Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 89:




Edit: Hamster
Beta: Chin🌸
_______________
Diệp Nha làm một trái tim bằng giấy nhưng sợ lại không dính chắc, cô suy nghĩ một biện pháp thông minh hơn, dùng keo nước dán vào bên trong ngực Triệu Thần Tinh, như vậy là có thể luôn mang theo người rồi, không cần phải lo lắng "Trái tim" sẽ rơi xuống nữa. Triệu Thần Tinh đứng yên như gỗ tùy tiện để cô làm, hoàn toàn không có ý phản kháng, cuối cùng dĩ nhiên là mang theo trái tim dán còn chưa khô kia lên giường ngủ.
Cậu ngơ ngác mở to đôi mắt nhìn trần nhà, đồng hồ trêи vách tường liên tục chạy, trấn nhỏ yên tĩnh, Diệp Lâm Xuyên ở bên cạnh đã ngủ sâu, hơi phát ra tiếng ngáy. Triệu Thần Tinh đột nhiên cảm giác được bên cạnh có một đôi mắt nóng rực nhìn đến, cậu nhíu nhíu mi, đối mắt với tròng mắt đen bóng của Diệp Nha.
"Nhìn tôi làm gì?" Triệu Thần Tinh đè thấp giọng hỏi.
Diệp Nha lấy ly giấy ra, nói: "Anh không ngủ vậy có mệt không?"
Triệu Thần Tinh lắc đầu.
Máy móc không giống như con người, cậu không cảm thấy buồn ngủ, cũng sẽ không mệt mỏi, cho tới lúc hết nguồn năng lượng thì mới ngủ say. Đối với Triệu Thần Tinh mà nói thì ban đêm rất là dài, cậu thường mở mắt đến lực hừng đông, hoặc là nhìn mặt trăng bên ngoài thay đổi.
Có cô đơn không? Cô đơn chứ.
Nhưng cho dù có cô đơn, cũng sẽ không có ai để ý, không có ai sẽ để ý một người máy mô phỏng con người.
"Vậy một mình anh vào buổi tối có cô đơn không." Diệp Nha đột nhiên nói.
Triệu Thần Tinh đáy mắt lập lòe ngạc nhiên, rất nhanh đã quay trở lại sự vắng lặng, cậu nhấp môi, chỉ nói hai chữ: "Sẽ không."
Diệp Nha giống như không nghe lời cậu nói, tay nhỏ duỗi ra khỏi chăn cầm lấy tay cậu, xúc cảm lạnh lẽo làm Diệp Nha từ đáy lòng rùng mình một cái. Cô không có tránh, ngược lại cầm thật chặt, "Thần Tinh anh không cần sợ, về sau anh lạnh thì cứ nói em, em sẽ nắm tay anh." Thanh âm của cô rất ngọt, có thương tiếc cũng có thương hại, duy chỉ không có chán ghét.
Triệu Thần Tinh lặng im không nói nhìn cô, tình cảm không tên bắt đầu nảy sinh, nảy mầm, làm cậu vô thố, lại làm cậu muốn tới gần.
"Thần Tinh, về sau chúng ta có thể làm bạn không?"
Triệu Thần Tinh cánh môi nhấp môi nhanh hơn, chậm chạp mới nói: "Tôi là người máy mô phỏng con người, nhóc không thể làm bạn với một người máy được."
"Vậy thì vừa hay." Bàn tay ấm áp của Diệp Nha vỗ vỗ Tiểu Diệp Tử mới ngủ trêи đỉnh đầu,
"Em là Tiểu Diệp tử, chúng ta có thể làm bạn."
Triệu Thần Tinh không kiên nhẫn: "Nhóc nghe không hiểu à? Tôi không phải con người, nhóc hẳn là phải đi làm bạn với con người chứ."
Diệp Nha mờ mịt chớp mắt, lại cười: "Em cũng không phải con người nha!"
Cô là tiểu yêu quái, chỉ là tạm thời làm con người thôi.
Triệu Thần Tinh ngậm miệng không nói.
Nghiêm khắc mà nói thì Diệp Nha đúng thật là không phải con người, người nhân bản nhiều lắm thì cũng chỉ tính là nửa con người.
