Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 37:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Human.
Beta: Nguyệt Hạ.
________________________________________
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Diệp Nha, Diệp Lâm Xuyên chậm rãi vươn tay, cực kì không tình nguyện sờ cái đầu nhỏ trước mắt, đầu ngón tay mới vừa tiếp xúc với đỉnh đầu đã rất nhanh chóng rụt lại. Quá trình này chỉ diễn ra trong đúng một giây. Ông thu tay dứt khoát, không do dự một chút nào.
"Được rồi, mau trở về ngủ đi." Làm theo yêu cầu của cô xong Diệp Lâm Xuyên hờ hững thúc giục, hận không thể lập tức ôm đứa trẻ này ra ngoài.
Diệp Nha nhìn về phía đỉnh đầu của hắn, hài lòng gật gật đầu. Tốt rồi, đám mây đen kia đã nhỏ hơn, vậy Tiểu Diệp Tử cũng nên trở về thôi.
"Bái bai." Diệp Nha vung tay nhỏ lên, lưu loát nhảy từ trêи giường xuống, xoay người rời đi.
Diệp Lâm Xuyên thở phào một hơi nhưng cái gáy vừa mới dán lên gối, cửa lại lần nữa bị đẩy ra. Diệp Nha mặc trêи người một chiếc váy ngủ màu trắng lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của ông. Diệp Lâm Xuyên đã làm việc mệt mỏi cả ngày nay, đã vậy còn bị liên tục quấy rối nên vô cùng bực bội, giọng điệu không được tốt lắm:
"Ngươi xong chưa hả?"
"Ta để quên thỏ con ở đây." Diệp Nha chẳng thèm để ý đến giọng điệu vô cùng hung ác của ông, mặt dày chạy tới rồi lấy thỏ con ở trêи bàn đi. Trong hoàn cảnh tối mịt thế này làm cho đôi mắt không thích ứng ngay được, cô cúi đầu đứng bên mép giường sau đó ở ngay trước mặt ông bật đèn trong thỏ con lên.
Xoát ――
Chú thỏ con mỉm cười với đôi mắt bắn ra hai luồng ánh sáng, làm cho Diệp Lâm Xuyên sợ tới mức nhịp tim nhảy loạn lên, đập bụm bụm.
"Em trai hẹn gặp lại." Diệp Nha cầm lấy tay của thỏ con vẫy vẫy Diệp Lâm Xuyên, sau đó thoả mãn ôm thỏ con rời đi.
Trong lòng Diệp Lâm Xuyên vẫn còn sợ hãi, nhìn theo bóng dáng Diệp Nha, hai tròng mắt bất động.
"Phải cẩn thận bậc thang đấy." Diệp Nha ôm chặt thỏ con từng bước cẩn thận dẫm lên hai luồng ánh sáng từ từ đi xuống dưới, sau đó hướng lên trêи tầng kêu to:"Ta không sao, em trai, ngươi không cần lo lắng, ta tự mình đi xuống được."
Nghe được âm thanh từ phía dưới vọng lên, Diệp Lâm Xuyên thất thần nhìn chằm chằm cửa phòng được khép hờ.
Ai lo lắng hả???!!!
Mới tí tuổi mà đã tự mình đa tình!
Diệp Lâm Xuyên xoay người nhắm mắt, nghĩ nghĩ, lại bật đèn trêи bàn lên, an tâm đi vào giấc ngủ dưới ánh đèn ấm áp.
Khi không gian xung quanh chìm vào trong sự im lặng, đám mây đen vốn dĩ đã biến mất trêи đỉnh đầu của Diệp Lâm Xuyên lại một lần nữa bao phủ. Tuy diện tích có nhỏ hơn một chút, nhưng màu sắc vẫn giống hệt lúc ban đầu cực kì đậm. Hiển nhiên, sự tiếp xúc ngắn ngủi giữa ông và may mắn nhỏ kia không thể hoàn toàn đánh bại được đám mây đen bất hạnh do quạ đen mang lại.
**
Hôm sau, Diệp Lâm Xuyên từ sớm đã ra ngoài để ký kết hợp đồng, kế tiếp là khoảng thời gian dài xử lý công văn và tham gia các cuộc họp lớn của công ti, theo dự tính thì trong thời gian ngắn sẽ không thể về nhà được. Biết ba đã rời đi, Tử ɖu͙ƈ từ sáng sớm đã chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì cả, bữa sáng thì ăn có mỗi hai miếng qua loa rồi nằm vật ra bàn không nhúc nhích, uể oải, bất lực.
"Anh." Diệp Tử ɖu͙ƈ nghiêng mặt nhìn về phía Diệp Thanh Hà
"Em muốn đi học."
Diệp Thanh Hà nghe thấy thế liền ngẩng đầu: "Em chắc chắc chứ?"
