Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 86:




Edit: Dương Tịch
Beta:Darn
_________________
Cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Nha dẩu lên, không hề khách khí đụng vào hắn, tung ta tung tăng chạy về khách sạn.
Triệu Thần Tinh đứng dựa vào tường , nhấp môi không nói gì. Hắn đứng lặng ba bốn giây, đang lúc muốn rời đi, trêи đầu phủ lên một cái bóng màu đen, đồng thời hơi thở nguy hiểm tới gần, hắn không cảm thấy sợ, ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt rủ xuống của Diệp Lâm Xuyên.
"Nếu đã đến thì nói chuyện chút đi." Diệp Lâm Xuyên giữ lấy bả vai Triệu Thần Tinh, kiên quyết đưa hắn đến bên cạnh chiếc xích đu, hai tay dùng sức giữ hắn ngồi trêи chiếc xích đu hơi đu đưa. Sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng Triệu Thần Tinh.
"Chú tìm cháu có việc gì không?"Triệu Thần Tinh quả thực rất khôn ngoan, "Xung quanh có giám sát đó,chú vẫn nên chú ý thì hơn."
Lời nói của hắn khiến cho Diệp Lâm Xuyên bật cười, khoát tay lên vai hắn nhưng không buông. Diệp Lâm Xuyên nói: "Trước kia tôi tra được vài thứ, có liên quan đến cậu và ba cậu."
Triệu Thần Tinh không dao động, biết thân biết phận nhìn ông.
"Ba năm trước con trai của Triệu Gia Minh đột nhiên phát bệnh nghiêm trọng, được đưa tới bệnh viện vùng lân cận trị liệu." Diệp Lâm Xuyên cười như không cười , "Vừa khéo bệnh viện của gia đình kia là do tôi giúp đỡ, bác sĩ viết giấy chứng tử cho đứa bé và tôi có chút quen biết nhau."
Diệp Lâm Xuyên lăn lộn trêи thương trường nhiều năm, đã thấy nhiều thủ đoạn vặt vãnh không lọt mắt, sao lại không nhìn ra Triệu Thần Tinh lúc ấy là cố ý đem nhẫn bỏ vào túi của Diệp Nha. Đứa nhỏ này diễn vẻ vô ý đến thật như thế, vẻ ngoài của một đứa trẻ đã che mắt tất cả người lớn. Sau khi chương trình này phát lại, thuỷ quân nhanh chóng tràn vào, ông bị người ta đưa lên hot search, Điền Hựu Cầm mượn cơ hội rửa oan, hết thảy đều như đã sớm có mưu tính từ trước.
Diệp Lâm Xuyên tin rằng Triệu Thần Tinh là bị mẹ chỉ thị, nhưng không tin một đứa trẻ năm tuổi như Triệu Thần Tinh có thể diễn chân thật như vậy. Diệp Lâm Xuyên cũng đã từng quan sát hành vi thường ngày của Triệu Thần Tinh, bộ dáng của hắn trước màn ảnh và sau màn hành hoàn toàn chính là hai người khác nhau, giống như trình tự hóa của máy móc, tất cả đều dựa theo chỉ thị hành động.
Đủ loại khác thường khiến cho Diệp Lâm Xuyên hoài nghi, ông có điều tra một chút, không cần tốn nhiều sức đã tìm được đơn khám bệnh ba năm trước của Triệu Thần Tinh, người ký tên đúng bác sĩ Tô đang ở xa nước ngoài.
Bác sĩ Tô nói khả năng cứu chữa đứa nhỏ Thần Tinh hầu như không có, sau một khoảng thời gian ở bệnh viện đã bị vợ chồng Triệu gia mang về nhà, về sau liền không có tin tức của bọn họ. Diệp Lâm Xuyên không khỏi suy đoán rằng -- có lẽ Triệu Thần Tinh đã chết từ ba năm trước, người còn sống này giống với Diệp Nha, là người nhân bản.
Ông hiện tại nói với Triệu Thần Tinh như vậy chỉ là muốn lừa gạt một chút, chỉ có điều nhìn vẻ mặt cứng đờ của Triệu Thần Tinh theo, ông đoán trúng rồi.
