Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 2:




Edit: Nguyệt Hạ.
Beta: Hạ Hạ
_________________________
Diệp Nha bản chất là yêu quái, không nghĩ đến sau khi xuyên vào nhân loại cũng có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không nhìn thấy.
-- Ví dụ như linh vật bảo hộ.
Linh vật bảo hộ cũng có thành tâm thành ý bảo vệ những người thiện chí và ủng hộ những người cực ác cực xấu, một trăm người khả năng cũng chỉ có một người có được linh vật bảo hộ, rất là hiếm thấy.
Cô ngửa đầu trừng lớn, trong tầm mắt, một con quạ toàn thân màu đen đậu trêи đầu vai của thiếu niên nọ, hai mắt đỏ đậm, hắc khí quấn quanh thân giống đám mây đen bao phủ lên người thiếu niên.
Diệp Nha nhớ rõ mẹ từng nói qua, quạ đen mang lại điềm xấu, có được loại linh vật bảo hộ này nhân loại cũng không phải là người tốt, nếu thấy phải trốn xa một chút, miễn cho dẫn họa vào thân.
Cô âm thầm nuốt nước miếng, đưa đôi tay sau lưng, thành thành thật thật nghiêng người tránh ra.
Thẩm Trú rũ mắt, im tiếng hờ hững nâng xe đạp lên, tùy tiện đem sách vở ném vào giỏ xe. Đẩy xe đạp hai bước đi xa, chợt bước chân dừng lại, lại lần nữa đi vòng trở về.
"Em tên là gì?" Hắn trêи cao nhìn xuống hỏi.
Diệp Nha chỉ sợ hãi con quạ đen kia, ngoan ngoãn trả lời: "Diệp Nha."
Thẩm Trú nhìn một cái, ánh mắt ngó nghiêng bốn phía, lúc sau lại đem ánh mắt dừng lại ở trêи người cô.
Thẩm Trú dắt xe qua, ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Ba mẹ của em đâu?"
Lực chú ý của Diệp Nha vẫn luôn ở trêи vai hắn.
Quạ đen kia phỏng chừng là mệt mỏi, ngay chính trêи vai, chậm rì rì dùng mỏ mổ lên cánh đen tuyền. Cảm nhận được tầm mắt của Diệp Nha, hai mắt đỏ như máu của quạ đen kia rơi nhìn lại, hé cái miệng hung ác kêu lên một tiếng.
Vai Diệp Nha run lên, sợ tới mức dùng hai tay nhỏ bưng kín đôi mắt.
Thẩm Trú nhấp môi, hắn từ nhỏ đã không làm cho người thích, mà hiện tại không có làm cái gì cả cũng dọa đến tiểu hài tử , cuối cùng đến chó mèo nhìn thấy hắn cũng đều phải trốn đi thật xa thôi.
Liếc mắt nhìn da môi khô nứt tróc hết ra của Diệp Nha, Thẩm Trú đứng dậy tiến vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
Hắn từ trong túi móc ra năm đồng, nhăn nheo, vò vò tờ tiền ở trước kệ để hàng hồi lâu, sau cùng vẫn nhịn đau mua một chai nước giải khát Wahaha.
"Cho." Thẩm Trú lại lần nữa đi đến trước mặt Diệp Nha, đem chai nước đã mua đưa cho Diệp Nha.
Diệp Nha chậm rãi đem ngón tay nắm lấy vạt áo, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm chai nước trước sau không có động tĩnh gì.
Thẩm Trú chủ động cắm ống hút cho cô, thanh âm đạm bạc: "Uống đi, uống xong anh sẽ mang em đến đồn cảnh sát, bọn họ sẽ giúp em tìm được cha mẹ."
Hàng mi dài của Diệp Nha khẽ run run, thật cẩn thận cầm lấy chai nước, cái miệng nhỏ ngậm lấy ống hút uống một ngụm nhỏ.
-- thật là ngọt, một trăm năm nay cô chưa từng nếm qua hương vị nào ngon như vậy.
