Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 20:




Edit: Hạ Hạ
Beta: Nguyệt Hạ
_________________________________
Cuối cùng Thẩm Trú cũng làm xong cơm, Diệp Nha ôm chén, ngồi ở trước bàn nhỏ ăn.
Cô ăn thật sự rất nhanh, hai má căng phồng, Thẩm Trú sợ bạn nhỏ bị mắc nghẹn, vội vàng lấy ly nước.
Nhân lúc cô đang ăn cơm, Thẩm Trú dùng WeChat liên hệ với Diệp Thanh Hà.
[ Thẩm Trú: Em gái cậu đang ở chỗ tôi. ]
Thẩm Trú đặt tên của Diệp Thanh Hà trong Wechat là anh trai Nha Nha, đợi ba đến năm phút sau, Diệp Thanh Hà mới phản hồi lại.
[ Anh trai Nha Nha ( Diệp Thanh Hà ): Nha Nha không có việc gì chứ? ]
Thẩm Trú liếc mắt Diệp Nha đang ăn, gửi yêu cầu trò chuyện bằng video qua, sau khi kết nối, hình dáng của Diệp Thanh Hà xuất hiện trêи màn hình.
Hắn nằm ở trêи giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú, làn da tái nhợt, không được khỏe mạnh.
"Cậu bị bệnh à?" Thẩm Trú khó mà thấy quan tâm một chút đến bạn cùng bàn.
"Tôi không có sao." Hắn nhàn nhạt trả lời.
Diệp Thanh Hà mới vừa sinh ra đã có một trái tim không tốt, tới lui đến bệnh viện là việc thường xuyên, sớm đã tập mãi thành thói quen đối với hoạt động này.
"Nha Nha đâu?"
Thẩm Trú đưa điện thoại cho Diệp Nha: "Nói chuyện cùng anh trai em này."
Diệp Nha đang ăn rất là vui vẻ, kết quả nhìn thấy sắc mặt suy yếu của Diệp Thanh Hà ở trêи màn hình, tuyến lệ lại một lần nữa bật công tác.
"Ca ca, anh không thoải mái sao?" Diệp Nha đột nhiên cảm thấy bánh bao trắng lớn ở trong tay không còn thơm nữa, "Ca ca, anh chờ em, em hiện tại sẽ đi tìm anh." Cô nghẹn ngào chảy mắt nước mắt, từng miếng từng miếng nhét bánh bao vào miệng, "Chờ...... Chờ em ăn xong sẽ đi tìm anh."
Tâm tình xấu đang tích tụ ở trong lòng, Diệp Thanh Hà nhìn thấy dáng vẻ này của cô, tức khắc tiêu tan, cười nói, "Nha Nha ăn chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn."
Diệp Nha liền uống miếng nước, nghe lời thả chậm tốc độ nhai cơm.
Diệp Thanh Hà chăm chú nhìn điện thoại: "Buổi sáng, bảo mẫu tới tìm, anh nhìn thấy bức thư của Nha Nha rồi." Nghĩ đến nội dung bức thư, cả khuôn mặt hắn không khỏi trở nên dịu dàng hơn, "Nhưng mà một mình em lén chạy đi như vậy là rất nguy hiểm, về sau không được làm như thế, biết chưa?"
Diệp Nha nhẹ nhàng chớp lông mi, nhìn chằm chằm hắn, lát sau, nói nhỏ: "Em muốn tìm mẹ......"
Trong lòng Diệp Thanh Hà nổi lên một cơn chua xót, hắn không biết phải nói cho cô nghe như thế nào, chẳng lẽ nói rằng mẹ của bọn họ sẽ không quay trở về nhân gian nữa??
"Nha Nha cứ ở lại nhà anh Thẩm Trú trước hãy nhá, chờ anh khỏe rồi, sẽ đến tìm em, em phải nghe lời anh Thẩm Trú, không được chạy loạn nữa, nghe không?" Hắn dặn dò, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Mãi đến khi tắt màn hình, Diệp Nha cũng không có gật đầu.
