Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 18:




Edit: Hạ Hạ
Beta: Nguyệt Hạ
________________________________
Chờ một lúc sau, Diệp Lâm Xuyên mới khoan thai mà đến.
Dáng người ông cao, chân dài, mái tóc cùng đôi mắt thuần màu đen tuyền, đường nét trêи khuôn mặt anh tuấn mà lãnh đạm, cho dù cách xa một khoảng cách, cũng có thể cảm nhận được khí thế cường đại đánh úp lại.
―― áp bức, khϊế͙p͙ người, khó có thể gần gũi.
"Xin chào, tôi là ba của Diệp Thanh Hà, Diệp Lâm Xuyên." Vừa vào cửa, câu đầu tiên hắn đã tự báo danh tính của mình.
Diệp Lâm Xuyên là một cái tên thường xuyên xuất hiện ở các chuyên mục kinh tế tài chính lớn, ngay cả cảnh sát giao thông phụ trách vụ lần này cũng đã mua cổ phiếu của Diệp gia, hắn tất nhiên nhận ra vị này chính là vị tiếng danh lộng lẫn giàu số một Long Thành, lập tức chấn động, không có đáp lại.
Diệp Thanh Hà ôm Diệp Nha ngồi ở một bên, mím môi không nói.
Tầm mắt Diệp Lâm Xuyên nhàn nhạt đảo qua, ngay sau đó liền thu liễm, "Con trai tôi đã gây ra nhiều phiền toái cho mọi người rồi, thật sự xin lỗi."
Cảnh sát kịp phản ứng lại, nói: "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, có thể hiểu được. Nhưng người lớn cần phải quản giáo nhiều hơn, để một đứa trẻ con đi xe điện trêи đường như vậy thật sự quá nguy hiểm......"
Cảnh sát giao thông lải nhải giáo ɖu͙ƈ liên tục.
Diệp Lâm Xuyên im lặng ngồi nghe, tầm mắt phiêu phiêu liếc về phía Diệp Nha trong lòng Diệp Thanh Hà.
Cô nhìn chằm chằm vào ông, ánh mắt trong suốt, ngập tràn đáng yêu không biết việc đời.
Hai giây sau, trêи khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương nở ra một nụ cười nhẹ, má lúm đồng tiền đi theo nụ cười hiện lên gương mặt, giống như kẹo sữa ngọt.
Diệp Lâm Xuyên nhíu mày, chậm rãi dời ánh mắt.
Giáo ɖu͙ƈ xong, Diệp Lâm Xuyên kêu trợ lý giao tiền phạt, thuận tiện còn giúp Thẩm Trú chuộc xe, xử lý xong hết thảy sự việc, mang theo ba đứa trẻ rời khỏi sở cảnh sát giao thông.
Xe Diệp Lâm Xuyên dừng ở trước cửa, Diệp Thanh Hà che chở Diệp Nha chậm chạp không muốn đi.
"Vậy...... con cùng Thẩm Trú về trường học." Diệp Thanh Hà ngập ngừng, bế Diệp Nha lên, xoay người muốn đi.
"Đứng lại." Diệp Lâm Xuyên lạnh giọng gọi lại.
Bước chân Diệp Thanh Hà dừng lại, da thịt căng chặt.
Đôi mắt Diệp Lâm Xuyên lạnh lẽo đặt trêи người Thẩm Trú ở phía sau, nói: "Cảm ơn cậu đã chiếu cố Diệp Thanh Hà, tôi sẽ để trợ lý đưa cậu đến trường học."
Trợ lý hiểu ý, lập tức ngăn một xe taxi cho Thẩm Trú rồi nói, "Đi đi, lát nữa tôi sẽ đưa xe điện về cho cậu."
Thẩm Trú không di chuyển, vẫn như cũ nhìn Diệp Thanh Hà.
"Đi lên." Diệp Lâm Xuyên mở cửa sau ra.
Diệp Thanh Hà cố chấp quay đầu, vẻ mặt không cam lòng.
Diệp Lâm Xuyên gia tăng ngữ điệu: "Ta bảo ngươi, đi lên." Hai từ cuối cùng cắn chặt, trầm ngâm phát ra.
Diệp Thanh Hà hít một hơi thật sâu, quay đầu nói với Thẩm Trú: "Đồng học Thẩm Trú đi về trước đi, hôm nay làm phiền cậu." Hắn ôm Diệp Nha chui vào xe hơi, cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa thật mạnh, Diệp Lâm Xuyên ngồi ở ghế trước.
