Nữ Phụ Mỗi Ngày Tìm Cách Kiếm Tiền

Chương 48:




Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Nguyễn Ấu San sấy  tóc khô một nửa, sau đó kéo ghế ra ban công ngồi hong tóc cho khô, nhìn cảnh đêm mà nghĩ chuyện nhân sinh....
Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện:....Tại sao tự nhiên cô lại để ý việc Thẩm Túc thích ai chứ, rồi còn khó chịu vì chuyện đó nữa?
Nghĩ đến việc người Thẩm Túc thích không thể nào là mình, tự nhiên cô lại thấy tủi thân ghê gớm?
Cô có khi nào không chống đỡ được mị lực nam thần của anh, nên trong lòng cũng đã thích anh rồi không?
Cô thích Thẩm Túc sao?
Nguyễn Ấu San đặt tay lên ngực tự hỏi.
Trời ơi hỏi cái gì vậy nè, đương nhiên phải thích rồi! Người ta lớn lên đẹp trai, nhiều tiền, còn thường xuyên ra tay giúp đỡ mỗi lúc khó khăn, ai mà không thích chứ?!
Nhưng mà, cái loại thích này là kiểu gì, là bạn bè, là tình thân, hay là tình yêu?
Nguyễn Ấu San không thể nào phân biệt được.
Dù sao trước giờ cô cũng chưa thích ai hết.
Thẩm Túc muốn kết hôn với người khác, cô sẽ khó chịu, nhưng cũng không phải là không chịu chấp nhận, qua một thời gian rồi cũng sẽ nguôi ngoai thôi.
Dù sao kể từ khi xuyên vào truyện tới giờ, không có ba mẹ ở bên, thời gian đầu cô cũng hay đợi đến đêm khuya mới dám khóc, bây giờ cũng dần quen rồi, chỉ hy vọng mọi người ai cũng khoẻ mạnh là được.
Cuộc sống phải luôn hướng về phía trước mới đúng.
Gió đêm nổi lên hơi lớn, Nguyễn Ấu San sờ tóc, thấy cũng khô rồi.
Cô thôi không suy nghĩ miên man nữa, đi vào nhà đắp mặt nạ, bôi kem dưỡng, sau đó đi ngủ.
Chuyện cô có thích Thẩm Túc hay không cũng không quan trọng, cô muốn kiếm tiền mua nhà, còn phải đáp lại ân tình của Thẩm Túc nữa, còn cho cuộc sống thoải mái sau này, cứ thế là đủ rồi.
Nguyễn Ấu San không phải người lãng mạn, cô rất thực tế, nên rất yêu đồng tiền, những thứ khác không có cũng được nhưng tiền nhất định phải có.
*
Sáng ngày hôm sau, Hình Miểu và Trần Dũng, cùng với chuyên viên trang điểm do Vạn Tinh cử đến, cùng ngồi xe bảo mẫu đến trước cửa tiểu khu Phong Uyển đón Nguyễn Ấu San.
Hôm nay, Nguyễn Ấu San phải đi ra khu giải trí Á Thịnh ở ngoại ô để quay chương trình giải trí của đài truyền hình Anh Đào, tên là "Chiến đấu mỗi ngày".
Thời gian cũng không còn nhiều lắm nên Nguyễn Ấu San đành phải trang điểm trong xe.
Nhưng  mà, chương trình này lại ghi hình ngoài trời, mà tiết trời tháng sáu lại rất nóng, tổ chương trình có đề nghị không cần trang điểm quá đậm, nếu không trong lúc ghi hình mồ hôi đổ ra, làm chảy lớp trang điểm thì nhìn rất khó coi.
Nguyễn Ấu San lúc sáng đã đắp mặt nạ một lần, trạng thái của da vô cùng tốt, nhân viên trang điểm chỉ bôi kem dưỡng ẩm với kem chống nắng lên mặt, cổ, cánh tay, bàn tay hết, xong rồi sau đó kẻ lông mày một chút, tô thêm chút son màu lá phong nhàn nhạt.