"Vâng, em muốn đi học." Tử ɖu͙ƈ đáp lại tuy có chút nhỏ nhưng rất cố chấp và kiên định.
Trong nhà rất rộng, đồ chơi cũng rất nhiều, nhưng dù là thế, nếu mà không có người chơi cùng thì chẳng có ý nghĩ gì cả. Trước kia có Diệp Nha cùng chơi với hắn nên không cảm thấy cô đơn, bây giờ Diệp Nha cũng đi học, chỉ có mỗi một mình hắn ở nhà nên vừa cô đơn vừa khó chịu .
Thay vì một mình chịu đựng chờ đợi dày vò sao không tự mình đi bước đầu tiên này.
Mới bắt đầu có lẽ sẽ gian nan, nhưng dù vậy thì vẫn muốn thử trải nghiệm một chút.
Nghe thấy thế, Thẩm Nhiên có ý tốt mời: "Cậu có thể tới nhà trẻ của bọn tớ, có tớ và Nha Nha chơi cùng với cậu ~"
Diệp Tử ɖu͙ƈ trợn trắng mắt: "Ai đi nhà trẻ hả, tôi đây phải đi tiểu học cơ!".Hắn đã bảy tuổi, sao có thể cùng với những đứa trẻ ranh này đi nhà trẻ được.
Thẩm Nhiên trừng lớn mắt không thể tin được nhìn hắn, rõ ràng chỉ cao hơn hắn một cái đầu mà đã đến tuổi đi học tiểu học rồi á??
Diệp Thanh Hà trầm tư vài giây.
Chương trình học của Tử ɖu͙ƈ đều được dạy trực tiếp ở nhà. Bởi vì lí do sức khỏe làm cho tiến trình học tập của hắn chậm hơn so với bạn cùng lứa một chút. Nếu bây giờ cho Tử ɖu͙ƈ học luôn năm hai Tiểu học thì sợ thằng bé sẽ không theo kịp được tiến độ trêи lớp. Vì vậy trước mắt chỉ có thể cho Tử ɖu͙ƈ học năm nhất trước. Hiện tại mới qua khai giảng không bao lâu, chỉ cần nỗ lực thì vẫn có thể đuổi kịp các bạn nhỏ khác, như thế thì sang học kỳ, sau khi lên thẳng năm hai sẽ nhẹ nhàng hơn.
"Vậy Tử ɖu͙ƈ có thể học ở trường tiểu học trước kia anh từng học."
Trường Tiểu học ɖu͙ƈ Hoa đối diện với Nhất Trung, hơn nữa nếu thành tích ở tiểu học mà tốt thì sau này có thể vào thẳng Nhất Trung, cách gần cũng tốt càng tiện cho việc chăm lo cho em mình.
"Nếu em không có ý kiến gì nữa, thì anh có thể liên hệ với chú Hà để chú ấy sắp xếp cho em."
Trong lòng Diệp Tử ɖu͙ƈ vừa chờ mong lại vừa thấp thỏm, thẫn thờ hơn nửa ngày mới lắc đầu: " Em không có ý kiến."
Xử lý xong việc của Diệp Tử ɖu͙ƈ, sau đó là đến Thẩm Trú.
Diệp Thanh Hà trộm ngắm cậu bạn cùng bàn của mình, với vết thương của hắn bây giờ chắc chắn phải xin nghỉ học mấy ngày, vừa vặn trong thời gian này để trợ lí Hà dẫn hắn đi xem phòng thuê.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Thanh Hà gửi cho trợ lí Hà tin nhắn có liên quan đến chuyện của Tử ɖu͙ƈ, thấy thời gian không còn sớm nữa, liền đeo cặp sách đưa hai bạn nhỏ đến nhà trẻ.
Thẩm Nhiên và Diệp Nha tay trong tay đứng ở phía xa, cùng nhau vẫy tay nhỏ chào tạm biệt hai anh trai.
"Anh ơi, anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt đấy." Nhìn cánh tay bị thương của anh, Thẩm Nhiên lại cảm thấy thật mất mát, "Anh yên tâm, em sẽ rất ngoan." Hắn lưu luyến nhìn Thẩm Trú một cái rồi mới chui vào trong xe.
Diệp Nha nghĩ nghĩ gì đó rồi đi tới, " Anh Thẩm Trú ơi ......"
"Ừ?" Thấy cô có chuyện muốn nói, Thẩm Trú vội vàng ngồi xổm xuống. Cậu thiếu niên bị ôm nên sắc mặt trông không được tốt lắm, làn da xám trắng, đôi mắt thì rất thiếu tinh thần.