"Tôi không biết ba mẹ cậu dạy cậu cái gì, nhưng sau này đừng mơ bắt nạt con gái tôi." Diệp Lâm Xuyên mặt mày nhàn nhạt, lời nói ra lại như dao găm đâm vào ngực của Triệu Thần Tinh. Hắn không dám cử động, tay nhỏ bé nắm chặt lấy sợi dây thừng hai bên của xích đu, xương tay bởi vì không ngừng dùng lực mà bắt đầu phiếm hồng.
"Đập nồi dìm thuyền* từ này hẳn là cháu hiểu được." Diệp Lâm Xuyên lạnh giọng uy hϊế͙p͙.
(*) Đập nồi dìm thuyền: liều chết đến cùng
Cánh mũi Triệu Thành Tinh hơi mở ra, hơi thở gấp gáp có chút hỗn loạn, hắn không sợ chết nhìn chằm chằm Diệp Lâm Xuyên, dứt khoát thông suốt, nói: "Diệp Nha không phải cũng giống cháu sao ? Chú làm vậy thì có gì tốt."
Vẻ mặt Diệp Lâm Xuyên thay đổi: "Triệu Gia Minh nói với cậu?"
Không thể nào.
Diệp Lâm Xuyên đã sớm thiêu hủy tất cả tin tức của Diệp Nha, mấy người tạo ra Diệp Nha sớm đã trốn ra nước ngoài không rõ tung tích, bọn họ sẽ không dám mạo hiểm trở về.Người duy nhất biết chỉ có tiến sĩ Triệu và trợ lý của ông ta, nhưng tình trạng hiện tại của Triệu bác sĩ là bị giam giữ, người nhân bản được ông ta nghiên cứu chính là chứng cứ phạm tội, ông ta sẽ không ngu đến mức chủ động vạch trần chính mình, huống hồ gì Triệu Gia Minh hẳn là không biết tiến sĩ Triệu .
Diệp Lâm Xuyên lộ ra sự bối rối thành công như ý Triệu Thần Tinh, thư thái cười: "Chú Diệp, từ đập nồi dìm thuyền này cháu đương nhiên hiểu, cháu đã từng học rồi."
Diệp Lâm Xuyên nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ bật ra khỏi miệng: "Nhãi ranh."
Triệu Thần Tinh: "Cám ơn."
Diệp Lâm Xuyên châm chọc: "Không khác gì ba cậu."
"Chú nói sai rồi." Triệu Thần Tinh khẽ mỉm cười, "Là chú và ông ấy không khác gì nhau. Các người đều bởi vì con cái ra đi mà tạo ra chúng tôi, lợi dụng chúng tôi để đạt được lợi ích, thỏa mãn ham muốn cá nhân. Tám lạng nửa cân thôi, hà tất gì phải chó chê mèo lắm lông."
Ngữ điệu của hắn khi nói chuyện không tự giác mà giễu cợt, giễu cợt Diệp Lâm Xuyên, giễu cợt Triệu Gia Minh, cũng giễu cợt chính mình.
"Chúng ta không giống nhau." Sau khi sửng sốt Diệp Lâm Xuyên biện minh cho chính mình, "Diệp Nha là con gái tôi."
"Phải không?" Triệu Thần Tinh trừng trừng nhìn ông, ánh mắt làm cho người ta lạnh cả sống lưng, "Diệp Nha là con gái chú, vậy người chôn trong đất là ai?"
Diệp Lâm Xuyên ngực khó thở, buột miệng nói.
"Thúc thật sự đem cô ấy làm con gái chú, hay phải nói chỉ xem cô ấy như vật thay thế con gái chú thúc? Xem như an ủi sau khi mất con gái? Nếu phủ nhận, vậy tại sao không để cho cô ấy lấy một cái tên mới? Mà lại để cô ấy lấy cái tên "Diệp Nha" tiếp tục sống."
Diệp Lâm Xuyên cau mày càng chặt, đối mặt với sự chất vấn đại não trống rỗng.
Triệu Thần Tinh nhảy xuống khỏi xích đu, trước khi đi tiếp tục nói: "chú Diệp có thể yên tâm, cháu sẽ không tiếp tục gây phiền phức cho Diệp Nha nữa, dù sao cháu cũng muốn bảo vệ chính mình. Chính là mong chú sau này đừng có dùng cái cớ bảo vệ con gái để làm ra vẻ, nhìn thấy làm cho người ta ghê tởm." Hắn lạnh lùng liếc nhìn Diệp Lâm Xuyên một cái, hai tay đút túi lập tức rời đi.
Bàn tay vô lực của Diệp Lâm Xuyên dần dần nắm chặt lại thành nắm đấm.