Thẩm Trú định cất di động, thì thấy Diệp Thanh Hà gửi tin nhắn đến.
[ Anh trai Nha Nha( Diệp Thanh Hà ): Hôm nay ba tôi khả năng sẽ cho người tới đón Diệp Nha, em ấy hiện tại ở chỗ của cậu là an toàn nhất, làm phiền đồng học Thẩm Trú chiếu cố em ấy một chút. ]
Chốc sau, Thẩm Trú nhận được thông báo chuyển khoản.
3000 nhân dân tệ.
Thẩm Trú nhíu mày, nhìn nhìn trêи bàn còn dư lại vài miếng thịt cho bữa trưa, cuối cùng chỉ nhận 300, số còn lại đều trả về.
[ Thẩm Trú: Nha Nha ăn không đáng bao nhiêu, không cần nhiều tiền như vậy. ]
Diệp Thanh Hà vốn muốn nói còn cậu và Nhiên Nhiên nữa, nghĩ nghĩ cuối cùng từ bỏ.
"Anh Thẩm Trú, em ăn no rồi." Diệp Nha buông chiếc đũa, rút khăn giấy ra tỉ mỉ lau khô miệng cùng ngón tay, nhảy xuống ghế dựa bắt đầu thu dọn bát đũa.
Thẩm Trú vội vàng ngồi dậy đỡ lấy bát nhỏ trêи tay cô, "Nha Nha đi chơi đi, để anh rửa cho."
"Thầy giáo nói chuyện của mình thì phải tự mình làm, không cho anh rửa." Giáo viên trực tuyến dạy khóa học về con người nói như thế. Thầy giáo dạy cô rằng: Nhân loại thích trẻ con hiểu lễ phép, càng thích trẻ con chăm chỉ, cho nên cô phải vừa hiểu lễ phép vừa chăm chỉ, bằng không sẽ bị nhân loại chán ghét.
Thẩm Trú nói: "Nhưng mà bồn nước rất cao."
Diệp Nha nói: "Em có thể đứng trêи ghế."
Không có cách nào khác, Thẩm Trú đặt chiếc ghế dựa ở trước bồn nước, ôm cô đứng lên trêи. Diệp Nha vén tay áo lên, lấy một ít nước rửa bát, ngoan ngoãn chà từng bát đũa.
Tiểu bảo bảo mà, làm việc không thành thục như người lớn được, mỗi động tác của cô đều rất khó khăn và vụng về, nước bắn tung tóe khắp nơi, Diệp Nha giơ tay lau mặt, không may làm bọt xà phòng dính lên chóp mũi. Nhìn mặt đất đầy nước, rồi lại nhìn quần áo trêи người Diệp Nha một lần nữa ướt nhẹp, Thẩm Trú âm thầm thở dài, tí nữa phải bận rộn rồi...
Chờ Diệp Nha rửa bát đũa xong, Thẩm Trú bắt đầu xử lý đống hỗn độn mà cô gây ra, bởi vì bát vẫn còn bọt xà phòng, không được tráng rửa sạch sẽ, hắn phải mở vòi nước hạ rửa lại một lần nữa.
Thẩm Trú quá chú tâm làm việc, không để ý tới tiểu cô nương âm thầm quan sát phía sau.
"Anh Thẩm Trú." Diệp Nha nhẹ nhàng kéo tay áo hắn.
"Ừ?"
"Có phải em gây thêm cho anh nhiều phiền toái không?" Cô ngưởng khuôn mặt nhỏ, trong ánh mắt hỗn loạn, thật cẩn thận dò hỏi.
Thẩm Trú sửng sốt, ngồi xổm xuống nhìn cô: "Không có đâu, Nha Nha làm rất tốt."
Diệp Nha cúi thấp đầu, "Em muốn làm một em bé hiểu lễ phép."
Thẩm Trú phụt cười, "Nha Nha là em bé rất hiểu lễ phép."