"Cảm ơn ca ca." khóe môi Diệp Nha nở ra một nụ cười, sạch sẽ tươi đẹp làm cho khuôn mặt nhỏ trở nên sinh động không ít. Chỉ là gương mặt cùng trêи người quá mức lem luốc, dơ bẩn như vừa mới từ đống rác lăn ra vậy.
Thẩm Trú nhìn thấy cũng khó chịu, lấy khăn giấy chấm một ít nước ẫm còn sót lại trong bình nước, từng chút từng chút đem những vết bẩn trêи mặt cô chà lau sạch sẽ, bộ dạng ban đầu của cô dần dần lộ ra.
Diệp Nha lớn lên cực kỳ đẹp mắt.
Hàng mi cong cong, ánh mắt lanh lợi, một nốt ruồi son không nghiêng không lệch điểm xuyết ngay mắt bên trái, mặc cho ai thấy đều phải thốt lên tiếng xinh đẹp đáng yêu. Duy nhất chỉ có một điểm không ổn chính là nàng quá gầy, làn da cũng tái nhợt quá mức, giống như dinh dưỡng không đủ, lại giống như bị ngược đãi lâu ngày.
Diệp Nha thực mau uống xong một chai nước Wahaha, đầu lưỡi vẫn không thoả mãn ɭϊếʍ một vòng quanh môi.
"Đi thôi, anh đưa em đến sở cảnh sát phía trước."
Sở cảnh sát không xa, đi vài bước qua chỗ ngoặt là đến.
Diệp Nha mang theo cái chai, khập khiễng đi theo bên người hắn.
Thẩm Trú cố ý đi rất chậm, nhưng Diệp Nha vẫn theo không kịp. Ánh mắt hắn đảo qua, nhóc con thân thể đơn bạc, quần áo quá mức to rộng sắp từ đầu vai chảy xuống, cô đi chân trần trêи mặt đất, chân đã sớm bẩn đến không thấy hình dáng ban đầu. Thẩm Trú mím môi, cởi áo khoác đồng phục ra bao lấy toàn bộ người cô, ngay sau đó dang tay ôm người lên.
Hai cánh tay ngắn ngủn của Diệp Nha ôm lấy cổ thiếu niên, ánh mắt lướt qua con ngươi đỏ tươi của quạ đen bên cạnh, sợ tới mức nhắm mắt lại, chôn đầu vào hõm vai Thẩm Trú.
Tiểu cô nương khoảng chừng ba tuổi nhẹ như lông chim, ôm ở trêи tay không tốn một chút sức lực.
Trong nhà Thẩm Trú cũng có một em trai, năm nay năm tuổi, bởi vì cha mẹ chết sớm, em trai đều do hắn một tay nuôi lớn. Hắn nhớ rõ đệ đệ hắn lúc ba tuổi nặng hơn thế này nhiều, quả nhiên tiểu cô nương này không được nuôi dưỡng tốt.
"Em sống ở đâu?"
Diệp Nha suy tư vài giây, nghiêm túc nói: "Trong đất."
Thẩm Trú im lặng.
Hắn cho rằng đây là lời nói vui đùa của trẻ con, nên không để ở trong lòng.
Sở cảnh sát gần trong gang tấc, bên trong chỉ có một vị cảnh sát nhân dân đang trực. Thẩm Trú ôm Diệp Nha đi vào, chủ động chào hỏi đối phương: "Xin chào, bạn nhỏ này bị lạc đường, có thể phiền chú giúp em ấy liên hệ với cha mẹ được không?"
Đây là phố Long Thành phố buôn bán phồn hoa nhất cả nước, mỗi tháng đều sẽ có một đến hai bạn nhỏ bị lạc mất bố mẹ, cảnh sát nhân dân ở đây đã sớm thấy nhiều, không trách.
"Có thể." Cảnh sát nhân dân gật đầu, "Bạn học, cậu cứ để cô nhóc này ở đây đi, thuận tiện lưu lại phương thức liên hệ của cậu, nếu là tìm được cha mẹ của nó, tôi có thể gọi điện thoại cho cậu."