Chừng này cũng không thể gọi là trang điểm, nên cũng không sợ bị chảy hay gì, nếu son môi có bị phai đi thì lúc đi vệ sinh vẫn có thể dặm lại được.
Còn tóc thì thắt hai bím xong rồi búi lại, nhìn vừa đẹp vừa gọn gàng, không sợ bất tiện lúc vận động.
Trang phục hôm nay là quần yếm, áo thun và giày sneakers màu trắng.
Lúc vừa mới xuống xe, Nguyễn Ấu San đã liền thấy một ống kính to đùng hướng về phía mình.
Ngoài ra còn có người dẫn chương trình nổi tiếng cả nước họ Bùi: "Ah, idol nổi tiếng nhất hiện nay, Nguyễn Ấu San, đã đến rồi. Hoan nghênh, hoan nghênh..."
"Chiến đấu mỗi ngày" vốn dĩ có sáu vị khách mời cố định, mỗi tập sẽ mời bốn vị khách bên ngoài, sau đó chia đội, hai bên đấu với nhau.
Nguyễn Ấu San lúc này đến có vẻ hơi sớm.
Nhìn một lượt, cô phát hiện ra các vị khách mời đều là người quen cả.
Ngoại trừ cô ra, còn có  Ngu Tịnh cùng debut sau chương trình "Ước mơ ngôi sao".
Rồi còn có cả đỉnh lưu  Phó Việt Hành, ảnh đế Tiêu Thượng Kỳ nữa.
Đã mấy ngày không gặp Nguyễn Ấu San,  Ngu Tịnh vừa thấy cô liền chạy tới, ôm Nguyễn Ấu San một cái: "San San, người ta nhớ cậu lắm đó!"
Ngu Tịnh hôm nay búi tóc củ hành màu hồng nhạt trên đầu, nhìn trông vô cùng đáng yêu, khuôn mặt cũng trang điểm rất nhẹ.
Nguyễn Ấu San không nhịn được, liền chọt chọt cái búi tóc của  Ngu Tịnh.
Ngu Tịnh bĩu môi: "San San, tớ cũng muốn sờ bím tóc của cậu."
Nguyễn Ấu San ỷ mình cao hơn  Ngu Tịnh 7-8cm mà né: "Ha ha, không cho sờ á."
Ngu Tịnh:.......Bảo bối tức đó nha!
Bên này không khí giữa hai cô gái vô cùng hài hoà, một lượt chào hỏi các vị khách thường kỳ của chương trình xong, cùng lúc đó  Phó Việt Hành và Tiêu Thượng Kỳ đến nơi.
Phó Việt Hành đảo mắt qua thấy Nguyễn Ấu San, ánh mắt liền trở nên phức tạp.
Tiêu Thượng Kỳ thì nhìn cô, vừa quan sát vừa chăm chú nhìn gì đó.
Lúc đến đoạn chia đội, mỗi đội sẽ có ba khách mời cố định và hai khách mời đặc biệt, để cân bằng thực lực hai bên, Nguyễn Ấu San biết chắc rằng cô và  Ngu Tịnh sẽ không thể ở chung một đội.
Cô chỉ hy vọng tốt nhất là được chia chung đội với  Phó Việt Hành, người này tuy độc mồm độc miệng nhưng mà tâm tư đơn giản, hiểu ý nhau rồi thì cũng rất vui.
Tiêu Thượng Kỳ bên ngoài ôn nhu bên trong rắn độc như thế, chuyện qua cũng lâu rồi, hẳn là gã đã sớm tra ra người đưa  Phó Việt Hành đến phòng khách sạn chính là Trần Dũng và Tiểu Hắc, là người của Thẩm Túc.
Hoặc đúng hơn là, biết cô là người đứng sau.
Vừa thấy ánh mắt không mấy thân thiện của Tiêu Thượng Kỳ, cô liền biết gã chắc chắn sẽ ghi thù với cô, gã kiêng kị cô có Thẩm Túc chống lưng, cho nên ở bên ngoài chắc là chẳng làm gì được đâu.
