm đi, uống nhiều nước ấm vào. Có chuyện gì thì gọi dì Bùi, tôi tới công ty trước đây."
Lại là uống nhiều nước ấm. (Beta-er: Theo như mị tìm hiểu thì việc uống nhiều nước ấm, các bạn trai/ông chồng bên Trung Quốc hay nói vậy mỗi khi bạn gái/bà vợ mình buồn bực trong lòng không nói ra hoặc đang khó chịu trong người (Vd: bị sốt, "bà dì" tới thăm,... Thậm chí đang cãi nhau muốn long trời lở đất, các bạn nam còn hay nói câu đó với mong muốn các bạn gái hạ hoả.)
Kỷ Khanh Khanh liếc anh một cái, đúng là đàn ông, đau đớn như vậy chỉ an ủi người ta một câu.
"Không được!"
Kỷ Khanh Khanh vịn giường, chậm rãi đứng lên, cắn răng kiên cường nói.
"Buổi sáng tôi còn phải chụp hình, đã đáp ứng anh Tần 10 giờ đến công ty. Nhất định không thể tới trễ hoặc vắng mặt được."
Lục Lệ Hành nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, bước từng bước nhỏ, lấy ánh mắt hoài nghi nhìn cô.
"Đau đến như vậy sao?"
Kỷ Khanh Khanh ánh mắt oán hận nhìn anh.
"... Vậy cô còn đến công ty làm gì?"
Kỷ Khanh Khanh tự nhắc đi nhắc lại phải chuyên nghiệp, từ trước đến nay không thể giờ dây thun được, lập tức nghiến răng nghiến lợi, "Không phải chỉ là bà dì cả thôi sao? Sao lại không đi được!"
"Tôi kêu người đưa cô đến công ty."
Nói xong, Lục Lệ Hành gọi điện thoại cho tài xế, đến cổng biệt thự chờ người.
~~ "Cảnh báo tử vong, mời ngài cùng vợ Kỷ Khanh Khanh cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này, từ chối nhiệm vụ hoặc nhiệm vụ thất bại khấu trừ 10 điểm HP."
Tay cầm điện thoại của Lục Lệ Hành cứng lại, nhịn rồi lại nhịn suy nghĩ muốn mắng chửi hệ thống trong lòng, lần nữa nuốt xuống.
Nhìn Kỷ Khanh Khanh đi đến toilet, lần nữa không xác định hỏi cô: "Cô xác định là cô có thể đến công ty làm việc?"
"Tôi có thể mà, đợi chút nữa tôi uống hai viên thuốc giảm đau, nửa giờ sau là ổn rồi."
Kỷ Khanh Khanh ôm bụng, tuy thân tàn nhưng ý chí không tàn bất khuất vịn tường, khẳng khái hy sinh. Lục Lệ Hành thật sự không nhìn được nữa, tiến lên một tay vòng ngang eo bồng lên.
Kỷ Khanh Khanh kinh hô một tiếng, tim đập rộn lên. Hai tay vô ý thức ôm lấy cổ anh, kinh ngạc nhìn anh: "Anh làm gì thế!"
Lục Lệ Hành không nói hai lời ôm cô nằm trên giường, đắp chăn lại, "Ở đây chờ tôi."
Nói xong, quay người bước xuống lầu.
Sự tình của phụ nữ anh không hiểu, cũng không biết phải làm thế nào để dịu đi nỗi thống khổ của cô. Nhưng mà Kỷ Khanh Khanh đã nói uống hai viên giảm đau là ổn, vậy loại thuốc này, chắc là dì Bùi có.
Trong biệt thự tìm xung quanh cũng không thấy bóng dáng của dì Bùi, hỏi người khác mới biết bà đang ở nhà ấm trồng hoa chăm sóc những cây hoa của Lục lão phu nhân trồng trước khi mất.
"Dì Bùi, dì có thuốc giảm đau không?"
"Thuốc giảm đau?" Dì Bùi buông bình tưới cây xuống, "Thiếu gia, cậu có nơi nào không thoải mái sao?"
"Không phải tôi, mà là Khanh Khanh, cô ấy..."
Lục Lệ Hành dừng một chút, xoa xoa bụng.
Dì Bùi nháy mắt hiểu rõ, cười nói, "Có, để tôi tìm xem, cậu chờ một lát."
Lục Lệ Hành gật đầu, đi theo dì Bùi lấy thuốc giảm đau.
Mà Kỷ Khanh Khanh bên này chờ Lục Lệ Hành vừa ra khỏi phòng, liền nhịn đau xuống giường bước vào toilet tắm rửa.
Lục Lệ Hành bảo cô chờ, cô cũng không có thời gian để chờ, bây giờ đã là 9 giờ rưỡi, nếu bây giờ còn chưa đi, xem như cô đã trễ giờ rồi!
Buổi tối hôm qua đã thề son thề sắt đáp ứng anh Tần, cũng không thể vì bà dì cả mà trễ hẹn được đâu.
Cô cũng không trang điểm, thay đồ xong liền xuống lầu, ngoài cổng biệt thự đã có xe đang chờ, Kỷ Khanh Khanh giống như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, lòng nóng như lửa đốt để tài xế chở mình đến công ty, vẫn không quên dặn dò người giúp việc một câu, "Đợi lát nữa nếu Lục tiên sinh có hỏi, cứ nói rằng tôi đã đến công ty."
Người nọ gật đầu.
Kỷ Khanh Khanh bên này ngồi trong xe vừa đi, Lục Lệ Hành bên đây cầm thuốc giảm đau dì Bùi đưa đi lên lầu. Nào ngờ chỉ trong chốc lát, Kỷ Khanh Khanh đã không thấy tăm hơi.
Lục Lệ Hành nhìn giường xốc xếch, mơ màng một lát, quay người xuống lầu tìm người.
Tìm một vòng cũng không thấy đâu, hỏi người giúp việc, "Phu nhân đâu?"
"Phu nhân mới vừa rồi có nhắn lại với tôi, nếu như ngài có hỏi, kêu tôi nói với ngài một tiếng, rằng cô ấy đã đến công ty."
Lục Lệ Hành miết lọ thuốc giảm đau đến thay đổi hình dạng, lấy điện thoại bấm số Kỷ Khanh Khanh.
"Cô ở đâu?"
Kỷ Khanh Khanh dựa vào ghế sau, cảm giác hồn phách như muốn bay lên, hữu khí vô lực nói, "Đến công ty."
Lục Lệ Hành nhíu mày thật chặt có thể kẹp chết con ruồi, "Không phải thân thể cô không khoẻ sao?"
"Trên đường tôi sẽ mua thuốc giảm đau uống. Đây là việc mỗi tháng sẽ đến một lần, cũng không phải là chuyện quan trọng gì cả. Tôi sợ đến trễ nên chưa kịp nói với anh, cúp máy trước nhé."
Kỷ Khanh Khanh rất đau rất khó chịu, còn phải thời thời khắc khắc chú ý đồng hồ. Thần kinh lao lực quá độ, nói hơn hai câu cả người đều muốn thăng thiên.
Lục Lệ Hành nhìn màn hình điện thoại, mặt trầm xuống nói với người giúp việc, "Gọi cho tôi một chiếc xe! Lập tức!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.