Diệp Nha lắc đầu, "Làm cho người khác thêm phiền toái thì không phải là hiểu lễ phép." Cô muốn hỗ trợ, muốn làm một đứa trẻ chăm chỉ, để Thẩm Trú ca ca giảm bớt công việc, nhưng mà hình như càng khiến cho anh Thẩm Trú vất vả hơn, như vậy là gây phiền phức, không phải hiểu lễ phép.
Diệp Nha nhìn tay nhỏ chân nhỏ của chính mình, tìm được ra được vấn đề rồi, chợt nhận ra: "Chờ em cao lớn hơn chút nữa sẽ giúp anh Thẩm Trú rửa bát, hiện tại em có thể lau bàn." Nói xong, cầm lấy giẻ lau đi lau lại cái bàn, cô lau cực kì nghiêm túc, ngay cả cái góc cạnh nhỏ cũng không buông tha.
Nhìn bóng dáng nhỏ bận rộn lau bàn, Thẩm Trú càng thêm hâm mộ bạn cùng bàn, quả nhiên vẫn là em gái tốt hơn, áo bông nhỏ tri kỷ đáng yêu; nào có giống như thằng em trai của hắn, mỗi ngày về nhà không vật lộn nhau đã tốt lắm rồi, nghĩ đến em trai, Thẩm Trú nặng nề thở dài.
Sau khi kết thúc hết công việc, Thẩm Trú ôm Diệp Nha đi nghỉ ngơi.
Theo lý thuyết, trẻ con đi suốt một ngày đã sớm mệt nhọc, nhưng cô một chút cũng không có ý tứ muốn ngủ, ở trêи giường quay tới quay lui, thỉnh thoảng còn than ngắn thở dài.
Rõ ràng có chuyện.
"Nha Nha không vui à?"
Diệp Nha bò từ trêи giường xuống, lấy bức ảnh bị xé ra làm hai mảnh từ trong cặp sách.
Bức tranh để ở trong đó đã lâu, đã vậy còn gặp mưa, bức tranh ở bên trong sớm đã bị ẩm ướt, xuất hiện nếp uốn. Nhìn không ra hình dáng hoa ăn thịt người mẹ cùng cỏ 4 lá ba nữa, Diệp Nha rũ hàng mi dài, khóe miệng kéo xuống, trêи khuôn mặt tràn ngập vẻ không vui.
"Em trai xé hỏng tranh của em."
Thẩm Trú nhìn qua.
"Em đã vẽ rất lâu......" Cũng vẽ rất nghiêm túc.
Diệp Nha lúc đầu định giữ bức tranh này thật tốt, chờ tìm thấy ba mẹ, sẽ cho bọn họ xem, bọn họ nhất định sẽ vui vẻ, nói không chừng còn bế cô lên rồi hôn hôn.
Cô muốn ba mẹ ôm hôn cô.....
Trước kia, thời điểm mà Diệp Nha vẫn còn là một chiếc mầm non, mẹ toàn bí mật hôn trộm cô.
Trong lòng Diệp Nha thật sự khổ sở, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em trai thật là xấu." Cô tức giận tuyên bố "Em, về sau không bao giờ để ý đến em trai nữa!"
Thẩm Trú cầm lấy bức tranh, ghép hai mảnh vào với nhau.
Nét vẽ của tiểu cô nương vẫn còn non nớt, nhưng cách lựa chọn màu sắc lại vô cùng tuyệt vời, sức tưởng tượng cũng thật kinh người, nếu được bồi dưỡng tốt, nói không chừng sẽ trở thành thiên tài hội họa.
"Nha Nha rất thích bức tranh này?"
Diệp Nha gật đầu thật mạnh.
Thẩm Trú sờ sờ đầu cô, "Vậy Nha Nha ngủ đi, chờ đến lúc tỉnh dậy, bức tranh sẽ tốt lên." Hắn tăng thêm ngữ điệu, "Anh đảm bảo."