Kim đồng hồ đã chỉ số 12, cơn buồn ngủ dần dần tập kϊƈɦ, mí mắt cô nặng nề rũ rũ, muốn chợp mắt thì ngay lập tức dụi mắt, ngáp một cái, xoa xoa mắt nói: "Thần Tinh, em mệt rồi."
"Vậy nhóc ngủ đi."
"Nhưng nếu em ngủ thì anh làm sao bây giờ?" Đáy mắt Diệp Nha sầu lo. Cô lúc trước nhớ nhà liền mất ngủ, đêm tối rất dài cũng rất đáng sợ, chỉ mất ngủ hai giờ đã cảm thấy rất khó rồi, càng đừng nói đến cả đêm.
Diệp Nha lo lắng mình ngủ để Tiểu Thần Tinh một mình cô đơn, cô hung hăng nhéo mặt, đôi mắt mở thật to, tạo khí thế của một chiến sĩ một đi không trở lại nói với Triệu Thần Tinh: "Em thức với anh!!"
Nói thực thì, Triệu Thần Tinh thật sự cảm động.
Nhưng mà giây tiếp theo, đáp lại Triệu Thần Tinh chính là tiếng hô hấp đều đều của Diệp Nha.
"......" Thời gian cô làm bạn thật là ngắn.
Triệu Thần Tinh lật thân nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ Diệp Nha ba giây, tay cô đặt ở bên ngoài chắc sẽ bị lạnh. Đầu ngón tay Triệu Thần Tinh ngo ngoe rục rịch, đang do dự có nên kéo chăn cho cô không, thì bên tai liền truyền đến tiếng động. Thần kinh căng chặt, tay vội vàng chui vào trong chăn, nhắm mắt lại.
Tiếng bước chân dần dần đến gần, một cánh tay vươn tới đến ngang người cậu. Triệu Thần Tinh hơi hơi nheo mắt lại, thấy động tác Diệp Lâm Xuyên nhẹ nhàng đắp chăn sợ Diệp Nha bị lạnh, sau đó cúi người, hôn xuống trám của cô. Động tác tràn ngập tình thương của ba.
Triệu Thần Tinh trong lòng hụt hẫng, cậu tưởng rằng Diệp Lâm Xuyên cũng là một dạng với Triệu Gia Minh, đều là vì lợi ích cống hiến cho việc kinh doanh, nhưng mà đủ loại việc diễn ra ngày hôm nay đều biểu hiện Diệp Lâm Xuyên không giống như Triệu Gia Minh. Ông giống như thật sự đem Diệp Nha như con của mình mà yêu thương chăm sóc.
Trong khi hoảng hốt, Diệp Lâm Xuyên tay lại duỗi tay đến Triệu Thần Tinh, trong lòng cậu căng thẳng, nắm tay nắm chặt lại chuẩn bị phản kϊƈɦ. Trăm triệu không nghĩ tới thế nhưng Diệp Lâm Xuyên không có làm gì cả, ông không quá ôn nhu kéo chăn qua mặt Triệu Thần Tinh, ngáp một cái chậm rì rì ra bên ngoài đi tiểu.
Triệu Thần Tinh nghiến răng, nắm chặt chăn.
Còn may cậu không phải con người, nếu không thì khẳng định sẽ bị nghẹt thở chết mất!
Sắc trời dần sáng.
Sương sớm bạc nhẹ nhàng bao phủ trấn nhỏ, ngoài phòng vang lên không ít động tĩnh.
Diệp Nha ngủ say một đêm, cô xõa tung tóc bò trêи giường xuống, vừa ngáp vừa thoải mái duỗi người. Vị trí bên người đã trống, chăn đã được gấp gọn đặt ở dưới chân, ý thức tỉnh táo lập tức nhớ tới đêm qua đã nhận lời Triệu Thần Tinh, con ngươi chấn động, nửa cái ngáp thu lại. Cô nhanh chóng thay quần áo mang giày, nhảy xuống giường chạy ra sân ngoài.
"Triệu Thần Tinh ――!"
Triệu Thần Tinh ngồi xổm trước vòi nước rửa mặt, nghe tiếng gọi Triệu Thần Tinh hơi quay đầu.