Mặt mày thiếu niên có chút quẫn bách nhè nhẹ: "Xin lỗi, tôi không có di động." Cha mẹ sau khi chết, cả đám thân thích đoạt tuyệt, lấy hết tài sản cha mẹ hắn để lại. Từ đó về sau hắn cùng đệ đệ trải qua hàng loạt biến cố, kham khổ túng quẫn, ngay cả đi học của hai anh em cũng đều dựa vào sự giúp đỡ người khác. Điện thoại di động trong xã hội bây giờ yếu phẩm cần thiết trong cuộc sống hàng ngày, nhưng với bọn họ thì đó là một thứ hàng xa xỉ.
"Tôi tên Thẩm Trú, học sinh trường Nhất Trung. Nếu có việc chú có thể đến đó tìm tôi."
Nói xong, Thẩm Trú đặt Diệp Nha ở trêи ghế, trầm mặc không nói gì, xoay người rời đi.
Bóng dáng hắn cao gầy cứng cỏi, lông mi Diệp Nha khẽ rung, nhảy xuống ghế dựa đuổi theo: "Đại ca ca --!"
Thẩm Trú ngoái đầu nhìn lại, "Còn có việc gì sao?"
Diệp Nha chạy đến trước người hắn, trong tầm mắt hoang mang của Thẩm Trú kéo tay hắn đặt trêи đỉnh đầu của chính mình.
Sợi tóc của tiểu cô nương mềm mại như lông tơ của chú mèo con mới sinh, bị một đứa bé thân cận như vậy mà trước nay chưa từng xảy ra khiến cho Thẩm Trú giật cả mình, đại não bất động vài giây sau mà vẫn chưa phản ứng kịp.
"Đại ca ca là người tốt." Diệp Nha nhìn hắn hai mắt trong suốt, đầy tinh khôi, "Tiểu Diệp tử sẽ chúc phúc ca cùng với hắc tước tước của ca."
Mẹ nói cỏ 4 lá sẽ tạo phúc cho nhân gian, chỉ cần nhân loại sờ lên đầu một chút là có thể.
Nói xong câu đó, Diệp Nha vắt chân lên cổ một lần nữa chạy về sở cảnh sát, để lại Thẩm Trú ngây ngốc nửa ngày đứng chỗ đó.
Hắc tước tước???
Thẩm Trú "Trượng Nhị hòa thượng sờ không thấu đầu óc (*)", cuối cùng nhìn mắt qua sở cảnh sát, vội vàng chạy về đến vị trí cũ, mặt không biểu tình đối với sách vở nằm vương vãi trêи mặt đất, hoài nghi nhân sinh.
(*) Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói "Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng", về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn sờ không được suy nghĩ, với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. Chú giải lấy từ nhà Minh Du. (Mượn lời chú thích của tác giả Krisenfest.)
Xe đạp của hắn đâu??......
Thẩm Trú vận dụng trí thông minh một hồi lâu mới tiêu hóa xong: xe đạp đã bị người ta trộm thật sự rồi. Hắn thở dài, nhặt sách vở trêи mặt đất sửa sang lại thật tốt, nhận mệnh, đi về nhà.
Thẩm Trú từ nhỏ đến lớn gặp vô số chuyện xui xẻo, nên việc như bị trộm đồ vật này đã sớm tập mãi thành thói quen.
Trong miệng có chút khát, vừa vặn bên cạnh có siêu thị gia đình đang khai trương. Hắn móc ra một vài đồng còn sót lại, do dự một lát, đi vào mua một chai nước khoáng.
"Siêu thị mới khai trương có hoạt động, chỉ cần là người ở siêu thị này mua sắm đều có thể bằng một tấm phiếu nhỏ để tham gia hoạt động rút thăm trúng thưởng." Nhân viên cửa hàng cười tủm tỉm mà chỉ vào cái thùng bên cạnh, "Giải nhất là xe điện đó, bạn học có thể thử một chút."