Nhưng mà lén lút làm chút động tác, hoặc ví dụ như khi cô gặp chuyện gã đứng khoanh tay nhìn, gì chứ ba cái chuyện khốn nạn đó tên này chắc chắn sẽ làm được.
Nhưng mà người tính đâu bằng trời tính.
Nguyễn Ấu San cùng Tiêu Thượng Kỳ bốc thăm trúng đội đỏ,  Ngu Tịnh và  Phó Việt Hành bốc thăm vào đội xanh.
Đội trưởng đội đỏ là một đại ca giỏi võ, nổi tiếng trong mấy chương trình giải trí, Thân Hưng Minh.
Y phân nhiệm vụ: "Chúng ta chia làm hai nhóm nhỏ, phân công nhau hành động lẫn đối phó, tôi sẽ phụ trách hai người mới, lão Trần với Đại Ngô, hai người thành một nhóm, thế có được không?"
Chủ đề  của chương trình này vốn là, chia hai đội xanh - đỏ, đội nào hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn, còn lấy được nhiều cờ hơn thì coi như thắng. Nếu hoàn thành nhiệm vụ trễ hơn nhưng lấy được cờ nhiều hơn thì coi như hoà, lúc đó phải chơi hiệp phụ bằng trò cướp cờ.
Các nhiệm vụ trong chương trình gắn liền với các trò chơi trong khu giải trí, hoàn thành nhiệm vụ thì nhận được cờ, với những trò đơn giản thì được thưởng 1 - 2 lá cờ, còn nếu là những trò khó hơn thì sẽ được thưởng 3 lá. Nếu gặp phải nhiệm vụ đối kháng với đội còn lại, đội thắng được trao thưởng hết, còn đội thua không được nhận lá cờ nào.
Còn có một vài trò, phải hai người cùng chơi mới qua.
Thân Hưng Minh vốn định để hai người cũ mỗi người kèm một người mới, còn y thể lực tốt nhất thì sẽ đảm nhận những trò chơi một mình.
Nhưng mới nãy y có hội ý sơ với Tiêu Thượng Kỳ, hỏi gã thích chung đội với lão Trần hay là Đại Ngô, thì Tiêu Thượng Kỳ lại bảo muốn chung nhóm với Nguyễn Ấu San....
Thân Hưng Minh chỉ thấy Tiêu Thượng Kỳ một thân ảnh đế ngời ngời vậy mà lại để ý ngôi sao mới lên Nguyễn Ấu San.
Tuy là chương trình giải trí nhưng mà vẫn phải nghiêm túc một chút, có khi người ta để ý nhau thật. Thôi, y cũng không quan tâm nữa, thích thế nào thì chiều thế đó.
Cho nên mới chia nhóm như hiện tại.
Nhưng mà, Thân Hưng Minh vẫn định sẽ một mình đảm nhận các trò solo, còn mấy trò chơi theo cặp thì cứ để Tiêu Thượng Kỳ và Nguyễn Ấu San chơi.
Nguyễn Ấu San vốn là người mới, dù có ý kiến cũng không dám nói, chỉ đành nghe theo sắp xếp.
Cô đi theo Thân Hưng Minh, Tiêu Thượng Kỳ cầm bản đồ coi đường, ba người cùng nhau tiến vào khu vui chơi.
Hôm nay không phải ngày cuối tuần, trong khu vui chơi cũng đã phối hợp với chương trình, nên số lượng khách ngoài ghé vào cũng ít, không đông đúc nhưng cũng không đến nỗi không có ai.
Thân Hưng Minh: "Hai người đi hoàn thành nhiệm vụ thuyền hải tặc đi, trò đó dễ lắm, độ khó một sao thôi, tôi sẽ qua bên kia chơi trò bánh xe bay, độ khó hai sao."
Nguyễn Ấu San đội mũ lưỡi trai, tay không ngừng quạt quạt cho mát. Lúc này chỉ mới sáng sớm thôi mà đã nóng như điên, cô bực bội nói: "Tại sao đi thuyền hải tặc mà lại cần hai người ngồi thế ạ? Em thích mấy trò cảm giác mạnh, không thì để em chơi trò bánh xe quay cho, anh Thân với Tiêu lão sư hai người đi thuyền hải tặc đi ha?"