Ông đang nghi hoặc, đang bối rối, suy nghĩ sự mờ mịt bám lấy. Diệp Lâm Xuyên chưa bao giờ nghĩ sẽ xem Diệp Nha như vật thay thế cho con gái, lại càng sẽ không xem sự tồn tại của cô là để an ủi. Sự tồn tại của con gái đã chết là độc nhất vô nhị, sự tồn tại của Diệp Nha cũng là độc nhất vô nhị, các cô ai không ai thay thế ai.
Chỉ là. . . . . .
Diệp Lâm Xuyên bị xoay vòng, hơn nữa còn nảy ra nghi hoặc với suy nghĩ kiên định lâu dài của chính mình.
Nhãi ranh.
Ông đẩy mạnh xích đu một cái, trong lòng lại mắng Triệu Thần Tinh một câu, căm giận rời đi.
****
Buổi tối tổ đạo diễn còn muốn tiếp tục thảo luận hành trình ngày hôm sau, mấy đứa nhỏ ở phòng không người trông giữ, nhàn rỗi nhàm chán, vì thế đề nghị chơi bịt mắt bắt dê, Triệu Thần Tinh đương nhiên sẽ không cùng bọn họ chơi trò chơi nhàm chán như vậy, cho nên tham gia chỉ có Diệp Nha, Hạ Tình, còn có Vương Minh Dược.
Vòng thứ nhất là Vương Minh Dược làm quỷ, Diệp Nha thông minh, trực tiếp đóng cửa WC trốn trong bồn tắm lớn. Cô nằm ngửa trong đó, nín thở tập trung suy nghĩ, hồi hộp đến mức tim đập như trống.
Một phút đồng hồ trôi qua, hai phút trôi qua, Vương Minh Dược vẫn không tìm thấy dấu vết.
Diệp Nha lặng lẽ híp mắt lại thành một đường thẳng, nhỏ giọng hỏi: [ Chú ơi, chú có thể giúp cháu nhìn xem Vương Minh Dược có vào đây không?]
Hệ thống: [ Không có.]
"À." Diệp Nha yên lòng, tiếp tục nằm ở bên trong giả chết. Chỉ là bồn tắm lớn có chút lạnh, thời gian dài dựa sát lưng vào thật sự không thoải mái, cô thử xoay người, thay đổi tư thế tiếp tục chờ.
[Nha Nha trong lúc chơi đùa cũng không được quên nhiệm vụ đâu.]
Diệp Nha trong khoảng thời gian ngắn thu được hơn mười nghìn lượt công kϊƈɦ, vượt quá số nhiệm vụ theo quy định, hệ thống đã mở ra cho Diệp Nha nhiệm vụ nhánh thứ năm, chỉ là lúc ấy cô bận sầu thương buồn khổ, không chút nào chú ý tới sự đổi mới của nhiệm vụ, hệ thống tiện thể mượn cơ hội này nhắc nhở cô.
Diệp Nha nhân cơ hội mở giao diện, nhiệm vụ nhánh 5 hiện lên là: [Đẩy ngã Hạ Tình trước ống kính. ]
*Thủ đoạn hèn hạ bắt nạt người khác quả nhiên là cách làm của nữ phụ độc ác
Hệ thống: [ Nha Nha trốn kỹ, có người tới kia. ]
Nhận được nhắc nhở, Diệp Nha lập tức co người bất động. Cánh cửa WC bị người mở ra lại rất nhanh đóng lại, tiếp theo là âm thanh của cửa phòng khóa trái, Diệp Nha loáng thoáng cảm giác được có gì không đúng, cô thật cẩn thận chống người đứng dậy, lộ ra một đôi mắt to nhìn ra ngoài.
Triệu Thần Tinh đứng trước gương, chỉ thấy hắn vén ống tay áo lên, từ trong túi lấy ra một ống tiêm, nhắm ngay vị trí của cánh tay mạnh mẽ đâm vào. Chất lỏng kì lạ truyền vào trong cơ thể hắn, phát ra màu xanh kì quái làm cho Diệp Nha hít ngược một hơi lạnh. Sự kinh ngạc quá lớn làm cho cô không kịp khống chế tay chân, cánh tay vừa trượt, đầu đập thật mạnh lên bồn tắm lớn, *trầm đục thanh* - * 闷响声* nháy mắt khiến cho Triệu Thần tinh chú ý.