Xe bắt đầu chạy vững vàng, hai cha con một trước một sau, ai để ý đến ai, không gian nhỏ hẹp tràn đầy sự yên lặng, bức người.
Diệp Nha không hề cảm thấy bầu không khí này quỷ dị, an tĩnh thành thật dựa vào trong lòng đại ca, chân trái lắc lư, đôi mắt xinh đẹp trước sau không rời trêи người Diệp Lâm Xuyên.
Cô nhìn ba, trong ánh mắt toàn là tình yêu, thích thú, và sự sùng bái.
Diệp Lâm Xuyên lại cảm thấy vô cùng phiền chán, không chút lưu tình mà trừng mắt nhìn lại.
Tiểu cô nương không hề sợ hãi, lại cười với hắn.
Diệp Lâm Xuyên cảm tưởng như đấm vào bông, trong lòng bực bội càng sâu.
Đảo mắt đã về đến nhà.
Vừa tiến vào cửa, Tiểu Tử ɖu͙ƈ vui sướиɠ chạy như bay từ trêи lầu xuống, hắn vui vẻ lạ lùng, "Anh, hôm nay anh không đi học à?!"
Diệp Thanh Hà không nói.
"Diệp Nha muốn cùng ta đi chơi không? Ta có rất nhiều thứ để chơi, không như nắm cây cỏ kia của ngươi!" Hắn hưng phấn giữ chặt Diệp Nha định đi lên trêи lầu.
"Chờ một chút." Diệp Lâm Xuyên gọi lại, "Tử ɖu͙ƈ tự chơi một mình trước đi, ta cùng ca ca có chuyện cần nói, chờ lát nữa lại chơi với con, được không?"
Vẻ mặt của ông để lộ ra vài phần nghiêm túc, Tử ɖu͙ƈ không dám phản bác, buông tay Diệp Nha ra, héo héo lên lầu về phòng mình.
Chờ Tử ɖu͙ƈ rời đi, ánh mắt Diệp Lâm Xuyên đặt ở trêи người hai đứa.
Diệp Thanh Hà có dự cảm câu nói kế tiếp của ba hắn không phải chuyện tốt, không khỏi nín thở kéo chặt trái tim, túm lấy Diệp Nha bảo vệ ở phía sau.
"Ta đã bảo thư ký liên hệ với tiến sĩ Triệu bên kia rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai sẽ mang nó đi."
Diệp Lâm Xuyên lời trong lời ngoài không có một chút động lòng, quyết tâm muốn đuổi Diệp Nha ra ngoài.
"Cái ông tiến sĩ kia là người xấu, ba một chút cũng không để ý vì sao Diệp Nha lại ở nơi đó hai năm? Ba một chút cũng không để ý bọn họ đã làm cái gì với Diệp Nha sao?" Diệp Thanh Hà tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng cũng có thể qua các vết thương trêи người Diệp Nha biết được cô ở trong phòng thí nghiệm đó đã chịu không ít đau khổ, mỗi khi gặp khó khăn, bọn họ y như trong phim điện ảnh, lấy người nhân bản coi như con chuột bạch mà tiến hành đủ loại thí nghiệm.
Một người em gái của hắn đã mất rồi, không thể mất thêm một người nữa.
Diệp Lâm Xuyên quay đầu đi, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra bốn chữ ――
"Ta không quan tâm."
Cổ họng Diệp Thanh Hà phát ngẹn, tròng mắt trừng lên, chua xót, nghẹn ngào đến sưng tấy.
Hắn liều mạng nén nước mắt xuống, "Mẹ đi rồi, nhân tính của ba cũng bị mang đi luôn rồi sao? Ngày thường ba mặc kệ con, cũng mặc kệ Tử ɖu͙ƈ, ba không quan tâm, bởi vì ba chỉ quan tâm đến chính mình mà thôi, à, còn có công ty của ba, tiền của ba nữa."
Mẹ mất, hắn bị bắt trưởng thành.
Hắn biết mình phải hiểu chuyện, phải nghe lời, bởi vì trong nhà còn có em trai, em trai còn nhỏ không biết gì, thân là trưởng tử, hắn cần phải gánh trách nhiệm. Cho dù hắn nhớ mẹ, nhớ ba, cũng không thể biểu lộ ra, như vậy em trai sẽ buồn, ba hắn cũng sẽ nói hắn không hiểu chuyện.