Cô nắm lấy tay của Thẩm Trú, rồi hạ xuống một nụ hôn lên trêи miếng băng y tế trắng nơi có vết thương, sau đó thành tâm chúc phúc: "Hôn hôn anh này, vết thương phải nhanh chóng tốt lên nha."
Thẩm Trú khẽ cười, nhéo nhéo khuôn mặt đã có nhiều thịt hơn của cô: "Cảm ơn Nha Nha."
Cô vẫy vẫy tay, xách quai cặp rồi bò lên chỗ ngồi phía sau. Dõi theo chiếc xe đến khi nó biến mất, Thẩm Trú đang muốn về phòng thì đột nhiên nghe được bé trai bên cạnh nói thầm:
"Sao Nha Nha không hôn hôn mình nhỉ? Mình cũng muốn bị bệnh......" Câu nói cuối cùng bộc lộ mười phần ghen tuông.
Thẩm Trú ngẩn ra, cười.
"Hôm nay anh Thẩm Trú sẽ chơi cùng em nhé."
Thẩm Trú kéo tay Tử ɖu͙ƈ rồi đi vào trong phòng: "Muốn chơi gì đều được hết."
Biểu tình của Tử ɖu͙ƈ nháy mắt trở nên hớn hở, vui vẻ lôi kéo Thẩm Trú đi tìm đồ chơi trong phòng của hắn.
Thời gian vào lớp của Diệp Thanh Hà so với bọn trẻ sớm hơn nên tài xế đã đưa Diệp Thanh Hà đi đến trường học trước, rồi sau đó mới đưa hai bạn nhỏ đi đến nhà trẻ.
Khoảng cách từ trường Diệp Thanh Hà đi đến nhà trẻ Kẹo Bảy Màu chỉ mất có năm phút đồng hồ. Trong khoảng thời gian này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống chợt vang lên, không chút nào ngoài ý muốn đây chắc chắn là nhiệm vụ hằng ngày.
[ Nhiệm vụ chính 06 của 《 Con đường trở thành nữ phụ ác độc 》: Ở thời điểm nam chính thống khổ nhất cho một nhát đao trí mạng. ( chưa hoàn thành ) ]
[ Nhiệm vụ chi nhánh ngẫu nhiên đã được cập nhật: Thay thế Hạ Tình để trở thành sự tồn tại sáng chói nhất ở nhà trẻ. ( chưa hoàn thành ) ]
Một đao trí mạng......
Diệp Nha im lặng.
Có phải chú hệ thống muốn cô dùng dao đâm Thẩm Nhiên không?
Không được, không thể được, cô có thể làm người xấu, nhưng không thể dùng dao đâm người được!
Diệp Nha lập tức từ chối: [ Cháu không làm! ]
Hệ thống vừa mới tỉnh lại đã nghe thấy ba chữ đầy ngạo mạn này.
Hệ thống: [ Nha Nha không vui à? ]
Diệp Nha không cao hứng mà "hừ" một tiếng: [ Chú muốn cháu đâm người, cháu quyết định sẽ không để ý tới chú nữa. ]
Cô click mở giao diện cài đặt trêи trang chủ của hệ thống, tìm đến cột che chắn, không hề do dự kéo đen hệ thống trong vòng 24 giờ.
Hệ thống: [???]
Đang êm đẹp sao tự nhiên lại không để ý tới nó, không đúng, làm sao con bé biết được hệ thống có thể bị che chắn cơ chứ???!!!
Quả không hổ là đứa yêu quái nhỏ mà nó nhìn trúng, chưa được hướng dẫn mà đã có thể tự tìm được công năng che chắn hệ thống, thông minh giống hệt mẹ nó.
Hệ thống rất vui mừng, vứt luôn việc Diệp Nha che chắn nó ra khỏi đầu.
Nháy mắt đã đến trường học, Thẩm Nhiên che chở cho Diệp Nha từ trêи xe đi xuống.
Bọn họ chân trước vừa mới vào nhà trẻ, Hạ Tình chân sau đã đuổi theo, vừa chạy vừa gọi "Nha Nha", "Nha Nha".
Tiếng gọi thành công hấp dẫn Diệp Nha dừng bước chân lại nhưng cô chưa kịp xoay người đã bị Hạ Tình ôm chặt vào lòng.
"Chị rất là nhớ Nha Nha." Hạ Tình vươn hai cánh tay ôm Diệp Nha nhưng chưa vui vẻ được bao lâu thì đã nhìn thấy bên cạnh có một cái bóng đèn cực kỳ chướng mắt.
"Cậu, cậu vì sao lại đi cùng Nha Nha ?"
Thẩm Nhiên thành thật đáp lại: "Bởi vì tôi đang ở cùng Nha Nha."
Hạ Tình: "!!"  "NGUY" viết hoa
Diệp Nha cũng ngoan ngoãn nói: "Nhiên Nhiên và anh Thẩm Trú ca ca đều ở cùng."