Thân Hưng Minh vốn là người đã có vợ, "Không cần đâu, tự nhiên hai thằng đàn ông ngồi thuyền hải tặc với nhau nhìn biến thái lắm!"
Y la một tiếng, xong rồi tự mình đi về phía trò bánh xe quay.
Tiêu Thượng Kỳ đi đến bên cạnh Nguyễn Ấu San, mỉm cười hỏi: "Sao tôi cảm giác Nguyễn Ấu San em hình như có hơi sợ tôi vậy? Lúc trước tôi còn hỗ trợ sân khấu cho em, không phải hợp tác rất vui vẻ sao?"
Tiêu Thượng Kỳ nhìn cô với ánh mắt đầy khiêu khích.
Nguyễn Ấu San cũng mỉm cười đáp lại: "Tiêu lão sư, anh cũng đâu phải quái vật gì đâu, em cũng đâu phải cái kiểu đáng thương yếu đuối, sao em lại sợ anh chứ? Hồi trước lúc hợp tác với Tiêu lão sư, em thật sự cảm thấy rất rất "vui vẻ". Vậy đi, chúng ta cùng ngồi thuyền hải tặc."
Nguyễn Ấu San chủ yếu là sợ Tiêu Thượng Kỳ chơi bẩn thôi. Sức người thì cô có thể thua chứ tuyệt đối sẽ không thua khí thế đâu!
Tiêu Thượng Kỳ vừa nghe xong, liền biết Nguyễn Ấu San chính là người đứng sau giật dây khiến cho chuyện của gã với Tô Mạn Nhu bị bại lộ.
Cô đã quay phim lại được, trong tay nắm giữ bí mật đen tối của gã, đương nhiên là "vui vẻ" rồi, chỉ có gã là không cười nổi một cái.
Nguyễn Ấu San và Tiêu Thượng Kỳ cùng nhau đi về hướng thuyền hải tặc.
Lúc này đây, đội xanh của  Phó Việt Hành cùng khách nữ trường kỳ Diêu Mạn Đoá cũng đã đi đến thuyền hải tặc.
Nhân viên trực trò chơi nói: "Hai đội xanh đỏ cùng nhau ngồi thuyền hải tặc làm nhiệm vụ, hai đội đấu với nhau, độ khó tăng từ một sao lên ba sao, đội thắng sẽ được thưởng luôn cờ của đội thua!"
Nguyễn Ấu San: "Giờ ai cũng ngồi thuyền thì sao có thể đấu với nhau được?"
Nhân viên lúc này lấy ra hai cái mũ giáp cùng hai cái áo mưa, còn có bốn cái súng bắn nước, nói: "Mỗi đội một mũ một áo mưa, hai bên bắn nước đến khi nào có một bên kêu dừng thì coi như đội đó thua!"
Nguyễn Ấu San cạn lời.
Má ơi, mới vô thôi mà chơi sung dữ vậy mấy má?
Mũ với áo mưa cũng chỉ có một cái, tuy có mặc nhưng chưa chắc là không bị dính nước hoàn toàn. Khách nam lỡ bị ướt thì thôi cũng chẳng sao, nhưng khách nữ mà bị ướt quần áo thì hơi kỳ.
Chưa kể, bị dính nước thì nhìn kiểu gì cũng thảm, có khách mời nào đến đây mà không trang điểm chứ, ai dè mới vô chơi vòng đầu tiên mà sắp bị rửa trôi bộ mặt rồi!
Đối diện với tình huống như thế này,  Phó Việt Hành với Diêu Mạn Đoá tự nhiên cảm thấy rầu dễ sợ.
Độ xanh so với đội đỏ thì đến muộn một chút,  Phó Việt Hành hỏi: "Có thể đợi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ một sao ở thuyền hải tặc rồi sau đó bọn tôi lên chơi sau có được không?"