Hắn vẫn luôn nhường nhịn, vẫn luôn học cách để trở thành người lớn, nhưng lần này hắn không muốn như thế.
"Nha Nha sẽ ở lại, nếu ba không nuôi, con nuôi." Lưng Diệp Thanh Hà thẳng tắp, trong giọng nói tràn đầy cứng cỏi và cố chấp.
Diệp Lâm Xuyên cười: "Ngươi nuôi? Ngươi dùng cái gì để nuôi?"
Diệp Thanh Hà cứng họng.
Diệp Lâm Xuyên chỉ vào Diệp Nha đang bị dọa không dám nói gì, "Diệp Thanh Hà, ngươi phải biết rằng, đây căn bản không phải em gái của ngươi, nó chỉ là một chế phẩm thất bại. Ta cho dù có chết cũng sẽ không bao giờ thu nhận nó, con gái của ta đã sớm cùng mẹ của ngươi đi mất rồi."
Ông đau khổ không?
Ông đương nhiên đau khổ.
Trêи đời này làm gì có người cha nào sẽ thờ ơ với con của mình.
Con gái của ông chết khi còn nhỏ như vậy, thậm chí còn không kịp mở mắt để nhìn ngắm thế giới này, thậm chí còn chưa gọi ông một tiếng "Ba ba", ông còn không kịp ôm một cái thật chặt thì nó đã rời đi rồi.
Diệp Lâm Xuyên đau đớn muốn chết.
Nhưng ông biết rằng người chết như đèn đã kiệt dầu, biến mất chính là biến mất, cho nên ông không thể chịu đựng được vợ mình dùng phương thức như vậy để đứa bé sống lại lần nữa, đó là một sự tra tấn đối với người đã chết, và cũng là một sự tàn nhẫn đối với người đang sống.
Ông liên tục cự tuyệt, chống đối, liên tục biểu hiện sự bài xích, nhưng vợ ông vẫn vi phạm mong muốn của ông.
Kết quả thì sao?
Con gái nhỏ đã mất đi lại trở thành một vật thí nghiệm trong nghiên cứu khoa học.
Diệp Thanh Hà không có cách nào phản bác lại ba hắn, tức giận bừng bừng, khiến cho trái tim của hắn từng trận đau nhói.
Mặt Diệp Thanh Hà không có chút huyết sắc, che ngực lại chậm rãi ngồi xổm xuống mặt đất.
"Ca ca?" Diệp Nha cảm giác được tình huống không đúng, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn.
Diệp Thanh Hà muốn an ủi em gái, nhưng một cây cũng không nói nên lời, hắn đau đến toàn thân run rẩy, tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề.
"Mèo con, ca ca làm sao vậy?" Diệp Nha lo lắng hướng đến mèo trắng, hỏi.
Mèo trắng chợt treo lơ lửng trêи không trung chạm vào trán của Diệp Thanh Hà, nhắm mắt lại, một đám khí trắng từ trong thân thể con mèo thoát ra, chậm rãi tiến vào trong người Diệp Thanh Hà.
―― nó đang dùng linh khí của chính mình bảo vệ mạng sống của chủ nhân.
Chờ linh khí tiêu hao hết, linh vật bảo hộ sẽ hoàn toàn biến mất.
Mới vừa ngủ đông xong, liền nhìn thấy một màn như vậy, hệ thống đột nhiên hiểu ra vì sao trong tiểu thuyết Diệp Thanh Hà có thể sống đến 23 tuổi, hóa ra là có linh vật âm thầm bảo vệ vị thiếu niên này.
"Ca ca......" Diệp Nha mau khóc, "Có phải anh không thoải mái?" Cô sờ sờ cái trán của Diệp Thanh Hà, không nóng, không có phát sốt.
"Chú Lưu, mang Thanh Hà về phòng uống thuốc,  để nó nghỉ ngơi cho tốt." Diệp Lâm Xuyên gọi quản gia tới, mặc kệ Diệp Thanh Hà kháng cự, vẫn hắn đưa về phòng.
Phòng khách chỉ còn một lớn một nhỏ.
Diệp Nha giống như phạm sai lầm, đôi tay giấu sau lưng, hai môi mím lại, mũi chân không ngừng di chuyển.