Hạ Tình: "!!!"  "NGUY" viết hoa cực to.
Cô ghen tị.
Cầm lấy tay của Diệp Nha ủy khuất nói: "Nhưng mà...... Nhưng mà Nha Nha, em không phải là em gái của chị sao?"
Diệp Nha gật gật đầu, vừa đếm từng đầu ngón tay vừa tính toán: "Đúng rồi, em còn là em gái của anh trai, em gái của anh Thẩm Trú, em gái của anh Thẩm Nhiên và là em gái của Tử ɖu͙ƈ nữa ."
Hạ Tình: "Em làm em gái của nhiều người vậy sao?" Cô có chút mơ hồ, cái tên "anh Thẩm Trú" kia lại chui từ đâu ra vậy?
Giáo viên ở phía trước thúc giục các bạn nhỏ đi vào phòng học.
Hạ Tình không lo được nhiều như vậy, sốt ruột hoảng hốt lấy mấy viên kẹo sữa từ cặp sách ra rồi nhét vào túi áo nhỏ của Diệp Nha, "Cho em ăn, nhớ rõ phải nhai kĩ rồi mới từ từ nuốt xuống nhá, nếu không sẽ bị nghẹn đó nha."
Diệp Nha vỗ vỗ cái túi nhỏ, gật đầu: "Cảm ơn chị Hạ Tình!"
Đợi Hạ Tình chạy ra xa, Diệp Nha cũng phải về lớp học, cô lấy một viên kẹo đưa cho Thẩm Nhiên, học theo Hạ Tình, nói: "Cho anh ăn." Giọng cô gái nhỏ mềm mại vang lên:
"Nhớ rõ lúc ăn nhai phải kĩ rồi mới chậm rãi nuốt, nếu không sẽ, sẽ......"
" Bị nghẹn." Thẩm Nhiên tri kỷ nói tiếp.
"Nha Nha, mau về lớp nào!" Giáo viên đứng ở cửa lớp giục cô, Diệp Nha nắm chặt hai chiếc quai trêи cặp sách, chạy vèo một cái như một chú lừa nhỏ vừa được thoát khỏi dây cương.
"Chậm thôi, cẩn thận không ngã......"
Cô giáo còn chưa nói xong đã thấy cô bé yên ổn té ngã trêи mặt đất. Mặc dù là sân cỏ mềm nhưng cô giáo vẫn lo lắng bạn nhỏ bị thương nên vội vàng tiến lại muốn bế cô bé lên nhưng ngay sau đó đã thấy Diệp Nha Nha tự dùng tay chân ngắn ngủi của mình từ trêи mặt đất bò dậy, làm như không có việc gì vỗ vỗ đất trêи người mình rồi lại vỗ vỗ đầu một cái: "Không có việc gì không có việc gì, lần sau không được chạy nhanh như thế nữa."
Nói xong khịt khịt cái mũi nhỏ, nghênh ngang tiến vào lớp.
Cô giáo Lưu, vừa mới đưa tay qua, xấu hổ bất động lại chỗ.
Đứa trẻ này...... Thật ngoài ý muốn khiến cho người khác bớt lo.
Buổi sáng 9 giờ, tất cả học sinh trong nhà trẻ tập trung trêи sân để tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng, Diệp Nha dáng người thấp, tất nhiên được xếp ở hàng đầu tiên.
Bài bọn trẻ nhảy là bài《 bắt chước theo động vật 》, khúc nhạc dạo nhẹ nhàng trôi qua, tiếng hát vang lên.
" Cá vàng nhỏ, bơi a bơi, lắc lắc cái đuôi, gật gật đầu, gật gật đầu, gật gật đầu, lắc lắc cái đuôi bơi bơi bơi......"
" Chú công nhỏ, thật xinh đẹp......"
Diệp Nha vừa mới đến nhà trẻ nên chưa học thuộc bài tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng, cô nhìn theo giáo viên dạy múa đứng đầu mà vụng về vặn vẹo cái ʍôиɠ nhỏ, cánh tay vẫy một cái rồi lại dừng một tí, các bạn bên cạnh quay xong một vòng cô mới bắt đầu xoay, thân mình nhỏ bé so với người khác bị chậm hơn nửa nhịp.
"Đó là học sinh mới của cô giáo Lưu sao?" Các giáo viên dạy múa thấp thấp giọng nói chuyện với nhau, "Thật đáng yêu."
Hôm nay cô bé được buộc tóc ba chỏm, mặc váy tràn đầy sức sống, lắc qua lắc lại, bởi vì dáng dấp tinh xảo xinh đẹp, cho nên dẫu là lần đầu tiên nhảy nhưng vẫn rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Nghe học sinh mình được khen, cô giáo Lưu bỗng nổi lên một sự kiêu ngạo không tên.