Diêu Mạn Đoá: "Chúng tôi yêu hoà bình, không muốn battle đâu!"
Nhân viên công tác đâu có dễ dàng bỏ qua dữ vậy: "Không thể bỏ được! Nhiệm vụ ba sao, đội thắng nhận thưởng gấp đôi! Thắng một lần là được hẳn sáu lá cờ, không hấp dẫn sao?"
Nói trắng ra là chương trình làm màu để gài các đội chơi thôi.
Nguyễn Ấu San hỏi: "Cho tôi hỏi một chút, nếu thắng được cờ thì hai bên có thể trao đổi với nhau không?"
Nhân viên công tác đâu có nghĩ một người mới như Nguyễn Ấu San lại hỏi chuyện này, vì thế anh ta đành phải móc điện thoại ra gọi cho đạo diễn chương trình.
Đạo diễn chương trình đương nhiên cũng đoán được phần nào dụng ý của Nguyễn Ấu San, thấy lần này đã có  Phó Việt Hành với Tiêu Thượng Kỳ, còn có hai khách nữ nữa, cũng không thể nào chèn ép người ta quá mức.
Anh ta nói: "Mọi người có thể thực hiện trao đổi, nhưng không được chèn ép nhau. Nếu đội A nhận thua, cờ thuộc về đội B, nếu đội B đổi ý không mua cho đội A cờ nữa, đội B cũng không phạm quy, đội A cũng không được đòi hỏi."
Quy định này mới được đưa ra, hai đội xanh đỏ vốn định sẽ lén giao dịch, kiểu như chơi cho có xong rồi một đội xin thua để nhận cờ, rồi sau đó chia cờ cho nhau. Nhưng mà giờ nghe thế thấy cũng hơi rén, bởi vì nếu đã thực sự làm nhiệm vụ thì đâu ai muốn mình thua, nhưng mà chỉ sợ nhận thua xong đội thắng trở mặt thì lại ăn cám hết.
Phó Việt Hành nói: "Tôi sẽ không nhận thua đâu, các người hết hy vọng rồi đó!"
Tiêu Thượng Kỳ: "Nói hay lắm, tôi cũng vậy đó, tôi chưa bao giờ biết chữ thua viết sao hết!"
Nguyễn Ấu San mỉm cười: "Thắng hay bại không quan trọng, càng kiêu ngạo, mấy anh càng dễ rơi vào bẫy của chương trình thôi, thích thì em chiều. Hay là vậy đi, em với chị Mạn Đoá sẽ đội nón với mặc áo mưa, hai người các anh sẽ đánh chính, bọn em sẽ cổ vũ có được không?"
Diêu Mạn Đoá: "Ý này được đó! Tôi đồng ý! San San em thông minh ghê đó!"
Phó Việt Hành, Tiêu Thượng Kỳ:....?!
Nguyễn Ấu San, chơi chó vừa thôi chứ!!1
Đã là khách mời nam thì không thể nào không nhường khách mời nữ, dù sao fans của bọn họ cũng toàn là fans nữ mà.
Thế là, trận chiến này liền theo đề nghị của Nguyễn Ấu San mà tiến hành.
Nguyễn Ấu San và Diêu Mạn Đoá mặc áo mũ vào, coi như được trang bị áo giáp rồi.
Bốn người mỗi người một khẩu súng nước, lên thuyền hải tặc ngồi, còn ra bộ chuẩn bị lâm trận nữa.
Thừa dịp thuyền còn chưa chuyển động,  Phó Việt Hành đã bắt đầu cầu hoà: "Tiêu ca, thương lượng miếng không, đội các anh nhận thua, chúng tôi đảm bảo sẽ chia cho hai người ba lá cờ. Tôi thật sự không muốn mới vào chơi mà đã ướt như chuột đâu!"
Tiêu Thượng Kỳ: "Sao đội các cậu không nhận thua đi? Tôi cũng có thể đảm bảo là nếu các cậu nhận thua, tôi sẽ chia cho các cậu ba lá cờ."