Diệp Nha vừa nghe, lập tức ngã vào gối, gắt gao khép đôi mắt lại.
Cô mệt mỏi, khoảng tầm ba, năm phút sau đã ngủ say.
Chờ cô ngủ rồi, Thẩm Trú rón rén lấy bức tranh của Diệp Nha ra, tìm kiếm một hộp bút sáp từ trong ngăn kéo, ngồi vào bàn học, cẩn thận vẽ lại bức tranh của Diệp Nha.
Thời gian từng giây, từng phút trôi đi, đảo mắt đã tới buổi chiều.
Diệp Nha nằm ở trêи giường liên tục xoay xoay vài vòng, tiếp đó chỉ nghe thấy "bịch" một tiếng, thân thể nhỏ bé vừa mới lơ đãng đi một tí đã lăn từ trêи giường xuống mặt đất, Diệp Nha nháy mắt tỉnh táo hẳn lên.
May thay giường cũng không quá cao, rơi xuống cũng không đau lắm.
Cô xoa xoa mắt từ trêи mặt đất bò dậy, liếc mắt một cái liền thấy bức tranh đặt ở bên cạnh gối đầu, đôi mắt Diệp Nha lập tức sáng lên, nhanh chóng cầm tranh lên.
Hoa lớn màu đỏ bao phủ cỏ 4 lá màu xanh lục, đồng hồ thông minh bay bay ở trêи bầu trời.
―― Bức tranh của cô đã trở về!!!!
Diệp Nha âu yếm ôm ba mẹ, vui vẻ xoay vòng vòng.
Nhảy nhót tưng bừng xong, Diệp Nha lật mặt sau của giấy vẽ, trống không.
Vui sướиɠ tĩnh lại, Diệp Nha nhìn bút sáp ở trêи bàn, đột nhiên hiểu hết tất cả.
Chiếc xe đạp đứng ở góc tường trong phòng khác không thấy bóng dáng đâu, khắp nơi cũng không có thân ảnh của Thẩm Trú, có thể là hắn đang đi đón Thẩm Nhiên. Diệp Nha cầm tranh, tay chân chậm rãi bò lên trêи bàn học, lấy ra bút sáp màu xanh lục ra ở phía dưới bên phải mặt sau của trang giấy vẽ một cái cây nho nhỏ, Tiểu Diệp tử nho nhỏ.
Cô nhìn lá cây, cười mỹ mãn.
chưa được vui vẻ bao lâu, chợt âm thanh của hệ thống tiến vào: [ Nha nhi, nam chủ tương lai sẽ sớm về tới nhà. Nhớ rõ nhiệm vụ của ngươi nha ~]
Diệp Nha biểu tình mờ mịt, nhìn dáng vẻ này, có lẽ đã sớm quên sạch nhiệm vụ rồi.
Hệ thống: [ Chỉ cần nhìn thấy nam nữ chủ, ngươi phải xông lên bắt nạt bọn họ, châm chọc bọn họ, hãm hại, lừa gạt, đả kϊƈɦ bọn họ, dùng ngôn từ hay hành động đều được hết. Thúc thúc đã mở chế độ tự động lựa chọn cho ngươi, chỉ cần hành động của ngươi phù hợp với hình tượng nữ phụ ác độc, nhiệm vụ sẽ tự động hoàn thành và khen thưởng cho ngươi. Thôi không nói nữa, ta còn phải đi họp phụ huynh cho ngươi, Nha nhi cố lên! ]
Gần đây, lớp học trực tuyến của Diệp Nha đang tổ chức các cuộc họp phụ huynh, hơn nữa công việc bán thời gian của nó cũng rất bận rộn, không thể giống như trước kia, lúc nào cũng ở bên cạnh Diệp Nha được, không có biện pháp khác, hệ thống chỉ có thể tự thăng cấp chương trình với giá cao cắt cổ, như các hệ thống khác đều có một tính năng tự động đánh giá, như vậy cho dù nó đang ở trạng thái không hoạt động, thì chương trình ở hệ thống cũng có thể tự động tuyên bố và nhận xét nhiệm vụ.