Bài thể ɖu͙ƈ buổi sáng rất ngắn, thời gian nghỉ ngơi qua đi thì buổi học đầu tiên của ngày hôm nay chính thức bắt đầu.
Tiết đầu tiên là Âm nhạc.
Đây là tiết Diệp Nha thích nhất.
Đầu tiên cô đặt sách giáo ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, khoanh hai tay trêи bàn, chỉ còn thiếu việc không trực tiếp viết hai chữ "chờ mong" lên trêи mặt thôi.
Cô Lưu ngồi trước đàn dương cầm: "Hôm nay chúng ta sẽ học hát bài《 Chú lừa con 》 nha."
Nghe thấy tên bài hát "chú lừa con", bả vai Diệp Nha rũ xuống, các bạn nhỏ khác cũng không vui.
"Cô ơi cô ơi, con muốn nghe Peter Pan!"
"Không muốn 《 Chú lừa con 》 đâu!"
" Không muốn nghe 《 Chú lừa con 》 đâu! Con muốn nghe "tút tút tút" cơ!"
"......"
Ríu ra ríu rít, ríu ra ríu rít.
Đầu cô giáo Lưu như to thêm một vòng: " Được rồi được rồi, vậy các bạn nhỏ, các con muốn hát cái gì nào?"
"Máy bay siêu tốc!"
"Siêu nhân nhỏ biến biến biến!"
Những giọng nói khác nhau nối tiếp nhau vang lên, đau đầu hết sức, ánh mắt cô Lưu dừng lại trêи người Diệp Nha đang ngồi ở bàn đầu. Cô giơ tay, ngoan ngoãn khác hẳn với đám trẻ đang kêu gào.
Trái tim của cô Lưu cũng mềm hơn một chút: "Nào Nha Nha, nói cho cô biết con muốn hát gì?"
Diệp Nha từ trêи ghế nhỏ đứng dậy: "Con muốn nghe 《 Một ngày của mẹ》."
Cái gì?
"Có bài hát này sao?" Cô Lưu hoang mang hỏi.
"Có ạ." Diệp Nha gật đầu chắc chắn, "Mẹ con viết bài này, mẹ rất dịu dàng, mỗi ngày đều hát cho con nghe."
Nói đến mẹ, cả người cô như bừng sáng, trong ánh mắt toàn là tình cảm chân thành dành cho mẹ.
Cô Lưu thật sự chưa từng nghe qua bài hát này, nhưng thấy vẻ mặt chờ mong của các bạn nhỏ thật không nỡ lòng nào mà đi từ chối
"Vậy...... Nha Nha có muốn lên đây hát cho cô nghe thử chút không?"
Diệp Nha gật gật đầu, thoải mái hào phóng đi lên phía trước.
Mười mấy cái củ cải nhỏ ngẩng cao mặt lên chờ Diệp Nha hát, lỗ tai của cô ửng đỏ, dù sao thì vẫn có chút ngượng ngùng.
"Nha Nha, không phải ngại, tất cả mọi người đều sẽ chăm chú lắng nghe con hát."
Có lời cổ vũ của cô giáo, nỗi bất an trong lòng Diệp Nha cũng không còn nữa, cô nắm chặt góc áo, hé miệng hít thở sâu, giọng hát mềm mại còn thơm mùi sữa của cô vang vọng bốn phía:
"Tôi là một con quái vật trong núi sâu, ban ngày thì đi đánh nhau, buổi tối thì về ăn cơm."
Ừmi, nghe qua thì là khá bình thường.
Cô Lưu gõ phím đàn, theo giai điệu của cô mà đệm nhạc.
Đầu nhỏ của Diệp Nha nhẹ nhàng lắc lắc theo tiết tấu: "Ăn cái gì đây? Ăn cái gì đây?" Cô học điệu bộ của mẹ mà chỉ tay, "Ăn những đứa thích cười trước......"
Những bạn nhỏ trong lớp đang cười khanh khách, khóe môi chợt cứng đờ.
"Lại ăn những kẻ thích khóc."
"?"
Cái bài hát này hình như có gì đó không đúng!!?
Bàn tay đang đàn của Cô Lưu khẽ run lên, có người mẹ dạy con mình hát bài hát như vậy à, hình như trêи TV cũng không có mà nhỉ? Cho dù hoài nghi nhưng cô Lưu vẫn là không có cắt ngang, tiếp tục nghe cô hát.
Diệp Nha hát có chút mất hơi, nhưng vẫn rất nghiêm túc: "Rắc ít muối lên trêи, lật lại, thêm một ít đường." Cô ngồi xổm xuống, giơ cao hai tay rồi nhảy mạnh lên, câu ca thích thú, "Ngoạm một miếng, ăn xong!"
