Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại Văn

Chương 18: Chương 18





“Chị mặc một chiếc váy mới, hơn nữa hôm nay chị còn rất xinh đẹp, phải vui vẻ một chút, chúng ta đến đó coi như là xem chuyện vui đi, đổi chỗ cắn hạt dưa.
” Tô Ngư lộ rõ bản chất hài hước.

Lý Mỹ Lệ nghĩ: “Cũng đúng nha.
” cô xoay người tiếp tục cắn hạt dưa: “Hôm nay chị mới biết là ngày hội xem mắt trong nhà máy sẽ làm lớn hơn, mấy nhà máy xung quanh đều gia nhập, số nam nữ đều tăng lên gấp mấy lần, nếu hội trường nhà máy chúng ta không đủ có thể sẽ lấy thêm của mấy nhà máy khác trong thành phố, nghe nói là do Chu Xảo Mạn đề xuất, cô ta cũng thật giỏi, có thể thuyết phục được nhiều nhà máy như vậy, chúng ta còn gần đơn vị bộ đội sẽ có không ít sĩ quan sẽ đến.


Tô Ngư dừng lại, nuốt hạt bí trong miệng: “Thật sự rất tài giỏi.

“Cha mẹ em lại ra ngoài hẹn hò rồi sao?” Lý Mỹ Lệ hỏi Tô Ngư.


Tô Ngư: “Đi xem phim rồi.


Lý Mỹ Lệ thở dài: “Tình cảm của cha mẹ em thật tốt, nếu sau này chị và người yêu cũng giống như bọn họ thì tốt biết mấy, cha mẹ chị quá khó tính, vừa nói chuyện đã cãi nhau rồi, haiz.


Tô Ngư nghĩ rồi trả lời: “Còn phải xem độ may mắn.

Lý Mỹ Lệ: “! Cũng đúng.
” Chính vì khó nên cô mới từ chối xem mắt, hơn nữa cô cũng chưa có lớn tuổi.

Thời gian sắp bắt đầu, Tô Ngư mới chậm rãi thay một chiếc váy màu xanh quân đội, tóc không cần chải lại, bím sáng buổi sáng vẫn còn nguyên, không cần trang điểm, xách túi vải trên tay, sẵn sàng ra ngoài bất cứ lúc nào.

“Em lại mặc chiếc váy này à, tuy em mặc rất đẹp, nhưng chị vẫn thích em mặc chiếc váy trắng kia hơn, nó tôn lên vẻ đẹp của em.
” Nói xong, ánh mắt của Lý Mỹ Lệ lại không rời khỏi Tô Ngư, người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.

Tô Ngư vuốt phẳng những nếp nhăn trên váy: “Cái này đẹp, thật đặc biệt.

Lý Mỹ Lệ đến gần, sờ bím tóc có chút xõa ra của Tô Ngư, tò mò hỏi: “Tuy bím tóc của em không gọn gàng, nhưng nhìn lại đẹp.
Có vẻ, nói như nào nhỉ? Thảnh thơi à? Hay thoải mái?”
Tô Ngư nhìn vào gương: “Lười biếng thì sao?”
Lý Mỹ Lệ vỗ vỗ tay: “Lười biếng sao? Hơi lạ nhưng cảm thấy thích hợp nhất.

“Khụ, chúng ta sắp muộn rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.