Diệp Nha gục mặt xuống đi tới, "Anh tỉnh rồi?"
"Ừ."
"Hôm qua em không cẩn thận ngủ quên mất rồi."
"...... Ừ."
Diệp Nha ngồi xổm bên chân cậu trịnh trọng giơ tay thề: "Hôm nay em chắc chắn sẽ không ngủ, em cam đoan với anh." Cô hơi ưỡn cằm, mắt nhìn phía trước, biểu tình nghiêm trang có chút buồn cười.
Triệu Thần Tinh nhịn cười, tùy tiện dùng khăn lông xoa mặt rồi đi hoàn thành nhiệm vụ mà tổ tiết mục giao.
Hôm nay Liễu Thiên Thiên vẫn chưa trở về, đạo diễn cũng chưa nói tình huống của cô ta, Triệu Thần Tinh chỉ có thể tiếp tục đi theo Diệp Lâm Xuyên.
Toàn bộ khách quý sau khi làm vệ sinh xong, tụ tập cùng nhau ăn bữa sáng. Triệu Thần Tinh như thường lệ ngồi ở một bên, cái ʍôиɠ vừa chạm vào ghế ngồi, Diệp Nha liền chiếm vị trí ở bên cạnh cậu. Triệu Thần Tinh nhìn cô một cái không nói gì.
"Nha Nha vì sao em lại không ngồi với chị?" Hạ Tình bị bỏ rơi cầm chén đũa, ủy ủy khuất khuất nhìn cô.
Diệp Nha lắc chân, lấy ly giấy luôn mang theo bên người đưa cho Triệu Thần Tinh, mềm mại nói: "Em muốn ngồi với Triệu Thần Tinh cơ."
Hạ Tình trong lòng đau nhói, chỉ vào Triệu Thần Tinh nói; "Em cẩn thận không thì lại bị cậu ta bắt nạt đó."
Diệp Nha nói; "Anh ấy không khi dễ em đâu."
Hạ Tình không buông tha: "Nói bậy! Hồi trước rõ ràng Triệu Thần Tinh bắt nạt em mà, nếu không phải do cậu ta, em và chú cũng không bị mắng nhiều như vậy!"
Hạ Tình cũng hay lướt mạng internet, tin tức cũng xem nhiều, đầu đuôi câu chuyện cũng hiểu rất rõ. Lúc ấy nếu không phải do Triệu Thần Tinh không cẩn thận, Diệp Nha sao có thể bị nhiều người dạy dỗ. Tóm lại cô đối với tên này chính là không có hảo cảm.
Hạ Tình cảm thấy Triệu Thần Tinh dối trá, trước ống kính một bộ dạng, sau ống kính lại một bộ dạng khác; đứng trước người lớn thì một bộ dạng, đứng sau người lại là một bộ dáng khác, diễn viên cũng chưa trở mặt nhanh như cậu ta.
Nhưng mà ――
Diệp Nha thế nhưng lựa lại chọn ngồi với loại người như cậu ta!!
Thật tức giận!!
"Đó chỉ là chuyện ngày hôm qua." Diệp Nha nhăn mày lại, "Hiện tại em quyết định sẽ làm bạn tốt với Triệu Thần Tinh."
Hạ Tình che ngực lại, rất bị thương nói: "Em làm bạn với cậu ta vậy còn chị thì phải làm sao?"
"Chúng ta cũng là bạn nha, không được cãi nhau nha." Diệp Nha cào cào mặt, "Chị Hạ Tình tỷ có thể làm bạn với em, làm bạn với Hạo Nguyệt, còn có thể làm bạn với anh Thẩm Nhiên nữa. Nhưng là Thần Tinh chỉ có một người bạn là em, cho nên em không thể bỏ mặc anh ấy được."
Diệp Nha thần sắc chân thành tha thiết, giọng nói non nớt thanh thúy nói lên những lời chân thành.
Chưa từng có người nói những lời như vậy với Triệu Thần Tinh.