Diệp Lâm Xuyên từ trêи cao nhìn xuống tiểu cô nương nhỏ bé này.
Diệp Nha nhạy cảm nhận thấy ba ba so với ngày thường không giống nhau, cô cẩn thận tới gần Diệp Lâm Xuyên, lớn mật đem bàn tay nho nhỏ của chính mình đặt vào trong lòng bàn tay dày rộng ấm áp của người đàn ông, giữ chặt, ngửa đầu kêu một tiếng "Ba".
Giây tiếp theo, bàn tay to kia rút ra.
"Ta không phải ba của ngươi."
Lời nói lạnh băng vô tình.
"Ba chính là ba của con." Âm thanh Diệp Nha nho nhỏ, "Ba ba, không sao đâu, Nha Nha sẽ tìm được mẹ về cho ba."
Nhắc đến người vợ đã mất, cả người Diệp Lâm Xuyên lâm vào âm trầm.
Hắn không nói nhiều, khom lưng bế Diệp Nha lên, đi hướng đến tầng hầm.
Cái ôm ấm áp của ba, nhớ nhung đã lâu, Diệp Nha còn không chưa kịp hưởng thụ, đã bị Diệp Lâm Xuyên đưa tới một căn phòng kín ở tầng hầm.
Căn phòng âm u ẩm ướt, mạng nhện trải rộng, khắp nơi toàn các loại dụng cụ cũ nát sớm đã rỉ sắt, trong không gian tối tăm, ánh đèn treo trêи trần nhà tản ra từng trận khí lạnh. Nơi này có mùi không được tốt lắm, với những cái dụng cụ không biết tên kia làm Diệp Nha vô cùng sợ hãi, gắt gao kéo chặt quần áo Diệp Lâm Xuyên, không dám thở mạnh.
Diệp Lâm Xuyên chỉ vào một cái tủ trong suốt rất lớn đựng đồ nghiên cứu, "Thấy cái kia không, đấy mới là ba ba của ngươi."
"Không, không phải......" Diệp Nha liều mạng lắc đầu, cánh tay nhỏ ôm chân hắn không buông, "Ba là ba ba của con, ba ba là cỏ 4 lá, Nha Nha cũng là cỏ 4 lá. Ba xem, ba xem, trêи đầu của Nha Nha có mầm cây này." Cô cúi mạnh đầu xuống, kϊƈɦ động muốn cho Diệp Lâm Xuyên xem mầm non nhỏ màu xanh lục kì diệu lơ lửng ở đỉnh đầu, để chứng minh cô là bảo bảo yêu ba ba nhất.
Nhưng mà.
Diệp Lâm Xuyên cái gì cũng không nhìn thấy.
Diệp Nha tiếp tục nói: "Nha Nha là được sinh ra từ nụ hoa của mẹ, sau đó ba ba đem Nha Nha trồng xuống đất, tưới nước, phơi nắng, 300 năm nữa Nha Nha là có thể hóa hình rồi!"
Các loại cây trong linh địa đều được sinh ra như thế.
Mỗi một yêu quái bọn họ ban đầu đều là một hạt giống nhỏ, có cha mẹ lo sợ bảo bảo nhà mình bị cô đơn, vì thế liền trồng hạt giống ở mảnh đất của em bé, nơi đó có rất nhiều rất nhiều hạt giống nhỏ, bọn họ sẽ cùng nhau lớn lên, cùng nhau nẩy mầm, cùng nhau nở hoa, cuối cùng sẽ cùng nhau biến thành người.
Diệp Nha lúc đầu cũng ở nơi đó.
Nhưng ba không muốn cô rời đi, lúc hoa ăn thịt người mẹ muốn đem cô đi trồng ở đó, ba khóc vô cùng khổ sở, vì thế hoa ăn thịt người mẹ quyết định đào luôn ở vườn nhà mình, đặt cô vào bên trong, mẹ cô khi ấy còn muốn trộm mấy hạt giống của nhà người khác về cho cô, nhưng lại sợ trở thành kẻ buôn lậu bị đuổi ra khỏi linh địa, sẽ không còn được gặp lại con gái và chồng nữa, nên chỉ có thể từ bỏ.
Diệp Nha ở trong đất một trăm năm.
50 năm đầu cô vẫn còn là một hạt giống, tới năm 60 tuổi mới có thể nói, mới có thể nhận biết được ba mẹ.
