Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 7:




Edit: Hạ Nguyệt.
Beta: Hạ Hạ
_______________________
Khí hậu ba tháng thật mái mẻ, trong lành, cây liễu hai bên con đường đều mọc mầm non, xanh mơn mởn, cả thành thị như có thêm sức sống mới bừng bừng.
Diệp Thanh Hà tùy ý nhìn bên ngoài cửa sổ, trong tầm mắt, một chiếc xe máy điện màu hồng phấn từ bên cạnh đi lướt qua. Đôi mắt hắn chớp một cái, mơ hồ cảm thấy người đi xe kia có điểm quen mắt, hình như là...... Thẩm Trú ngồi cùng bàn với hắn?
Xe hơi chậm rãi dừng ở trước cổng trường, Diệp Thanh Hà ngưng suy nghĩ, đeo cặp sách, cầm lấy túi đi xuống xe.
Tiến vào lớp trọng điểm nhất, Diệp Thanh Hà liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Trú mặt vô cảm đang sửa sang lại mặt bàn.
Hắn nhấp môi, qua đi, kéo ra ghế dựa ngồi xuống.
"Buổi sáng tốt lành, bạn học Thẩm Trú."
Thẩm Trú tính tình lãnh đạm, đối với hắn chào hỏi lại hay không cũng như nhau cả.
Diệp Thanh Hà sớm đã quen thái độ của bạn cùng bàn này, một chút cũng không cảm thấy có sức sồng.
"Đồng phục của cậu." Diệp Thanh Hà đưa túi sang bên cạnh, "Đã giặt sạch sẽ, lát nữa mặc vào đi, nếu không lão sư sẽ mắng đấy."
Thứ hai là ngày kéo cờ, trường học quy định mỗi học sinh đều phải mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ, nếu có người vi phạm khẳng định sẽ bị phụ trách phê bình.
Thẩm Trú lấy áo khoác ra, áo của hắn bị nhăn nhúm đã được tẩy đến sạch sẽ, được là chỉnh tề không có một chút nếp uốn, trêи áo còn bay ra một mùi hương không biết tên, nhàn nhạt vô cùng dễ ngửi.
Hắn nhìn chiếc áo kia, chậm chạp không có hoàn hồn.
"Diệp Nha nhờ tôi nhắn hộ, em ấy nói cảm ơn đại ca ca đã giúp đỡ em ấy."
Diệp Nha?
Trong đầu Thẩm Trú hiện ra một khuôn mặt nhỏ lem luốc dính bẩn.
Xem ra là đã trở về nhà rồi.
Thẩm Trú yên lòng.
"Chuyện là......" thân thể Diệp Thanh Hà ghé sát vào, "Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu tìm thấy Nha Nha ở đâu vậy?"
Thẩm Trú mặc áo khoác vào, từ trong ngăn kéo lấy ra khăn quàng đỏ mang lên, mặt mày buông xuống, ngữ khí xa cách: "Còn phải xem các người vứt nó ở đâu đã."
Lời nói của hắn mang theo ác ý, mà không một chút che dấu.
Diệp Thanh Hà biết hắn hiểu lầm.
Nhưng cũng có thể hiểu được, cho dù là ai nhìn thấy bộ dạng Diệp Nha lúc đó đều sẽ hiểu lầm.
"Vẫn cảm ơn cậu, bạn học Thẩm Trú." Diệp Thanh Hà thở dài, đứng dậy đi ra ngoài chạy thể ɖu͙ƈ buổi sáng.
Sau khi chương trình học buổi sáng kết thúc, Thẩm Trú đột nhiên bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng, vừa hay Diệp Thanh Hà cũng muốn đi vào lấy tư liệu học tập, thấy Thẩm Trú, bước chân hắn dừng lại, yên lặng đứng ở phía sau cánh cửa.
"Lão sư, cô gọi em?"
Lão sư dựa vào bàn làm việc ngẩng đầu, "Ngồi đi."
Thẩm Trú lẳng lặng ngồi xuống ghế ở trước mặt cô.
Chủ nhiệm lớp hơi đáng tiếc nhìn chăm chú vào thiếu niên cao gầy, trầm mặc ít lời, thở dài thật mạnh, nói: "Chuyện là vậy, vị tiên sinh vẫn luôn giúp đỡ em ngày hôm qua liên hệ cô. Bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, người đó chuẩn bị hủy bỏ giúp đỡ em......"
Hàng mi dài của Thẩm Trú khẽ run, khẽ hiện lên một tia mất mát, thong thả rũ xuống dưới.
