Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 93:




Ngoài xe, Phương Du Chúc nghe được lời Ninh Tri nói, cô kích động không thôi.
Từ sau khi quen biết Ninh Tri, cô đã coi Ninh Tri là thần tượng, là nữ thần, đến những thần tượng mà cô luôn theo đuổi cũng phải xếp sau.
Lúc đó, nếu Ninh Tri không đưa cô ấy ra khỏi xe của giáo sư Viên khi cô ấy say rượu, e rằng cô ấy đã chết cùng với ông ta trong vụ tai nạn xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Du Chúc thật lòng cảm kích Ninh Tri.
“Chị Tri Tri, chị có rảnh không? Em muốn mời chị đi ăn.” Phương Du Chúc từ lâu đã muốn mời Ninh Tri đi ăn, nhưng mãi chưa tìm được cơ hội.
“Chị cứ gọi tôi là Tiểu Tri là được.” Ninh Tri gật đầu, “Được.”
Trong xe, Ninh Tri ngồi giữa Phương Du Chúc và Lục Tuyệt, Nguỵ Tinh ngồi ghế phụ.
“Chị Tri Tri...” Vừa dứt lời, Phương Du Chúc nhanh chóng sửa miệng: “Tiểu Tri, sao da em lại đẹp đến vậy?”
Làn da của Ninh Tri rất đẹp, nhìn từ cự li gần, làn da trắng nõn sạch sẽ, không có tì vết, không rõ lỗ chân lông, thật khiến người ta ghen tị.
Phương Du Chúc nóng lòng muốn chạm vào mặt Ninh Tri, ngay sau đó, cô đột nhiên thấy Lục Tuyệt bên cạnh Ninh Tri lườm cô một cái, rồi rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình như người đó đang bực tức?
Nhờ mối quan hệ của bạn trai Nguỵ Tinh, Phương Du Chúc biết Lục Tuyệt mắc chứng tự kỷ. Vừa rồi chắc cô bị hoa mắt, làm gì có chuyện anh ấy trừng cô chứ?
“Hạn chế thức khuya và uống nhiều nước.” Ninh Tri nói.
Phương Du Chúc gật đầu, “Ừm, chị hiểu rồi, vẻ đẹp trời sinh.”
Ninh Tri cười.
Phương Du Chúc nhìn đến si mê, ỏ ỏ, Ninh Tri đẹp quá đi mất.
Cô ấy đột nhiên rất hâm mộ Lục Tuyệt, ngày ngày nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tri, anh có suy nghĩ gì nhỉ? Tuy nhiên, nghĩ đến việc Lục Tuyệt không giống với những người bình thường, không biết gu thẩm mỹ của anh ấy có giống họ không.
Lúc này, Lục Tuyệt bên cạnh đột nhiên duỗi tay ra, tay anh đặt lên mu bàn tay của Ninh Tri.
“Sao thế?” Ninh Tri quay lại hỏi anh.
Lục Tuyệt mím môi, không đáp lời, mái tóc rủ xuống ôm lấy vầng trán trông có vài phần đáng thương.
Tri Tri phải nhìn anh nhiều hơn.
Ánh mắt Ninh Tri khẽ động, cô nắm lấy tay Lục Tuyệt, đầu ngón tay vuốt ve đầu ngón tay anh, ghé vào tai anh khe khẽ nói: “Không bỏ quên anh.”
Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt sáng lên, anh nhìn cô, nụ cười dần dần dâng lên trong con mắt.
Xe dừng ở cửa trung tâm thương mại.
Phương Du Chúc nói đồ ăn ở nhà hàng mới mở trong trung tâm thương mại rất ngon, cô ấy đề nghị chỗ đó.
Sau khi xuống xe, Phương Du Chúc vội vã chạy đến bên cạnh Nguỵ Tinh, cô ôm cánh tay anh, dính chặt lấy anh.
Lục Tuyệt liếc nhìn một cái, anh học theo Phương Du Chúc ôm lấy cánh tay của Ninh Tri.
Ninh Tri:…
Cô giãy tay ra, Lục Tuyệt còn đang ngơ ngác nhìn, cô chủ động ôm lấy cánh tay anh, “Phải thế này.”
Lục Tuyệt không đáp lại, đôi mắt hoa đào càng sáng bừng.
Nhà hàng ở tầng năm, nhân viên phục vụ dẫn họ đến bàn cạnh cửa sổ.
Nguỵ Tinh kéo ghế ra cho Phương Du Chúc, “Ngồi nào.”
