Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 23: Đánh rất hay! Ông xã em quá đẹp trai!




Chương 23 (tiếp)
Trần Thư Diệc cũng đã nhìn được một lúc, thấy Kỷ Khanh Khanh một giây trước còn chống nạnh xắn tay áo, mặt mũi phách lối kia, một giây sau liền như chim non run rẩy nép vào lòng Lục Lệ Hành  cầu che chở.
Hắn không thể tin được lấy ánh mắt bừng tỉnh thì ra là thế nhìn Lục Lệ Hành, đáy mắt hiện lên ý nói 'Anh em, thì ra cậu thích mẫu người con gái như vậy' đúng là giấu tin tức kỹ ghê.
Không chỉ có Trần Thư Diệc sợ ngây người, bên trong phòng họp Thẩm Vi Vi, Cô Thiếu Ngu, phó tổng Lê và cả Tần Việt, cũng sợ đến ngây người.
"Lục... Lục tổng? Kỷ Kỷ Kỷ... Kỷ Khanh Khanh cô ta..."
Kỷ Khanh Khanh trong lòng lộp bộp, hình như cô vừa rồi đã nói ra hai tiếng ông xã?
Xong đời, trước đó tại bệnh viện, hình như cô và Lục Lệ Hành đã nói qua, tuyệt đối không được bại lộ mối quan hệ này ra bên ngoài.
Vừa rồi hơi nhập tâm, diễn lố rồi.
Kỷ Khanh Khanh cắn chặt răng ngẩng đầu lên, đáy mắt thấp thoáng ánh lệ, "Thân ái, bọn họ ăn hiếp em!"
Lục Lệ Hành lấy giơ hai tay lên, nhìn cô ôm lấy eo mình và nép vào lòng ngực mình, một tay cầm hoa hồng, một tay sờ lên tóc cô, giọng nói chỉ hai người nghe thấy, "Nói dễ nghe quá nhỉ."
Kỷ Khanh Khanh hắng giọng, thấp giọng nói, "Bọn họ khi dễ tôi."
Dáng vẻ hai người thì thầm nói chuyện với nhau, trong mắt người ngoài dường như vô cùng thân mật.
Cô Thiếu Ngu đứng ngồi không yên, lửa giận đầy trời nhìn Lục Lệ Hành, ngôn từ khảng khái: "Hành ca, anh đừng bị người đàn bà này che mắt, cô ta chính là một ả ong bướm lả lơi! Trước đó vì muốn nổi tiếng, còn tìm em làm chỗ dựa, sau khi bị em đá, còn leo lên với tên nhà giàu mới nổi, anh biết không? Mới ngày hôm qua cô ta còn cùng với tên đó trong trung tâm thương mại quét sạch cả năm trăm ngàn trong vòng mười phút!"
Cô gia và Lục gia có chút quan hệ, cũng có cổ phần trong giải trí Thiên Ngu, bằng không Cô Thiếu Ngu hắn ta cũng không động chút là nói phong sát Kỷ Khanh Khanh.
Lục Lệ Hành nâng mí mắt lên, lạnh lùng nhìn Cô Thiếu Ngu, "Nhà giàu mới nổi?"
"Đúng! Là nhà giàu mới nổi! Tất cả đều bị chụp được, Hành ca, anh ngàn vạn không thể vẻ ngoài cô ta đánh lừa! Em khi trước không biết cô ta là một ả không từ thủ đoạn, còn bên cạnh cô ta lâu như vậy, là em cũng không thấu con người thật của cô ta, ngang ngược càn rỡ, ích kỷ, dối trá, tham lam! Một người như vậy... Ặc..."
Ngay lúc Cô Thiếu Ngu nói chuyện, Lục Lệ Hành cầm bó hoa hồng đưa vào lòng Kỷ Khanh Khanh, hơi híp mắt lại, từng bước từng bước đến gần hắn ta, đứng trước mặt hắn, một tay cho hắn một đấm.
Một đấm này đánh cho Cô Thiếu Ngu trở tay không kịp, rên một tiếng đau đớn ngã xuống đất, trên mặt liền xuất hiện vết bầm máu.
Thẩm Vi Vi vội vàng chạy lại đỡ hắn, cúi đầu xuống, sắc mặt trong nháy mắt trở nên phức tạp.
Kỷ Khanh Khanh làm sao lại có quan hệ với Lục Lệ Hành?
Nhìn Cô Thiếu Ngu bị đánh gục ngã xuống đất, Kỷ Khanh Khanh hoan hô trong lòng, hận không thể cho Lục Lệ Hành một tràng pháo tay.
Đánh rất hay! Ông xã em quá đẹp trai!
Lục Lệ Hành kéo kéo cà vạt, từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt âm u, "Cô Thiếu Ngu, cậu là đàn ông, ở trước mặt người khác, còn là một người bạn trai cũ, có tư cách gì mà đi phán xét, gièm pha bạn gái cũ của mình?"
"Hành ca, Kỷ Khanh Khanh cô ta chính là người như vậy! Em không nói sai!" Cô Thiếu Ngu không phục cứng cổ cãi lại.