"Hồ ngôn loạn ngữ." Hắn nhắm mắt, sải bước rời đi.
Diệp Nha phục hồi lại tinh thần, vừa nghĩa ra một ý tưởng.
Cô bỏ cặp sách xuống, tìm kiếm nửa ngày mới lấy ra một bức tranh, cầm lấy tranh đuổi theo, "Ba ba, ba xem, ba xem." Cô vui sướиɠ nâng bức tranh lên cao, đưa qua.
Đây bức tranh ngày đó Diệp Nha tùy tay vẽ nên hơi xấu.
Đóa hoa màu đỏ thật lớn bao phủ cỏ 4 lá xanh mượt, trêи không trung còn có một chiếc đồng hồ điện thoại thông minh.
Diệp Nha chỉ vào đóa hoa màu đỏ, "Đây là mẹ." Lại chỉ vào cỏ 4 lá, "Đây là ba." Cô cầm bức tranh, ánh mắt trong suốt, tay nhỏ vỗ vỗ đầu của chính mình, "Đây là Nha Nha."
Diệp Lâm Xuyên kẹp trang giấy giữa hai ngón tay, ánh mắt rơi xuống ba giây, khẽ cười nhạo một tiếng, trong tầm mắt chờ mong của tiểu cô nương, xé tờ giấy vẽ thành hai nửa, thả tay ra, trang giấy giống lông chim từ từ rơi xuống mặt đất.
Nhìn bức tranh rách nát trêи mặt đất, nụ cười Diệp Nha dần dần thu lại, hào quanh trong ánh mắt giống ngọn nến bị tắt, mầm xanh nhỏ ở đỉnh đầu chậm rãi uốn cong xuống phía dưới, héo héo theo tâm trạng của chủ nhân.
[ a a a a a a, chó con nhà ngươi dám bắt nạt bảo bảo nhà ta!! ]
Hệ thống chửi tục.
Nếu là ký chủ trước kia của nó, cũng chính là mẹ của Diệp Nha, phỏng chừng phần mộ của thằng nhãi này cỏ chắc cũng dài ba thước.
[ Nha Nha không khóc, không buồn! Chú giúp ngươi đăng ký một khóa học trực tuyến cực kỳ vui vẻ được không? ]
Diệp Nha giống như không nghe thấy hệ thống nói, khóe miệng rũ xuống, khom lưng nhặt bức tranh lên.
"Ba, ba xé chính mình." Bức tranh kia vừa vặn bị xé đúng vào cỏ 4 lá ba, Diệp Nha rất không vui, ngẩng đầu lớn tiếng trách cứ, "Ba ba, sao ba có thể xé chính mình cơ chứ??!"
Huyệt Thái Dương Diệp Lâm Xuyên nhảy dựng lên, đau nhức, hắn bóp giữa mày, vô cùng mệt mỏi: "Ta nói, ta không phải ba ba của ngươi."
Diệp Nha đau lòng ôm lấy bức tranh, nước mắt ở hốc mắt nhanh chóng chảy xuống.
Cô nhìn cỏ 4 lá trêи bức tranh, lại nhìn Diệp Lâm Xuyên, lần đầu tiên nghiêm túc, chuyên chú đánh giá "Ba ba" ở trước mắt.
Người "ba" này không đủ ôn nhu, không đủ kiên nhẫn, giữa mày kẹp một tảng băng quanh năm không bao giờ bị hòa tan. Nhìn kỹ ông ta cùng với ba cỏ 4 lá của cô không quá giống nhau, ba ba cỏ 4 lá của cô mặt mày lúc nào cũng dịu dàng hiền lành, khóe môi quanh năm suốt tháng đều treo một nụ cười tựa như gió xuân.
Ông có một tấm lòng rộng lớn, có thể ôm trọn toàn bộ không trung.
Ông cũng không bao giờ tức giận, cũng không nói chuyện lớn tiếng;
Ba ba là yêu quái tốt nhất trêи thế giới;
Ba ba là ba ba tốt nhất trêи thế giới.
Ba ba vì bảo vệ cô và mẹ...... mà bị thiên lôi xé rách, ngay cả một sợi hồn phách cũng không còn.
"...... Ngươi không phải ba ba của ta." Diệp Nha hoàn toàn tỉnh ngộ, thế nhưng cũng không cảm thấy quá khổ sở.