Diệp Nha rung đùi đắc ý hát nốt đoạn cuối: "Tôi là một con quái vật trong núi sâu, ban ngày thì đi đánh nhau, buổi tối thì về ăn cơm, ai da... ai da ăn không đủ no, ai da... ai da không ăn no......"
Nhạc đệm im bặt, không khí chợt đông cứng lại.
Cô Lưu, một trán đầy mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm toàn bộ học sinh, sợ bọn họ gào lên khóc thét .
Sau năm giây im lặng
"Oa ~~~~~~~~~~~"
Cả phòng khen ngợi
Clap clap clap...
Tiếng vỗ tay vang lên điếc tai.
Diệp Nha đón nhận ánh mắt sáng rực, ngưỡng mộ của các bạn nhỏ trong lớp rồi khiêm tốn khom lưng: "Con hát xong rồi ạ." Cô ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
"Cô ơi cô ơi, dạy chúng con hát bài này đi ạ!!"
"Con muốn hát bài này!!!"
"Cô ơi, con muốn hát 《 một ngày của mẹ 》!"
"Cô ơi cô ơi......"
Kêu kêu gào gào, ríu rít không thôi, so với lúc nãy còn ầm ĩ hơn.
Vẻ mặt cô Lưu tan vỡ, thế này, thế này thì bắt cô phải dạy như thế nào đây hả!!
Cuối cùng, tiếng chuông tan học vang lên, đã cứu giúp cô Lưu thoát khỏi cục diện khó xử này. Sau khi có thể tự do hoạt động, những hạt đậu đinh nhỏ vây quanh bên cạnh Diệp Nha, hào hứng muốn cùng cô học hát. Diệp Nha sao có thể là một yêu quái nhỏ keo kiệt được, vỗ vỗ ngực bảo đảm sẽ dạy cho tất cả các bạn.
Cô Lưu im lặng nhìn lớp học của một mình Diệp Nha, mỏi mệt thở dài.
Thôi, trẻ con là vậy mà, chắc ngày mai là quên mất ngay thôi.
Cuối cùng thì giờ cơm trưa cũng đã tới, món chính của ngày hôm nay là sườn xào chua ngọt và canh đậu, cô giáo phát cơm xong xuôi, rồi lại bắt đầu trông nom cho các học sinh ăn cơm.
Sườn xào chua ngọt có màu đỏ nâu sóng sánh như được quét dầu, nhìn là muốn ăn ngay. Diệp Nha vội vã cầm lấy một miếng đưa lên miệng gặm gặm, miếng sườn vô cùng đậm đà, nên chỉ trong chốc lát cô đã gặm sạch sẽ. Diệp Nha ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, ʍút̼ nước sốt dính trêи đầu ngón tay, đôi mắt híp híp lại lặng lẽ meo meo (*) rồi quay về phía sau ngó ngó.
___________________________________
* Tạm hiểu là đôi mắt giống như chú mèo thường khẽ nhíp mắt lại, hưởng thụ mỗi khi được cho ăn hay được người khác gãi gãi, xoa xoa.
___________________________________
Cô Lưu đang ở bên kia giúp một bạn nhỏ lau miệng nên hoàn toàn không có chú ý tới chỗ Diệp Nha, cô lúc này mới yên tâm, quang minh chính đại dùng giấy vệ sinh bọc một miếng sườn xào chua ngọt cất vào trong cặp sách.
— — Cái này ăn ngon, cô phải mang về cho anh trai nếm thử mới được ~
"Cô Lưu có đây không ?"
Đột nhiên, giáo viên của lớp lá ở bên cạnh đến
Cô Lưu để ý nhìn sang: "Là cô Lý đấy à, có việc gì thế?"
Cô Lý rất bối rối: "Chẳng là Hạ Tình của chúng tôi đang làm ầm ĩ lên, nói, muốn tìm em gái để cùng nhau ăn cơm, cho nên làm phiền cô một chút......" Hạ Tình này tự nhiên lại nhắc đến em gái, làm cho cô Lý chả hiểu ra làm sao, mãi đến khi cô bé nói em nhỏ ở lớp mầm nên mới phải đành mang cô bé đến đây.
Hạ Tình bưng chén nhỏ ngoan ngoãn đứng cạnh cô Lý, tầm mắt vượt qua đám người trước mặt, ánh mắt rơi chính xác, không chút nhầm lẫn trêи người Diệp Nha, cô nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Cô Lưu xua xua tay nói: "Không sao đâu, tới thì tới thôi, nhưng mà ai là em gái con thế?"
Hạ Tình chỉ Diệp Nha, lớn tiếng nói: "Nha Nha là em gái con."