"Mặc kệ Kỷ Khanh Khanh trước kia làm những gì, cậu lại động thủ với một người con gái, có tính là một thằng đàn ông không?" Lục Lệ Hành trầm mặt xuống, ung dung từ tốn nói, "Từ nay về sau, tôi không hy vọng từ trong miệng cậu nói bất cứ chuyện xấu gì liên qua đến Khanh Khanh, cậu từng nói bóng nói gió lúc trước Kỷ Khanh Khanh và cậu là quan hệ bao nuôi, tôi hi vọng cậu có thể xử lý thích đáng, tôi cũng không hi vọng có một ai khác cho rằng Kỷ Khanh Khanh là bị cậu bao dưỡng, cậu có rõ chưa?"
Cô Thiếu Ngu nghẹn họng, không thốt nên lời.
"Đã nghe rõ chưa?"
Cô Thiếu Ngu cắn răng kiên trì nói, "... Em không thừa nhận cô ta là bạn gái của em!"
Lục Lệ Hành bật cười đá đá thắt lưng dưới đất, "Nếu cậu cảm thấy là Kỷ Khanh Khanh bao nuôi cậu, tôi cũng không có ý kiến."
Cô Thiếu Ngu sầm mặt lại, tựa như phải chịu sự nhục nhã thật lớn, "Em chỉ lấy của cô ta một cái thắt lưng!"
"Cậu đã đưa cho cô ấy cái gì?"
Cô Thiếu Ngu không nói nên lời.
"Vậy chính là không đưa, cô ấy bỏ ra năm con số trên người cậu, theo ý của cậu mà nói, ai tiêu tiền cho cô ấy, thì chính là kim chủ của cô ấy sao? Cô ấy tiêu tiền cho cậu, còn không phải là kim chủ của cậu?"
Cô Thiếu Ngu cắn chặt hàm răng, "Em biết rồi."
Lục Lệ Hành theo sát hỏi: "Cậu đã biết cái gì?"
Cô Thiếu Ngu gằn từng chữ: "Kỷ Khanh Khanh chỉ có mối quan hệ bạn trai bạn gái với em, cũng không phải tình nhân em bao dưỡng."
Lục Lệ Hành xoay người nhìn về phía phó tổng Lê đang hoảng loạn, "Lời tôi đã nghe thấy được, sự tình của Thẩm Vi Vi và Khanh Khanh tôi trước đó đã thông báo cho phó tổng Trần, không để bất cứ ai nhúng tay vào, phó tổng giám đốc Lê đây là đem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai?"
"Không không không... Không phải như vậy, Lục tổng, tôi cũng vì lợi ích của công ty, dù sao làm lớn chuyện này với công ty sẽ có ảnh hưởng không tốt."
Lục Lệ Hành cười lạnh, "Thiên Ngu không có phó tổng Lê lên làm chủ, thật sự là nhân tài chưa được trọng dụng mà."
"Ông đã phản lời tôi nói."
"Tôi cứ nghĩ vừa rồi đã nói thật cụ thể chi tiết, thứ nhất, Thẩm Vi Vi không phải do cô ấy đẩy, cho nên Thẩm Vi Vi bị thương không liên quan đến cô ấy, thứ hai, không có chứng cứ Khanh Khanh tìm Thẩm Vi Vi gây sự, cho nên một tháng nay Khanh Khanh đã phải nhận hết thảy tổn thất tinh thần, rất nhiều việc Thẩm tiểu thư đây nhất định phải chịu trách nhiệm, bên cạnh việc đăng bài xin lỗi công khai trên Weibo, những bồi thường khác, tôi sẽ cho luật sư nói chuyện với Thẩm tiểu thư."
Lục Lệ Hành nhìn Thẩm Vi Vi điềm đạm đáng yêu, "Thẩm tiểu thư, cô có ý kiến gì không?"
Cô Thiếu Ngu không nhịn được thay Thẩm Vi Vi nói chuyện, "Hành ca, anh đừng nói với Vi Vi như vậy, anh không hiểu rõ cô ấy, cô ấy..."
"Im miệng!" Lục Lệ Hành nghiêm nghị nói: "Cậu không học vấn không nghề ngỗng gì còn chưa nói tới, cả ngày tò tò theo sau lưng một người phụ nữ, cậu muốn Cô gia phải tán gia bại sản sao!"
Cô Thiếu Ngu chột dạ nói: "Em không có..."
"Cô Thiếu Ngu tôi cho cậu biết, đừng tưởng rằng có Cô gia làm cổ đông ở Thiên Ngu đây thì cậu có thể tuỳ ý làm bậy, phong sát sao? Cậu có thể phong sát ai! Không có Cô gia, cậu chẳng qua cũng chỉ là phú nhị đại vô công rồi nghề nào có thể kiếm ra một phân tiền? Không có Cô gia, cậu nào còn có thể giễu võ giương oai? Không có Cô gia, cậu chẳng là cái thá gì hết! Mỗi ngày đều đi bar thâu đêm, không nghĩ đến việc quản lý Cô gia, chơi xe, theo đuổi đàn bà, Cô gia còn có thể để cậu tiêu xài trong bao lâu!"