Phương Du Chúc cười ngọt ngào, “Anh thật tốt.”
Nguỵ Tinh sờ sờ đầu, trông đến là ngốc, hoàn toàn không có chút nào nghiêm túc như khi ở phòng nghiên cứu.
Bên cạnh đó, sống lưng Lục Tuyệt thẳng tắp, anh chầm chậm kéo ghế, giọng nói trầm thấp có chút hớn hở, giống như dâng bảo vật, “Tri Tri ngồi.”
“Cảm ơn.” Ninh Tri coi như hiểu ra rồi, Lục Tuyệt đang học.
Anh học cách đối xử tốt với cô ấy bằng cách quan sát cặp đôi Nguỵ Tinh.
Nhớ lại trước đây, Lục Tuyệt hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh, nhưng bây giờ, anh ấy đã tiến bộ đến mức biết lặng lẽ quan sát người khác.
Đối diện, Nguỵ Tinh đưa cho Phương Du Chúc một chiếc khăn ướt để cô lau tay.
Lục Tuyệt học rất nhanh, anh trực tiếp cầm lấy chiếc khăn, sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Ninh Tri, anh nhẹ nhàng lau tay cho cô.
Lục Tuyệt lau rất tỉ mẩn, anh lau lần lượt từng ngón tay của Ninh Tri, tập trung mà nhẫn nại.
Dưới ánh đèn, các ngón tay của Ninh Tri trắng ngần, thon dài, móng tay tròn và bóng khỏe, rất đẹp.
Ninh Tri đỏ mặt, nhớ lại cảnh tưởng lúc trước anh giúp cô rửa tay, lo sợ anh sẽ cúi đầu hôn đầu ngón tay cô trước mặt người khác, Lục Tuyệt vừa lau xong, cô vội rút tay về, “Cảm ơn.”
Lục Tuyệt mím môi, cảm thấy hơi thất vọng, sau đó, anh lấy khăn ướt mà Ninh Tri đã lau tay tiếp tục lau tay mình.
Anh ấy không hề ghét bỏ đồ vật Ninh Tri đã dùng.
Ở phía đối diện, Phương Du Chúc cực kỳ hâm mộ, cô dùng cùi chỏ huých Nguỵ Tinh bên cạnh, “Anh học đi, Lục Tuyệt nhà người ta lo cho bạn gái đến độ nào.”
Nguỵ Tinh ngạc nhiên.
Anh từng làm trợ lý cho Lục Tuyệt, sau khi Lục Tuyệt bị bắt cóc, Lục Tuyệt không quay lại phòng nghiên cứu.
Khi trở thành trợ lý của Lục Tuyệt một lần nữa, anh thấy rằng, Lục Tuyệt hiện tại đã cởi mở hơn nhiều so với trước đây, cậu ấy cũng không hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình như trước, là một bước tiến cực lớn.
Lục Tuyệt được khen ngợi vô thức nhìn Ninh Tri, đôi mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt đầy vẻ khao khát.
Như cún con cần chủ nhân vỗ về, ôm ấp.
Ninh Tri không nhịn được cười, cô đưa tay sờ đầu anh, vuốt ve sợi tóc vểnh trên mái anh, “Anh thật tốt.”
Lục Tuyệt rất dễ dỗ dành, vài từ đơn giản thôi cũng đủ làm anh thoả mãn.
Khi ăn, Lục Tuyệt cũng học cách gắp đồ ăn cho Ninh Tri, rót nước trái cây cho cô. Tuy động tác vụng về và cứng nhắc nhưng mỗi lần như vậy đều khiến trái tim Ninh Tri mềm nhũn.
Thực ra, cô không đòi hỏi bất gì từ anh.
Lúc này, thông qua tấm kính bên cạnh, Ninh Tri nhìn thấy một người đàn ông trung niên dắt một cậu bé đi ngang qua, nhóc con cúi đầu, đụng phải một người phụ nữ đang đi giày cao gót đi ngược chiều.
Người phụ nữ cúi đầu mải xem điện thoại, không hề tránh đi, không kịp trở tay mà ngã xuống, điện thoại di động cũng rơi xuống đất.
Sau khi người phụ nữ đi giày cao gót đứng dậy, cô ta chỉ vào người đàn ông trung tuổi, chửi mắng gì đó.
Khuôn mặt của người phụ nữ tràn ngập sự tức giận, Ninh Tri qua tấm kính cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ của cô ta.