Quả không hổ là nó.
Nó là hệ thống làm việc tốt nhất trong lịch sử!
Giọng nói vừa dứt, giao diện ở trước mắt Diệp Nha tự động hiện lên bảng theo dõi nhiệm vụ.
[ Nhiệm vụ chính 01 của《 Con đường trở thành nữ phụ ác độc 》: Được Hạ gia nuôi dưỡng. (chưa hoàn thành ) ]
Diệp Nha chớp chớp mắt, cau mày lại.
Đang lúc nghi hoặc, cửa bị mở ra, anh em Thẩm gia đã trở về.
"Nha Nha!"
Giọng nói vui vẻ từ phía sau truyền đến.
Cô xoay đầu, thấy Thẩm Nhiên vui vẻ chạy về phía cô.
"Nhiên Nhiên ~" Diệp Nha mở ra hai tay chạy tới, hai bạn nhỏ ổn định vững chắc ôm lấy nhau.
"Về sau em sẽ sống cùng với bọn anh sao?" Thẩm Nhiên tháo xuống cặp sách, tràn đầy chờ mong nhìn cô.
Diệp Nha nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Đáy mắt Thẩm Nhiên xẹt qua một tia mất mát, thật mau lấy tinh thần, "Không sao cả, em có thể tới nhà của anh, chúng ta cùng nhau chơi." Nói rồi, kéo tay Diệp Nha, " Hôm nay anh ở nhà trẻ làm thuyền nhỏ, chờ anh đưa cho em xem."
"Chờ một chút nữa rồi xem thuyền nhỏ." Diệp Nha rút tay ra, nhảy nhót đến trước bàn, cầm bức tranh mới tinh trêи tay, chạy đến trước mặt Thẩm Trú, giơ bức tranh lên, che khuất nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ một đôi mắt to tròn.
"Anh Thẩm Trú, bức tranh của em trở về rồi."
Thẩm Trú mím môi cười cười.
"Cảm ơn anh Thẩm Trú." Diệp Nha biết bức tranh cô vẽ sẽ không thể quay trở về được, cũng giống như ba mẹ của cô, họ sẽ không trở lại được. Nhưng mà không sao hết, chỉ cần cô nỗ lực, cho dù là ba me, hay là vùng đất linh địa, tất cả đều sẽ được hồi sinh theo một cách mới mẻ .
Ánh nắng mặt trời dần tiêu tan, hoàng hôn xuất hiện.
Thẩm Trú đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn để dùng cho cơm tối, ước tính phải đi mất hơn mười phút, vì thế giao Diệp Nha cho Thẩm Nhiên trông nom.
Thẩm Nhiên còn có bài tập phải làm, thấy vậy, Diệp Nha liền ghé vào trước bàn nhìn nhìn.
"Anh Thẩm Nhiên......"
"Anh không cần em dạy anh làm toán đâu." Không chờ Diệp Nha nói hết lời, Thẩm Nhiên nhanh trí mở miệng cự tuyệt, "Bất cứ điều gì đều có thể." Hôm ấy, sau khi về nhà, ca ca hắn có dạy lại cho hắn, hắn không nghe, kết quả ngày hôm sau bị cô giáo mắng cho té tát, còn bị các bạn khác chê cười. Lúc này đây, dù có nói cái gì cũng không thể nghe theo Nha Nha, tuy rằng cô thật sự rất đáng yêu.
"Nhưng mà bài này anh làm sai rồi." Tay nhỏ của Diệp Nha chỉ vào sách bài tập của hắn, "28 giảm đi 18 phải bằng 10, không phải bằng 8."
"Em chỉ mới ba tuổi, anh không tin đứa bé ba tuổi." Thẩm Nhiên vô cùng cố chấp, "Nha Nha đi chơi đi, đừng quấy rầy anh học bài."