Cậu lẳng lặng nhìn sườn mặt mượt mà đáng yêu của Diệp Nha, trong mắt cô tràn đầy ấm áp mà cậu chưa bao giờ cảm nhận được. Khoảnh khắc núi băng hòa với nước xuân, Triệu Thần Tinh đột nhiên cảm thấy sao mình có thể dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy chứ, nhưng mà chỉ là một câu nói đơn giản thế nhưng lại làm cậu xúc động, thế nhưng làm cậu muốn thoát khỏi sự trói buộc, giống như con người nếm thử mùi vị kết bạn.
Hạ Tình không biết thân phận của Triệu Thần Tinh, tất nhiên cũng không hiểu lời nói của Diệp Nha.
Vành mắt cô đỏ đậm, hung hăng đập vào bàn một cái, nổi giận đùng đùng rống Diệp Nha: "Nha Nha em đúng là đại củ cải hoa tâm, em nếu làm bạn với cậu ta, thì đừng làm bạn với chị nữa!!"
Diệp Nha không phục, chính trực giơ cổ lên nói: "Em mới không phải đồ hoa tâm!! Em là
thật lòng!!!"
Hạ Tình hô hấp cứng lại, lượng từ ngữ ít ỏi khiến cô nửa ngày chưa nói được câu gì. Một lát sau há miệng ra, ngao ô một tiếng khóc thét lên.
"Nha Nha em thật xấu!"
"Chị không muốn chơi với em nữa! Trừ phi em dỗ chị, bằng không chị không bao giờ để ý tới em nữa!"
Hạ Tình khóc đến thương tâm muốn chết, nháy mắt làm người lớn chú ý tới.
Đầu sỏ Diệp Nha rụt cổ, bởi vì chột dạ mà giọng nói trở nên mỏng manh không ít: "Không bao giờ là bao lâu?"
Hạ Tình dừng tiếng khóc lại, nghiêm túc tự hỏi vài giây, khoa tay múa chân ra năm với cô, lại khoa tay múa chân giơ ra ba, nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy lâu, liền chỉ còn một ngón tay.
Diệp Nha nuốt nước miếng, không xác định mà nói: "Một ngày?"
Hạ Tình thút tha thút thít nức nở: "...... Một giờ."
Diệp Nha: "......"
Diệp Nha nhẹ nhàng thở ra: "Chị Hạ Tình không phải cái không bao giờ của chị rất ngắn sao."
Hạ Tình khóc càng lớn thêm.
Cùng với tiếng khóc còn có tiếng hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, thì ra nhiệm vụ chi nhánh thứ sáu của cô là phá vỡ phòng bị trong lòng Hạ Tình, ở trước ống kính khóc. Trăm triệu không nghĩ tới là có thể hoàn thành nhiệm vụ bằng cách, càng trăm triệu không nghĩ tới là do chính Diệp Nha tự phá vỡ tâm lý phòng bị của Hạ Tình.
Hệ thống tự động đánh giá rất nhanh đã đổi nhiệm vụ thứ bảy: [ ly gián Hạ Tình và khách quý khác. ]
Tốc độ làm nhiệm vụ của Diệp Nha giống như tên lửa, chỉ cần hoàn thành cái này và ba nhiệm vụ nữa là có thể kết thúc đến với nhiệm vụ chính cuối cùng. Theo lý thuyết thì hẳn là một chuyện tốt, rốt cuộc sớm hoàn thành thì sớm kết thúc, sớm kết thúc thì sẽ sớm về nhà.
Nhưng mà xem lại cốt truyện gốc hệ thống lại lâm vào trầm mặc.
Trong tiểu thuyết, nữ phụ Diệp Nha hãm hại nữ chủ khi dễ nam chủ, trả thù Diệp gia khi dễ
Tử ɖu͙ƈ, cuối cùng hại Diệp Lâm Xuyên cửa nát nhà tan. Hiện tại cô đã hoàn thành 99% cốt truyện chính, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, nhiệm vụ cuối cùng chắc là ―― cái chết.
Đến nỗi ai chết......
Theo nguyên tác thì có hai nhân vật mấu chốt chết, một người là Thẩm Trú, một người là Diệp Thanh Hà.
Thẩm Trú đã thoát khỏi số mệnh sẽ chết theo nguyên tác.
Như vậy chỉ còn lại ―― Diệp Thanh Hà. 
~Hết~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.