"Ai?" Hắn quay lại nhìn, bởi vì khẩn trương mà cả người đều phát run.
Hệ thống thấy hết tất thảy ấp úng tự nói: [ Trách không được, hắn vốn là android. . . . . . ]
*Android là loại robot hoặc thực thể nhân tạo khác được thiết kế giống như con người, và thường được tạo hình bằng vật liệu trông có vẻ như da thịt người
Diệp Nha nghi hoặc hỏi: [ Android là cái gì? ]
Hệ thống nói: [Giống như người máy AI, thường được dùng cho nghiên cứu khoa học và nghiên cứu y học, số lượng sản xuất thường không cao]
Diệp Nha không hoàn toàn nghe hiểu, chỉ nắm được hai chữ người máy .
Người máy đối với trẻ con có sự hấp dẫn rất lớn,tròng mắt cô chuyển động vài vòng, chậm chạp từ bên trong bồn tắm lớn bò ra. Diệp Nha đối với hắn đã không còn mang địch ý giống như trước đây nữa, hiện giờ nhìn Triệu Thần Tinh với ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu và hiếu kì.
Triệu Thần Tinh thật không ngờ Diệp Nha sẽ trốn ở nơi đó, đầu tiên là tim đập chậm nửa nhịp, chợt hô hấp vững vàng, dần dần lấy lại sự bình tĩnh.
WC không có camera, hắn có thể giết người diệt khẩu, ngụy tạo ngoài ý muốn.
Chỉ là. . . . . .
Bản thân chắc chắn cũng sẽ gây chú ý với người lớn.
"Anh là người máy phải không?" Diệp Nha không biết mình đang bị Triệu Thần Tinh tính toán, từng bước một đi tới, cao thấp đánh giá hắn vài lần, cuối cùng trực tiếp động thủ nhéo nhéo cánh tay của Triệu Thần Tinh, ngoại trừ hơi lạnh một chút, hình như cũng không khác gì con người.
"Cô đừng chạm vào tôi!" Triệu Thần Tinh lạnh mặt một tay đẩy Diệp Nha ra.
Diệp Nha kiên trì không ngừng tiến lên phía trước, nhìn thấy ống tiêm trong tay hắn: "Anh chạy bằng thứ gì? Em biết, là xăng đúng không? Người máy đều phải đốt xăng." Diệp Nha cùng Tử ɖu͙ƈ xem qua mấy bộ phim hoạt hình người máy, bên trong người máy đều là dựa vào xăng mà cử động.
Triệu Thần Tinh nhấp môi, đã bị nhìn thấy rồi cũng không thèm che giấu nữa, liền cúi đầu đem một chút năng lượng dịch thể cuối cùng tiêm vào trong cơ thể, xong việc giấu ống tiêm đi, chuẩn bị mang ra ngoài vứt.
Diệp Nha cũng không định để Triệu Thần Tinh rời đi như vậy, vui vẻ chạy tới kéo tay hắn, trong đôi mắt to tràn đầy dấu chấm hỏi: "Anh trai nhỏ, em có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Triệu Thần Tinh mặt không cảm xúc: "Không thể."
Diệp Nha: "Anh không trả lời em sẽ nói cho người lớn anh chính là người máy."
Triệu Thần Tinh hừ lạnh: "Tùy cô." Tiếp theo nói, "Tôi đây cũng sẽ nói cho người lớn cô là người nhân bản."
Nào! Choảng nhau đi! Ai sợ ai chứ ! !
Kết quả Diệp Nha thật sự không sợ, nhón chân đưa ra cửa, một chân bước đi một phần ba.
Triệu Thần Tinh hô hấp ngưng lại, hồi hộp đến mức tim thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trêи tay hắn đều là chứng cớ, nếu thực sự bị người lớn biết, hắn sẽ là người chết đầu tiên. Việc cấp bách không nên lo lắng phải xử lý cô thế nào, mà là làm sao để ổn định lại cô.
Triệu Thần Tinh tay mắt lanh lẹ một phen kéo Diệp Nha lại, một lần nữa khóa cửa.
"Cô hỏi đi." Hắn thỏa hiệp .
Diệp Nha hai mắt sáng lên, hạ giọng hỏi: "Xin hỏi anh có đi ị(?) không?"
". . . . . ."
". . . . . . . . . . . . ????"
Đây là cái vấn đề chó má gì!!!
~Hết~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.