Cô Lưu giật mình, cười cười nói: "Không sao, tôi sẽ để ý em ấy, cô Lý cứ về lớp trông học sinh trước đi, khi nào ăn xong tôi sẽ đưa Hạ Tình trở về."
Cô Lý dặn dò Hạ Tình vài câu sau đó vội vàng trở lại lớp.
Hạ Tình đến lớp mầm khiến cho bầu không khí càng thêm náo nhiệt, có mấy đứa trẻ không chịu ăn cơm, làm ầm ĩ lên muốn cô Lưu phải bật phim hoạt hình "heo con Peppa" xem. Nhưng hiện tại là giờ ăn cơm, giáo viên sao có thể cho bọn nhỏ xem TV được.
"Tư Tư ngoan nào, ăn cơm xong đi rồi cô sẽ bật "heo con Peppa" cho con xem nha ." Cô Lưu cầm bát lên dỗ dành.
Tư Tư lắc đầu, "Không muốn không muốn, con muốn xem "heo con Peppa"."
Một câu nói có vẻ không quan trọng lắm nhưng cũng làm các bạn nhỏ đang ngoan ngoãn ăn cơm ở bên cạnh, lập tức nhao nhao lên đòi xem "heo con Peppa".
Diệp Nha dùng cả hai tay để gặm xương, gặm nhiệt tình đến nỗi gương mặt xinh xắn ban đầu giờ đã trở nên vô cùng lấm lem, khóe miệng toàn là nước sốt sườn xào chua ngọt.
Diệp Nha nhìn chằm chằm miếng xương heo trong tay mà tràn đầy suy tư, không nhịn được, nói một câu: "Nhưng không phải heo con Peppa bị ăn rồi sao?"
Một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng, cả lớp, mười mấy bạn nhỏ đồng thời quay lại nhìn.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm, Diệp Nha vẫn ung dung không vội, chỉ vào một miếng xương sườn nhỏ còn sót lại trong bát: "Đây là Peppa này~"
Vù――
Tất cả các bạn nhỏ trợn mắt suy nghĩ, tràn đầy kinh ngạc.
Hạ Tình hiểu ra vấn đề, cầm bát xương sườn đưa cho Diệp Nha xem, thích thú nói: " Vậy chính đây là George......" Cô bé cười khanh khách rồi hăng hái đặt câu hỏi: "Cô ơi, ngày hôm qua Suzy Sheep không thấy xuất hiện, có phải là
do bị chúng ta ăn luôn rồi không ạ? " (*)
__________________________________
* George: em trai của heo Peppa.Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá - Chương 37
  * Suzy Sheep: là một chú cừu nhỏ, là bạn thân và là bạn cùng lớp mẫu giáo với heo Peppa.Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá - Chương 37
__________________________________
"......" Món chính ngày hôm qua là canh thịt dê.
Cả lớp sau vài giây yên tĩnh lạ kỳ thì chợt một tiếng khóc thét vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Peppa bị ăn rồi――!"
Tư Tư rất yêu heo con Peppa, yêu đến nỗi gần như mất lý trí luôn.
Cô nhóc vừa khóc cái lập tức kéo cả lớp khóc theo.
Những tiếng khóc bi thảm liên tiếp vang lên, thậm chí còn có vài câu nói phảng phất xen lẫn vào, nào là "con muốn Peppa", "con muốn George", "Heo ba, heo mẹ cũng chết rồi sao?", "hung thủ giết heo" vân vân và mây mây...
Bờ môi cô Lưu trắng bệch, tay cầm thìa nhè nhẹ run lên.
Mười mấy đứa trẻ khóc rồi thì thôi đi, đây lại còn lăn lộn quay cuồng trêи mặt đất, Diệp Nha không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nên ngoan ngoãn ngồi uống canh đậu.
"Nha Nha, cho em ăn George này." Hạ Tình hào phóng lấy miếng sườn của mình đưa cho Diệp Nha, "ợ" một tiếng, vỗ vỗ cái bụng đã ăn no đứng lên, "Chị về đây."
"Hẹn gặp lại chị Hạ Tình." Sau khi Tiễn Hạ Tình rời đi, Diệp Nha lại bọc miếng sườn lại, rồi cất vào cặp sách, ngoan ngoãn bưng cái mâm nhỏ đã sạch sẽ đến trước mặt cô Lưu và nói: " Cô ơi, con ăn xong rồi, cô xem, con không để lại cái gì hết."
Mặt cô Lưu xám như tro tàn.
"Cô ơi, vì sao các bạn ấy lại khóc thế ạ?" Một chút cũng không hề biết rằng mình chính là tên đầu sỏ gây hoạ, vẻ mặt Diệp Nha tràn đầy hồn nhiên, thắc mắc hỏi.