Vốn dĩ người đàn ông còn trưng vẻ mặt khinh thường, nhưng sau khi người phụ nữ nhấc điện thoại đưa cho ông xem, sắc mặt ông lập tức trở nên tồi tệ.
Ninh Tri thấy người đàn ông giơ tay cho đứa bé bên cạnh một cái bạt tai.
Bên ngoài, người phụ nữ giơ điện thoại lên không chịu bỏ qua, màn hình điện thoại của cô ta bị vỡ, đang đòi đối phương bồi thường bằng được.
“Đừng tưởng rằng ông giả vờ đánh con mình vài cái thì tôi sẽ không truy cứu nữa. Đây là điện thoại tôi mới mua, mới dùng được chưa đầy một tuần, giờ bị con ông đập hỏng rồi, ông phải đền.” Người phụ nữ bĩu môi, “Đền tiền hoặc mua trả tôi một chiếc điện thoại mới, chọn một trong hai.”
Sắc mặt người đàn ông khó coi, ông ta tức giận nói: “Vừa rồi do cô cúi đầu không nhìn đường, mà nó chỉ là đứa trẻ, cô so đo với thằng bé làm gì?”
Người phụ nữ đi giày cao gót vỗ vỗ mấy hạt bụi không tồn tại trên người, bĩu bĩu môi, “Đừng đem đứa nhỏ ra để trốn tránh trách nhiệm, nó đụng phải tôi, làm hỏng điện thoại của tôi. Ông là phụ huynh thằng bé, ông phải chịu trách nhiệm. Tôi mặc kệ, nếu ông không đền, tôi sẽ báo cảnh sát.” 
Người đàn ông trung niên tức điên, ông ta giơ tay vỗ mạnh vào đầu đứa bé, “Cái tội mày đi bộ cứ cúi gằm đầu này.”
Sau đó, người đàn ông lại vỗ liên tiếp, “Tao nuôi mày có ích lợi gì? Chỉ biết gây chuyện, khiến tao thêm phiền.”
Thằng bé cứ cúi gằm mặt như không cảm thấy đau, mặc cho người đàn ông đánh mình.
Người phụ nữ đi giày cao gót vẻ mặt không kiên nhẫn, “Ông mau đền tiền đi, đừng có diễn với tôi.”
Người đàn ông trung niên nhất quyết không trả tiền, ông ta lôi thằng nhóc ra đánh liên hồi, “Tao nuôi mày lớn đến ngần này có ích lợi gì, chỉ biết ăn.”
“Đền, đền, đền, tao đưa mày cho người ta coi như bồi thường.”
“Chỉ biết gây phiền phức cho ông đây, đánh cũng không biết khóc, mày khóc cho tao.”
“Có khóc hay không, mày cúi xuống xin lỗi người ta cho tao….”
Người đàn ông trung tuổi tát liên hồi vào đầu, vào lưng cậu bé khiến nhiều người xung quanh nhìn vào.
Cách một tấm kính, Ninh Tri cũng có thể cảm nhận được của người đàn ông trung niên ra tay mạnh đến nhường nào, cô luôn cảm thấy mình đã từng nhìn thấy người đàn ông này ở đâu đó rồi.
“Trời ơi, làm gì có phụ huynh nhà nào như này, ra tay với đứa bé nặng như vậy.” Phương Du Chúc cũng nhìn thấy cảnh bên ngoài, nhất thời cảm thấy xót xa, “Hơn nữa, dù có chuyện gì thì về nhà rồi lại dạy dỗ con không được à?”
“Đúng vậy.” Nguỵ Tinh gật đầu, đồng tình với bạn gái, “Thực ra, trẻ con cũng có lòng tự trọng, đánh bé con ở nơi công cộng như thế này không hề tốt tí nào.”
Phương Du Chúc thấy đứa nhỏ cúi đầu, mặc cho người lớn đánh, cũng không khóc nháo, cô nhìn mà đau lòng, “Thằng nhóc bé tí, người này làm sao xuống tay được nhỉ, không ai đi khuyên can ông ta à?”
“Tri Tri ăn.” Lục Tuyệt không nhìn ra bên ngoài, trong mắt anh chỉ có Ninh Tri.
Anh tỉ mỉ học từng chút, gắp từng chiếc xương cá ra, động tác chậm rãi nhưng rất nghiêm túc. Thịt cá trắng ngần được đặt trong bát sứ nhỏ, không hề dính một cái xương nào, bóng loáng dưới ánh đèn, thơm ngon hấp dẫn.