Diệp Nha phồng má, bĩu môi, đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ của chính mình.
"Anh Nhiên Nhiên, anh có thể cho em mượn tiền không?" Hình như sống ở đây đều phải có tiền, muốn ngồi xe cũng phải có tiền, cô không có tiền nói cho nên sẽ không thể đi Hạ gia, vậy thì sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ cứu ba mẹ, nhưng mà cô không có biện pháp kiếm tiền, chỉ có thể mượn của người khác một chút.
Vay tiền?
Thẩm Nhiên buông bút, đào đào trong túi tiền, chỉ móc ra hai xu 5 tệ, "Này, anh chỉ có nhiều đây thôi."
Diệp Nha dùng tay nhỏ đỡ lấy, nhìn nhìn tay trái 5 tệ, lại nhìn nhìn tay phải 5 tệ, rất là cảm kϊƈɦ: "Cảm ơn anh Nhiên Nhiên, mười đồng tiền này, em chắc chắn sẽ trả lại cho anh." Tuy rằng cô suy nghĩ tính toán như vậy, nhưng cô hoàn toàn không biết sử dụng tiền như thế nào cả.
Thẩm Nhiên đẹp trai vò đầu.
Mượn một trả mười, chẳng lẽ đây chính là tiền lãi mà trêи TV nói?
[ Đinh! Lừa gạt Thẩm Nhiên một lần, khen thưởng mười điểm tưới nước. ]
Mầm cây nhỏ trêи đỉnh đầu Diệp Nha lại cao hơn chút nữa.
Diệp Nha cảm thấy không đúng lắm, cô nhất định sẽ trả tiền, cô mới không thèm lừa gạt trẻ con đâu.
Hừ!
**
Bóng đêm bao trùm, chớp mắt một ngày đã kết thúc.
Thẩm Trú và em trai cùng nhau ngủ ở giường dưới, Diệp Nha ngủ ở giường trêи, mép giường có lan can chống đỡ, cho nên cũng không cần lo lắng cô sẽ bị lăn xuống đất.
Hiệu quả cách âm của căn phòng này thật tệ, lầu hai có người đẩy ghế, cách vách thì có người cãi nhau, ồn ào bủa vây, không giây phút nào được yên lặng. Hai anh em Thẩm Trú hiển nhiên đã quen với cách sinh hoạt ở đây, không có một chút ảnh hưởng nào đến giấc ngủ.
Nhưng Diệp Nha thì không ngủ được, đầu cô rất đau, cô họng ngứa ngứa, khô rát, nhịn không được mà muốn ho khan, nhưng lại sợ làm ồn đến người khác, chỉ dám chui vào trong chăn nhẹ nhàng khụ khụ hai tiếng, cứ như vậy liên tục cho đến nửa đêm, Diệp Nha mới đi ngủ được.
Khi trời còn tờ mờ sáng, những người thuê nhà bên ngoài đã lục tục rời đi, Diệp Nha bị tiếng ồn xung quanh làm cho tỉnh giấc, từ trêи giường đi xuống, mặc quần áo xong, thu dọn cặp sách. Cô lo sợ Thẩm Trú sẽ tìm được cô, vì vậy dứt khoát để đồng hồ thông minh lại, cuối cùng viết một tờ giấy nhỏ ở trêи bàn, bắt đầu cuộc hành trình với một khoản tiền không lồ "Mười nhân dân tệ" kia.
Cô rất muốn ở cùng anh Thẩm Trú, nhưng so sánh, cô càng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, đi cứu mẹ hơn.
Trêи thế giới này, ai cũng sẽ không quan trọng bằng mẹ.
Diệp Nha đeo quai cặp lên, vừa ho vừa đi ra khỏi Thạch Cẩm Động.
Đang lúc Diệp Nha do dự không biết đi hướng nào, thì một chiếc xe màu đen xuất hiện chắn đường đi của cô, giây tiếp theo, cô bị một người đàn ông từ trêи xe đi xuống tóm lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.