Ở trước cửa siêu thị có đặt một chiếc xe máy điện mới tinh màu hồng phấn, mặt trêи cột lấy vòng hoa chúc mừng đỏ thẫm.
Thẩm Trú đối với chuyện rút thăm trúng thưởng này căn bản không có ôm hy vọng, hắn đem tấm phiếu đưa cho nhân viên cửa hàng, không lắm để ý tùy tiện kéo --
【 giải nhất 】
Hai chữ được hiện lên vô cùng rõ ràng dưới ánh đèn .
Tay Thẩm Trú run lên, lâm vào hoảng hốt.
**
Đồng hồ chỉ 10 giờ, cách lúc Diệp Nha thức tỉnh vừa vặn đúng một tiếng.
Cảnh sát nhân dân cho Diệp Nha một cái bánh mì, một bên xem nàng ăn một bên hỏi chuyện.
"Bạn nhỏ, cháu tên là gì?"
"Diệp Nha." Nàng cắn một bánh mì thật to, quai hàm phình phình, giống một con hamster nhỏ ngắn ngủi.
Cảnh sát nhân dân lần đầu tiên nhìn thấy một đứa bé nhỏ như vậy mà bị lạc cha mẹ cũng không khóc, ngữ khí lập tức mềm, "Nhà ở nơi nào có còn nhớ rõ không?"
"Nhớ rõ."
Thân thể của vị cảnh sát nhân dân thẳng dậy: "Nơi nào?"
Diệp Nha hướng tới mặt trêи một lóng tay: "Bầu trời."
Thời gian chi cảnh ở trong khe hở không trung, cô cùng tộc nhân đều sinh sống ở nơi đó.
"......" Cảnh sát nhân dân nghẹn một lát, hảo ngôn hảo ngữ, "Bạn nhỏ, ba mẹ tên là gì nhỉ?"
"Biết." Diệp Nha ăn xong rồi bánh mì, mu bàn tay lung tung cọ đi trêи mặt bánh mì tiết, "Mẹ tên là Hoa Vô Khuyết."
Cảnh sát nhân dân đang xem 《 Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Khuyết 》: "......"
"Ba tên là Diệp Lâm Xuyên."
mí mắt của cảnh sát nhân dân hung hăng nhảy dựng.
Diệp Lâm Xuyên là người giàu số một Long Thành, thủ đoạn tàn nhẫn không người nào không biết. Hắn đúng là có một cô con gái, nhưng ba năm trước sớm đã chết yểu.
Tiểu cô nương này quả thực là trợn tròn mắt nói hươu nói vượn.
Cảnh sát nhân dân đang muốn tiếp tục hỏi chuyện, bên ngoài lại có hai vợ chồng già xin giúp đỡ, hắn dặn dò với Diệp Nha vài tiếng, đi ra ngoài giúp hai người già kia.
[ Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ mới: Chạy trốn khỏi sự truy bắt của người xấu. ]
Trong đầu bỗng nhiên vang lên âm thanh điện tử lạnh băng làm Diệp Nha sút ngã xuống phía dưới.
Hệ thống biết Diệp Nha không hiểu bất cứ cái gì, trực tiếp thuyết minh luôn: [ Nha nhi, có người tới bắt ngươi trở về phòng thí nghiệm, nghe ta nói, đi ra ngoài hướng tới bên phải mà chạy. ]
Diệp Nha gật gật đầu, nhảy xuống ghế dựa, thừa dịp cảnh sát nhân dân không chú ý chạy ra ngoài.
Đêm khuya đầu mùa xuân có hơi mát lạnh, Diệp Nha cố gắng hết sức dùng hai chân ngắn nhỏ linh hoạt xuyên qua đường phố, cô quá tập trung về việc chạy trốn, căn bản không chú ý hệ thống sốt ruột kêu cô.