Cô Thiếu Ngu bị chửi mắng đến nỗi không thể ngóc đầu lên.
"Tôi không quan tâm vào cậu có bao nhiêu tiền đồ, hay hết sức lấy lòng để ông Cô có thể để lại sản nghiệp cho cậu, nhưng về sau nếu tôi còn thấy cậu kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, đừng trách tôi không khách khí!"
Thẩm Vi Vi luống cuống nắm lấy tay Cô Thiếu Ngu, nhẹ gật đầu, "Thiếu Ngu, anh đừng nói nữa." Cô ta nhìn về phía Lục Lệ Hành, cắn môi thấp giọng nói: "Chuyện này đúng là lỗi của tôi, bất luận Kỷ tiểu thư muốn truy cứu trách nhiệm thế nào, tôi sẽ không có ý kiến."
Lục Lệ Hành nhìn qua Thẩm Vi Vi, không có cảm xúc gì, "Nếu Thẩm tiểu thư đã không có ý kiến, vậy chuyện này cứ làm như thế, Thẩm tiểu thư mau chóng đăng bài xin lỗi lên Weibo, thậm chí sẽ phải bồi thường, tiếp đó tôi sẽ để luật sư liên hệ với cô, cô cũng có thể liên hệ luật sư, cùng giáp mặt thương lượng. Mặt khác..."
Lục Lệ Hành nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua từng người một, đáy mắt lạnh lẽo chứa hàn ý không được phép kháng cự, "Về sau tôi hi vọng, cuộc họp kiểu này sẽ không xuất hiện." Anh nghiêm nghị lớn giọng, "Công ty không có quy củ sao? Còn cần các người mở loại họp cá nhân này tự ý quyết định?"
Không một ai lên tiếng.
Anh quay người nhìn Trần Thư Diệc, "Thư Diệc, cậu đã hiểu ý tôi chứ?"
Trần Thư Diệc đứng tại cửa văn phòng, hắng giọng nói, "Hiểu, đã rõ."
Lục Lệ Hành ngước mặt nhìn Tần Việt, "Cậu là người đại diện của Khanh Khanh?"
Tần Việt nghe xong, vốn cho rằng mình là người ngoài cuộc, ai ngờ cũng bị điểm danh, trong lòng hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, "Đúng vậy Lục tổng, tôi là người đại diện của Kỷ tiểu thư, tên là Tần Việt."
Lục Lệ Hành gật đầu, "Chuyện này cứ quyết như vậy, tôi không hi vọng về sau bên ngoài còn bóng gió nghe được chuyện như ngày hôm nay, hi vọng các vị ở đây có thể tự giải quyết ổn thoả."
Lời này xem như là lời uy hiếp.
Trong phòng họp tĩnh mịch im ắng.
Lục Lệ Hành không tiếp tục nói nữa, cũng không buồn nhìn những người đó, quay người đi tới cửa, giọng nói dịu dàng khác hẳn vẻ nghiêm khác khi nãy, nhìn thẳng vào đôi mắt cong cong nhưng vầng trăng khuyết của Kỷ Khanh Khanh, "Đi thôi, tôi chở em về nhà."
Kỷ Khanh Khanh ôm bó hoa hồng 99 đoá, cả khoang mũi đều là mùi hoa hồng, khoé mắt đuôi mày đều là ý cười dào dạt, trong lòng ngọt ngào như nếm mật.
"Dạ."
~~ "Nhiệm vụ hoàn thành, HP + 10, HP hiện tại 11 tiếng."
_____
Xin mọi người hãy đọc (ーー;)
Chuyện là thế này, vì mình muốn nâng cao trình edit và học hỏi thêm kinh nghiệm nên đã xin một chân edit cho team khác. Và thực tế quá tàn khốc, mình bị bạn beta chê quá trời, và mình thấy đó đúng là lỗi của mình, còn là lỗi mà mình hoàn toàn không hề hay biết, đó là sai bản gốc và lậm convert, bản edit của mình không thuần Việt sẽ khiến cho độc giả khó hiểu.
Cho nên nếu một ngày bạn thấy tốc độ up chương của mình rất chậm là mình đang rất cố gắng thật nhiều hy vọng mọi người đọc được bản edit tốt nhất hay nhất mà khả năng bản thân mình có thể làm được.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, yêu thương và bao che khuyết điểm cho mình _:('ཀ'」 ∠): làm mình đến bây giờ vẫn u mê nghĩ trình edit mình đã được nâng cao (ai ngờ vẫn rất tệ).
Các bạn nếu có thấy chỗ nào sai, edit tối nghĩa hoặc tựa tựa như bản convert, sai xưng hô, sai ngữ pháp,... thì bình luận cho mình nhé huhu bởi vì mình không có beta nên rất khó phát hiện. Mọi người giúp đỡ mình nhé _:('ཀ'」 ∠):


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.