Cô Lưu cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
—— Làm giáo viên nhà trẻ thật là khó.
—— Còn không bằng về nhà bán khoai lang.
—— Lại nghĩ đến một ngày từ chức.
Tin tức heo con Peppa bị ăn lan truyền nhanh chóng, chỉ một buổi trưa ngắn ngủi mà tin tức này đã truyền đến tai của tất cả các bạn nhỏ ở đây, trong lúc nhất thời làm cho những bé cưng yêu thích heo Peppa cảm thấy cực kỳ đau khổ, không cách làm chấp nhận được, nhìn cục xương heo đã được gặm đến sáng loáng, ngẩng đầu thề với trời xanh, sau này quyết không bao giờ ăn thịt heo nữa.
Diệp Nha đối với sự việc vừa xảy ra hoàn toàn không biết gì cả, lúc cô giáo đang dỗ dành các bạn nhỏ thì cô tự chơi một mình, lúc cô sắp xếp cho các bạn đi ngủ trưa thì Diệp Nha đã sớm tự dỗ mình ngủ rồi, nhìn qua có vẻ là bớt lo đấy nhưng thật ra ...
Đây mới là đứa khó dạy nhất!!
Cô giáo Lưu cảm thấy thực sự rất mệt tim!!
Thời gian nghỉ trưa chớp mắt đã qua đi, các bạn nhỏ ở lớp mầm vừa mới tỉnh dậy đã mơ mơ màng màng đi tìm cô giáo Lưu đòi xem heo Peppa, cô giáo Lưu không còn cách nào khác đành phải mở《 heo con Peppa》 cho các bạn nhỏ xem. Nhìn thấy cái máy sấy tóc màu phấn hồng quen thuộc, những trái tim bé bỏng bị tổn thương cũng tìm được một chút an ủi.
Diệp Nha ngoan ngoãn đứng xem, đến khi nhìn thấy ba mẹ heo Peppa xuất hiện, ánh mắt cô chợt nhiễm lên một tia buồn bã.
. . . Nha Nha cũng nhớ ba và mẹ.
"Nha Nha thấy không thoải mái à?" Thấy cô bé không nói một câu, vẻ mặt hiu hiu buồn, cô giáo Lưu không khỏi lo lắng, hỏi.
Diệp Nha ngẩng đầu, đôi mắt dưới hàng lông mi cong dài lóe lên sự nghi vấn : "Cô ơi, đây là ảnh chụp của mấy bạn ấy trước khi bị ăn ạ?" Ở trong thế giới của cô, heo con Peppa với sườn heo chua ngọt là cùng loại, nhưng ở thế giới thực chỉ có sườn heo chua ngọt mà không có heo Peppa.
Ngoại trừ việc bị ăn ra thì Diệp Nha không thể nghĩ được bất kì lời giải thích hợp lí nào khác cả.
Lời vừa ra khỏi miệng, mười mấy đôi mắt tập trung trêи người cô giáo Lưu chờ đợi câu trả lời.
Đôi môi cô giáo Lưu mấp máy mãi nhưng vẫn không thể thốt lên được lời nào.
Và rồi thế là...
Từng trận khóc lại lần nữa ập tới..
Mãi đến giờ học thủ công, sau khi mất đi Peppa và George, các bé cưng của nhà trẻ vẫn không thoát ra khỏi nỗi niềm bi thương kia.
Nhìn những khuôn mặt nhỏ không vui của các bạn, Diệp Nha gõ gõ đầu rất là ưu sầu.
Cô nhớ tới khi ba của bạn bồ công anh nhà hàng xóm qua đời, người nhà bạn ấy rất đau buồn, sau đó bồ công anh mẹ mang bồ công anh ba chôn xuống đất.
Hoa ăn thịt người mẹ có nói qua, dù là người hay yêu, sau khi chết đều phải được chôn cất xuống đất, trăm năm sau lại là một cái cây tốt.
Trong TV mà dì bảo mẫu hay xem cũng đã từng diễn qua, người đã chết phải được đào đất lên, chôn xuống đấy, sau đó lập một tấm bia mộ, như vậy mới có thể đầu thai chuyển thế được.
Cô âm thầm quyết, đứng dậy, cầm bức tranh mới được hoàn thành của mình đặt lên trêи bàn, kéo kéo tay áo cô giáo, nhẹ nhàng hỏi: "Cô ơi, em có được thêm một vài tờ giấy nữa không ạ?"
Ở chỗ cô giáo Lưu có rất nhiều giấy thủ công để làm thẻ cứng, thấy Diệp Nha đã hoàn thành bài tập sớm nên không có hỏi nhiều, đưa cho cô thêm mấy tờ nữa.
"Cảm ơn cô ạ."
Diệp Nha cầm lấy tờ giấy, trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu vẽ tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.