Sau khi nhặt xong xương cá, anh ấy đặt bát xuống bên phía Ninh Tri, nhìn cô ấy đầy mong đợi, chờ đợi lời khen ngợi của cô.
Mà lúc này, người đàn ông bên ngoài túm lấy cổ áo cậu bé, kéo thật mạnh khiến cậu bé lùi lại vài bước, suýt ngã về phía sau.
Khoảnh khắc Ninh Tri thấy thằng bé ngẩng đầu, cô giật mình, đó chính là cậu bé ở đám cháy trong khách sạn!
Tuy rằng tính theo thời gian hiện tại, nhóc con đã lớn thêm một tuổi nhưng chỉ nhìn thoáng qua là cô có thể nhận ra.
Cô không ngờ lại gặp bé con ở đây, Ninh Tri nhìn người đàn ông bên cạnh, giờ cô mới nhận ra đó là cha của cậu bé, chẳng trách vừa rồi cô cảm thấy rất quen mắt.
Giống hệt trước đây, chỉ cần có chuyện xảy ra, người đàn ông sẽ động tay chân với cậu bé.
Ninh Tri nhìn mà tức.
Lục Tuyệt bên cạnh cô không nhận được phản hồi từ Ninh Tri, anh đến gần cô, nương theo ánh mắt của cô nhìn thấy khuôn mặt của cậu bé.
Ngay sau đó, anh thấy người đàn ông trung niên giơ tay hung hãn tát cậu bé một cái.
Khuôn mặt trắng nõn của cậu bé lập tức đỏ bừng, dấu tay hằn lên rõ ràng.
Đôi môi Lục Tuyệt mím chặt, anh tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên.
Ninh Tri cảm nhận được sự khác thường của Lục Tuyệt, cô quay đầu lại nhìn thấy năm đám mây đen kèm theo tia sét xuất hiện trên khung phía trên đầu Lục Tuyệt.
Anh rất rất rất rất rất tức giận!
Ninh Tri hơi ngạc nhiên, xem ra Lục Tuyệt cũng nhận ra thằng nhóc?
Lục Tuyệt khác với cô, hôm qua cô xuyên không gặp thằng bé đó, cho nên ký ức vẫn còn rõ ràng, nhưng với Lục Tuyệt mà nói, chuyện đã qua một năm kể từ ngày cứu đứa bé đó.
Không ngờ anh vẫn nhớ đứa nhỏ.
Cũng đúng, đứa bé là do anh chủ động cứu, anh nhớ rõ nó cũng rất bình thường.
Ninh Tri đặt tay lên mu bàn tay, “Anh có muốn đi ra ngoài giúp nhóc con không?”
Lục Tuyệt chớp mắt, anh thấy thằng bé lại bị đánh, anh gật đầu, “Muốn giúp.”
“Được, vậy chúng ta đi giúp bé.” Ninh Tri đứng lên, cô nói với Phương Du Chúc và Nguỵ Tinh, “Chúng tôi ra ngoài một chút.”
Phương Du Chúc vừa rồi nghe được lời nói của Ninh Tri, không nhịn được hỏi: “Chị Tri Tri, hai người muốn đi ra ngoài giúp thằng bé đó à?”
“Ừ, tôi và Lục Tuyệt trước đây đã từng gặp nhóc con, cũng coi như quen biết.”
“Em đi với chị.” Phương Du Chúc nhìn người đàn ông trung niên không ngừng đánh đứa bé, nắm đấm của cô cứng từ lâu rồi.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, nào hiểu cái gì? Ra tay với đứa bé chính là thứ cặn bã, ngay cả khi người đó là cha mẹ của đứa bé cũng không nên đánh nó như thế vậy. Đây là hành vi ngược đãi.
“Không cần đâu, chúng tôi sẽ trở lại sớm thôi, mọi người ăn trước đi.” Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt kéo anh ra ngoài.
“Em...” Phương Du Chúc còn muốn nói gì đó, nhưng bị bạn trai bên cạnh ngăn lại, “Em ngoãn ngoãn ngồi đó, Ninh tiểu thư sẽ giải quyết chuyện này.”
Phương Du Chúc phồng má, lựa chọn nghe lời bạn trai “Được rồi, nhưng mà chị Tri Tri tốt thật đấy. Xung quanh có bao nhiêu người vây xem nhưng không ai xông vào thuyết phục, ngăn cản người đàn ông đó, giờ có chị Tri Tri đi rồi.”
Nguỵ Tinh gật đầu.