Hắn cùng em trai là người tỉnh khác, không có tiền để học trường công.
Sau đó, lại có người hảo tâm biết được hoàn cảnh của hắn, đã giúp đỡ hắn tiền học phí và tiền sinh hoạt, làm hắn an tâm đi học trung học ở trường trọng điểm tư nhân, thậm chí còn tìm cho em trai hắn một nhà trẻ không tồi.
Mấy năm nay vừa qua người giúp đỡ kia vẫn luôn thông qua trường học liên hệ hắn, hắn không biết tên họ của đối phương, cũng không biết tuổi tác đối phương, chỉ nhớ rõ chuyện tốt vị tiên sinh kia đã làm.
Hắn cảm ơn, từng điều từng điều đều nhớ kỹ.
"Em đã biết, cảm ơn lão sư đã nói." Thẩm Trú từ trêи ghế ngồi dậy, cúi người chào chủ nhiệm lớp thật cung kính, rồi xoay người rời đi.
Thần sắc hắn đần độn, cũng không có chú ý tới Diệp Thanh Hà nghe lén ở góc tường.
Chờ Thẩm Trú xuống lầu, Diệp Thanh Hà gõ cửa đi vào.
"Lão sư, em tới lấy tài liệu."
Chủ nhiệm lớp đưa ra một chồng tài liệu thật dày.
Lấy được tài liệu xong, Diệp Thanh Hà cũng không có đi, hắn do dự vài giây, hỏi: "Bạn học Thẩm Trú...... hiện tại có phải không người giúp đỡ hay không?"
Lão sư gật đầu, nhìn hắn cười: "Em hỏi cái này làm gì?"
Diệp Thanh Hà trầm ngâm một lát, hít một hơi thật sâu nhìn về phía chủ nhiệm lớp, âm thanh chắc chắn, kiên định, nói: "Lão sư, em có thể giúp đỡ bạn học Thẩm Trú không?"
Phụt --!
Chủ nhiệm lớp vừa mới uống một miệng trà trong nháy mắt phun ra.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thanh Hà có chút khẩn trương, nhưng vẫn nghiêm trang nói: "Trước kia, người nọ cung cấp bao nhiêu, em cũng sẽ cung cấp như vậy......" Không được, hình như có chút thiếu, bình thường Thẩm Trú thoạt nhìn hình như ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn bộ dạng như thiếu dinh dưỡng nữa, Diệp Thanh Hà lập tức sửa lại, "Không, gấp năm đi ạ."
Chủ nhiệm lớp hiện tại cảm thấy đứa trẻ này thật sự là quá ngây thơ rồi, cho rằng giúp đỡ một người cùng với giúp đỡ một chú mèo, chú chó giống nhau hay sao?
Cô buông chén trà xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, sâu sắc nói: "Tôi biết em có tấm lòng, nhưng chuyện này không phải nhà nào cũng làm được, em chỉ là một đứa trẻ có bao nhiêu tiền mà đi nuôi hai anh em kia."
Sinh ra miệng ngậm thìa vàng, đối với vấn đề tiền tài không bất luận khái niệm gì, Diệp Thanh Hà nhíu nhíu mày: "Cần rất nhiều tiền sao?"
"Đúng vậy." Lão sư gật đầu, "Tiền sinh hoạt mấy năm tới không dưới không mấy chục vạn nhưng cũng phải trêи mười vạn, phòng hiện tại mà bọn họ ở vẫn còn thuê, tuy rằng thuê ở Thạch Cẩm Động, nhưng tiền thuê nhà một tháng cũng phải đến ba bốn trăm."
Thạch Cẩm Động thuộc về khu dân cư nghèo của Long Thành, nhà ngổn ngang thành một loạt sát sít nhau, không gian nhỏ hẹp, dân cư dày đặc, chủ yếu là người nơi khác tới làm việc mưu sinh, hoặc là thân thể tàn tật, người già không nơi nương tựa. Nơi đó rất bẩn và rối loạn, lưu manh nhiều, trộm cắp cũng nhiều, bởi vì quá hỗn loạn, ngay cả chính phủ cũng lười quản nơi đó.
Chủ nhiệm lớp cảm thấy đáng tiếc cho Thẩm Trú.
Hắn thông minh lại chăm chỉ, nên được sống ở nơi điều kiện tốt, kết quả lại sinh ra trong một gia đình như vậy, có một đám thân thích cực phẩm.
Nghe được chỉ cần mấy chục vạn, Diệp Thanh Hà tức khắc thở phào một hơi, "Hóa ra nuôi bạn học Thẩm Trú chỉ cần mấy chục vạn thôi."