Mắt thấy chạy trốn càng ngày càng xa, ánh đèn cũng càng ngày càng tối, hệ thống nhịn không được vặn vẹo rít gào: [ ta bảo ngươi chạy bên phải, đây là bên trái cơ mà--!!! ]
Chỉ bảo sơ sơ một giờ, Diệp Nha bên kia vẫn không hiểu trái phải là gì: "......" Mờ mịt nhìn xung quanh.
Hệ thống thở dài: [ Bảo bối, cái tay ngươi dùng để ăn cơm ấy là phải. ]
Ăn cơm......
Diệp Nha vỗ vỗ đầu, chậm rãi ngưởng cổ nhìn về lên không trung, nghiêm túc nhìn chằm chằm bầu trời đêm vài giây, Diệp Nha ủy ủy khuất khuất: "Nhưng con vẫn không hiểu......"
[......]
Hệ thống đã quên, cỏ 4 lá ăn chính là ánh nắng, uống chính là sương mai, nói cách khác, nàng không cần tay để ăn cơm, nàng cũng sẽ không hiểu bên trái bên phải là gì.
Hệ thống vốn dĩ muốn Diệp Nha từ bên phải chạy tới trước công ty cha Hạ Tình, một lần nữa làm mọi chuyện theo đúng cốt truyện ban đầu, hiện tại thì hay rồi, trực tiếp chạy ra quảng trường, điều may mắn duy nhất chính là cô đã thành công trốn được đám người của phòng thí nghiệm kia.
Haizzz, thật là mệt tâm, muốn từ chức, rốt cuộc khi nào thì mới kết thúc đây.
Diệp Nha một mình chậm rì rì đi tới.
Thân thể này của cô là do nhân bản ra mà có, nên thể chất cùng chỉ số thông minh cao hơn người bình thường. Ngay cả như vậy, những bôn ba cả đêm Diệp Nha cũng dần dần mệt lử.
Con đường này lại vừa tối lại vừa vắng vẻ, càng đi càng hiếm có chiếc xe chạy qua.
"Thúc thúc, chân con đau."
Hệ thống vừa mới bắt đầu thay đổi âm thanh, Diệp Nha đã nghe thấy.
"Thúc thúc, con muốn về nhà." tiếng nói cô nghẹn ngào, lại muốn khóc.
Hệ thống chịu thua, ôn thanh nói: [ phía trước có dãy ghế nhỏ, Diệp Nha có thể đến nơi đó nghỉ ngơi một chút. ]
Diệp Nha hấp tấp lau nước mắt vừa chảy xuống, đi đến trước ghế nhỏ bò lên.
Trêи người Diệp Nha còn bọc áo khoác của Thẩm Trú, áo khoác đồng phục rộng thùng thình vừa vặn đem cô hoàn toàn bao phủ, cũng thay cô cản gió đêm thổi tới.
"Con quên trả lại áo khoác cho đại ca ca rồi."
[ Không có gì đâu, không dính dáng nhiều thì tốt rồi. ]
Hệ thống vừa rồi tìm hiểu một chút thông tin của Thẩm Trú, phát hiện người này là chỉ một vai ác pháo hôi nhỏ bé không đáng kể đến trong tiểu thuyết, thuộc hội chứng phản xã hội, sau khi lớn lên sẽ là kẻ sát nhân liên hoàn bị chính đệ đệ mình là cảnh sát đích thân xử quyết. Đệ đệ của Thẩm Trú là nam chính trong quyển tiểu thuyết này, Diệp Nha sẽ cùng hắn có chút liên quan, nhưng sẽ không có bất cứ qua lại nào với Thẩm Trú.
Diệp Nha cảm giác trong người hơi nóng nóng, mí mắt như là có cục đá đè ép lên rất khó mở mắt, nàng dụi dụi mắt, chậm rì rì nằm trêи ghế dài, từ từ đi vào giấc ngủ.
Không bao lâu, một xe hơi chiếc màu đen chầm chậm ngừng lại ở ven đường.
---------
Tối ngày 05/07/2020 là một ngày đặc biệt. Ai biết là gì không????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.