Phương Du Chúc càng ngưỡng mộ và sùng bái Ninh Tri. Cô nghĩ đến khi ấy, chính nhờ có sự lương thiện của Ninh Tri, cô phát hiện giáo sư Viên có gì đó bất thường liền cứu cô.
Cô thật lòng mong rằng một cô gái xinh đẹp với trái tim nhân hậu như Ninh Tri sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Ninh Tri đi cùng Lục Tuyệt ra bên ngoài, chưa kịp đến gần đã nghe thấy người phụ nữ đi giày cao gót giận dữ hét lên: “Con người ông sao lại như thế chứ, dù ông có đánh chết con ông thì cũng đừng mong tôi bỏ qua, ông nhất định phải bồi thường.”
Người đàn ông trung niên kéo cổ áo cậu bé, nói với người phụ nữ đi giày cao gót: “Tôi không có tiền, tôi sẽ đánh thằng nhóc thối này xả giận cho cô. Khi nào cô thấy hả giận thì tôi sẽ dừng tay.”
Nói xong ông ta lại tát vào đầu thằng nhỏ.
Đến gần, Ninh Tri thấy hai bên má trắng nón của cậu bé in dấu tay đỏ hỏn, nhóc con cụp mắt xuống, như thể sẽ không biết đau, không kêu một tiếc, mặc cho người đánh.
Chính vì thằng bé không khóc như một đứa trẻ bình thường nên người phụ nữ đi giày cao gót mới cho rằng người đàn ông trung niên đang giả vờ.
Đôi mắt Ninh Tri trầm xuống, lồng ngực tràn lên sự phẫn nộ.
Bên cạnh đó, trên đầu Lục Tuyệt lại có thêm năm đám mây đen chớp sét.
“Bao nhiêu tiền, tôi đền thay đứa nhỏ.” Ninh Tri thấy người đàn ông lại muốn đánh đứa bé, cô không nhịn được nói.
Người phụ nữ đi giày cao gót và người đàn ông trung niên đều sững sờ, hiển nhiên không ngờ rằng sẽ có người chịu đưa tiền.
Mọi người có mặt ở đó đồng loạt nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện và người đàn ông cao ráo đẹp trai bên cạnh cô.
Vẻ ngoài nổi bật của hai người khiến mọi người ngẩn ngơ.
“Bao nhiêu tiền?” Ninh Tri hỏi lại.
“Cô thật sự muốn bồi thường cho tôi thay ông ta?” Người phụ nữ đi giày cao gót không thể tin được, ở đâu ra đồ ngu thế này?
“Cô chỉ cần nói, bao nhiêu tiền?” Giọng nói của Ninh Tri lạnh lùng.
Người phụ nữ đi giày cao gót giơ ngón tay ra hiệu, “Năm nghìn.”
Ninh Tri liếc cô một cái, “Năm nghìn là đủ mua một cái điện thoại di động mới, điện thoại của cô chỉ bị hỏng màn hình, thay màn hình chỉ mất vài trăm, cùng lắm là một nghìn.”
Cô có tiền, nhưng không coi tiền như rác.
“Vả lại, cô đi đường cứ cúi gằm mặt xem điện thoại, bị đụng trúng cũng là đáng đời. Hiện giờ lại đi bắt nạt con nít, cắn riết không buông, đúng là đồ mặt dày, vô liêm sỉ”, Ninh Tri lạnh lùng chỉ trích.
“Vậy thì cô đưa tôi một nghìn để thay màn hình.” Người phụ nữ đi giày cao gót nghiến răng nói.
Ninh Tri lười tranh luận với cô ta, “Nhiều nhất là năm trăm, nếu để tôi trích xuất camera giám sát của trung tâm thương mại, tôi sẽ khiến cho cô một đồng cũng không lấy được.”
“Được, năm trăm thì năm trăm.” Người phụ nữ đi giày cao gót coi như mình đen đủi, chỉ muốn cầm lấy tiền rồi rời đi.
Sau khi người phụ nữ mang giày cao gót rời đi, người đàn ông trung niên bước tới với nụ cười trên môi: “Cảm ơn hai người nhiều.”
Ninh Tri lạnh lùng nhìn ông ta, “Ông không nên trút giận lên đầu một đứa nhỏ.”
“Do tôi không có tiền, nhất thời hồ đồ.” Người đàn ông trung niên xấu hổ cười một tiếng, kéo đứa nhỏ đi.
Đến bây giờ Ninh Tri mới phát hiện, một chân nhóc con đi tập tễnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.