Chỉ cần......
Chỉ cần????
Rơi vào trong mê hoặc, chủ nhiệm lớp lại nghe thấy giọng nói của thiếu niên truyền tới: "Ba em mỗi tháng đều sẽ cho em tiền tiêu vặt, cụ thể bao nhiêu thì em cũng không rõ, nhưng một ngàn vạn thì em có. Lão sư, cô xem em có thể giúp đỡ bạn học Thẩm Trú không?"
Thần sắc hắn nghiêm túc, mặt mày lộ ra sự khẩn trương, một ngàn vạn dễ dàng từ trong miệng hắn nói ra tựa như nói một vài trăm vậy.
Đập bàn.
Chén trà trêи tay chủ nhiệm lớp nát.
Nhìn biểu tình khϊế͙p͙ sợ của chủ nhiệm lớp, Diệp Thanh Hà ngượng ngùng cào cào khuôn mặt: "Nhà em giống như không có tiền sao......?" ← chi tử nhà giàu số một, Diệp Thanh Hà nói.
Chủ nhiệm lớp thật lâu sau mới hoàn hồn.
Diệp Thanh Hà khả năng học tập và nhân phẩm lại tốt, tính cách lại ngoan ngoãn, bởi vì quá thông minh hiểu chuyện, không làm cho người khác phải nhọc lòng, ngược lại sẽ làm lão sư bỏ qua. Cẩn thận nghĩ lại, bình thường hắn đi về đều có xe hơi đón đưa, quần áo mặc trêи người tuy rằng không có nhãn hiệu, nhưng chất liệu vừa nhìn đã thấy không kém, hơn nữa nhạc cụ tinh thông, tiếng Anh lưu loát, đã từng còn ở trước mặt bạn bè cả lớp thể hiện rồi một màn vũ đạo thiên phú...
Một đứa trẻ như vậy, vừa thấy đã biết là người có gia cảnh tốt......
"Xin lỗi Thanh Hà, tôi biết ý tốt của em, nhưng ngoài việc bỏ tiền ra, đối với người giúp đỡ còn có yêu cầu khác. Nếu em nhất định muốn giúp đỡ Thẩm Trú, thì phải có ba mẹ em ra mặt." Trẻ nhỏ ham chới, hiện tại có thể là nhất thời chơi vui, sau lại quay đầu thay đổi tâm ý, đối với Thẩm Trú mà nói không thể nghi ngờ là sẽ gây ra một sự thương tổn lớn.
Diệp Thanh Hà như suy tư gì đó trong một lát, ở trước mặt lão sư lấy điện thoại di động ra gọi điện cho ba.
Điện thoại kêu vài tiếng, sau đó truyền đến một giọng nam: "Xin chào, Diệp tổng hiện tại không tiện tiếp điện thoại."
"Tôi tìm ba tôi." Diệp Thanh Hà trực tiếp mở miệng, không cho đối phương cơ hội cắt đứt.
Sau sự yên tĩnh hồi lâu, điện thoại được chuyển giao đến trêи tay của một người khác.
"Alo."
Giọng nói khàn khàn của nam nhân xuyên thấu qua microphone truyền đến, thanh thanh đạm đạm nói một chữ, lại lộ ra vài phần cảm giác áp bách dày đặc.
"Ba, con có việc muốn tìm ba."
Diệp Lâm Xuyên trầm giọng nói hai chữ: "Ngươi nói."
"Con muốn nặc danh giúp đỡ một bạn học được đi học, nhưng lão sư nói phải trưởng bối mới có thể."
Diệp Lâm Xuyên không có hỏi nhiều, trực tiếp đồng ý: "Có thể, lát ta sắp xếp trợ lý xử lý, ngươi nếu còn có yêu cầu gì thì trực tiếp tìm hắn." Lại nói, "Còn chuyện gì không?"
"Không có." Diệp Thanh Hà cắt đứt điện thoại, cười khanh khách nhìn chủ nhiệm lớp đang dại ra, "Cảm ơn lão sư, hy vọng lão sư có thể giữ bí mật chuyện này với bạn học Thẩm Trú." Dứt lời, tiêu sái ôm tài liệu rời đi.
Chủ nhiệm lớp ngồi yên ở đó vẻ mặt vô cùng huyền huyễn.
-- mẹ nó, sao cô lại có cảm giác gặp được một vị tổng tài bá đạo ngoài đời thật nhỉ?!
-- không, vẫn còn là tiểu tổng tài bá đạo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.