Nhân viên công tác vừa hô một tiếng, thuyền hải tặc cũng chậm rãi lắc lư theo.
Nguyễn Ấu San: "Vậy rồi hai người đã thương lượng xong chưa? Tôi muốn bắn súng lắm rồi nè!"
Diêu Mạn Đoá cũng không nhịn được, liền nhắm bắn một phát.
Đi trượt luôn một đường dài.
Phó Việt Hành: "Đừng manh động! Tôi vẫn muốn giữ mặt mũi nha! Nguyễn Ấu San, cô có đảm bảo là nếu tôi nhận thua, cô sẽ chia cờ cho đội của tôi không?"
Nguyễn Ấu San cảm thấy làm trò chút cũng vui: "Không dám chắc nha! Cờ vô tay ai là của người đó, việc gì phải chia, không có cửa đâu nha!"
Nói xong, cô liền ấn cò, bắt một đống nước vào mặt  Phó Việt Hành.
Phó Việt Hành la một tiếng, lau mặt, sau đó cũng nhắm vào mặt Tiêu Thượng Kỳ mà bắn nước.
Diêu Mạn Đoá cũng gia nhập cuộc chiến: "Tiêu lão sư hôm nay mặc đồ trắng ha, tôi muốn coi thử lão sư bị ướt áo thì ra sao nè, ha ha...."
Chẳng mấy chốc hai bên đã bắn nước loạn xạ.
Cuối cùng, khi súng của cả hai đội đều đã cạn nước, Diêu Mạn Đoá không thể chịu nổi bị xoay đi xoay lại nữa, đành nhận thua trong cơn váng vất.
Nguyễn Ấu San và Tiêu Thượng Kỳ thành công đạt được sáu lá cờ.
Nhưng mà, Tiêu Thượng Kỳ với  Phó Việt Hành cả người ướt nhẹp, bọn họ muốn đi thay đồ cho nên tạm rời khỏi khu vực thi đấu,
Nguyễn Ấu San và Diêu Mạn Đoá tiếp tục đi tham gia những trò solo.
Nếu có nhiệm vụ nào đòi hai người tham gia, Nguyễn Ấu San và Thân Hưng Minh phối hợp thành một đội với nhau.
Nhưng mà mới hoàn thành được hai trò, hai mươi phút sau, Tiêu Thượng Kỳ và  Phó Việt Hành đã quay trở lại.
Sau đó, nhiệm vụ bọn họ cũng không có gì khó, nhưng mà buộc phải một đội hai người ngồi bánh xe xoay.
Bên trong mỗi khoang còn có gắn camera loại tốt nữa.
Diêu Mạn Đoá: "Ồ, có thể được ngồi chung xe với Phó ca, tôi cảm thấy siêu siêu hạnh phúc! Cảm giác như đang đi quay phim thần tượng vậy đó."
Tiêu Thượng Kỳ nhìn trò chơi, trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói: "Trò này, chúng ta từ bỏ có được không?"
Nguyễn Ấu San cũng không hỏi vì sao: "Được chứ, vậy chúng ta chơi trò tiếp theo là được."
Mỗi đội không nhất thiết phải hoàn thành hết tất cả các nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành 30 nhiệm vụ bất kỳ là được.
Mà cả một khu trò chơi này có tầm 40-50 trò gì đó.
Trò bánh xe xoay này nhìn thì đơn giản, nhưng mà phải mất tận năm phút mới lấy được một lá cờ, cũng không có lời lắm.
Tiêu Thượng Kỳ không ngờ Nguyễn Ấu San lại đáp ứng liền như vậy.
Gã hỏi: "Cô không hỏi lý do à?"
Nguyễn Ấu San: "Trò này đó hả, xuất hiện quá trời quá đất trong mấy bộ truyện tình yêu lãng mạn rồi, đương nhiên có chơi thì phải chơi với người mình thích chứ. Tiêu lão sư nói có phải không?"
Tiêu Thượng Kỳ có chút bất ngờ nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
~ Hoàn chương 48 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.