Trong lòng cô nghẹn muốn chết, bức tranh trêи tay lả tả rớt xuống như trái tim vụn vỡ của cô.
Diệp Nha cắn cắn môi, nhào lên, hung hăng cắn lên tay Diệp Lâm Xuyên một cái.
Đột nhiên bị đau làm Diệp Lâm Xuyên hít một hơi lạnh, theo phản xạ có điều kiện hất tay ra, dùng một lực lớn quăng Diệp Nha thật mạnh sang bên cạnh.
Diệp Nha không thấy đau chút nào, dùng tay chân từ trêи mặt đất bò dậy, khuôn mặt nhỏ toàn là nước mắt: "Ngươi không phải ba ba của ta!! Ta không phép ngươi giống ba ba của ta!!"
"Ngươi......" Diệp Lâm Xuyên che lại vết cắn bên tay trái đang bị chảy máu, trong mắt mãnh liệt oán giận.
"Ta mới không cần ngươi là ba ba của ta đâu!! Hừ ――!"  Cô tức giận dậm chân, hung hăng hướng tới ông "hừ" mạnh một tiếng.
Nhìn tiểu cô nương mặt mày tức giận, Diệp Lâm Xuyên cũng giận mãi không thôi, cuối cùng khẽ cắn môi, nói: "Ta cũng không muốn làm ba của ngươi."
"Em trai thối, em trai thối, em trai thối, em trai thối ――!"
"......?"
"Ngươi gọi ta là cái gì?" Diệp Lâm Xuyên không thể tin, cố nén tức giận.
"Thối, em trai thối, em trai hư." Diệp Nha khóc lên tiếng, xoay người úp mặt vào tường, cố gắng không buồn nữa.
Cô không biết mắng chửi người.
Chỉ có thể lấy mấy từ học được từ hệ thống nói Diệp Lâm Xuyên, rốt cuộc thì ở trong mắt của Diệp Nha, người ở trước mặt cũng chỉ là đứa trẻ so với cô thì mới có mấy chục tuổi, lớn lên có chút giống ba cô, nhưng em trai xấu kia không tốt như ba ba.
Diệp Lâm Xuyên nhắm mắt, điều chỉnh tâm tình, "Ngày mai sẽ cho người đem ngươi đi."
"Phi!" Diệp Nha nhào qua hung hăng dẫm thật mạnh vào chân ông, hai mắt hồng hồng đẫm lệ, khụt khịt nói, "Nha Nha cũng không muốn ở cùng ngươi ! Ngươi xé rách ba ba của ta, ta ghét ngươi! Ghét ta ngươi ta! Chờ đó đi, chờ ta tìm được mẹ, sẽ bảo mẹ ta ăn ngươi!"
Cô nức nở uy hϊế͙p͙, âm thanh trẻ con non nớt một chút lực sát thương cũng không có.
Nói đến mẹ, nước mắt lại lần nữa tuôn ra.
"Mẹ của ta, mẹ của ta là hoa ăn thịt người, rất lợi hại. Bà...... bà yêu ta nhất,  sẽ không để người khác bắt nạt ta, sẽ không để người khác đẩy ta." Diệp Nha lau nước mắt, "Ta muốn mẹ...... mẹ......"
Diệp Nha khóc nghẹn đến không còn sức lực, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn ra.
Diệp Lâm Xuyên bị ồn ào đến đầu đau.
Ông nhịn sự không kiên nhẫn xuống bế Diệp Nha lên, đi về phía trước.
"Không cho ôm ta! Không cho ngươi ôm ta" Tay nhỏ Diệp Nha liên tục đánh lung tung, rất nhiều lần đánh vào mặt Diệp Lâm Xuyên.
Sắc mặt Diệp Lâm Xuyên càng ngày càng kém, tới phòng khách, bộ mặt Diệp Lâm Xuyên âm trầm nhét Diệp Nha đang nỉ non khóc vào trong lòng bảo mẫu cũng đang ngơ ngác, xoay người đi ra phía ngoài.
"Tiên sinh, người đi đâu vậy ạ?"
Ông không đầu, đáp : "Đi tiêm vắc-xin phòng bệnh."
Bảo mẫu: "?
Diệp Nha trở lại phòng không muốn gặp bất cứ kẻ nào, vì thế một mình chui vào tủ quần áo, ở trong không gian kín mít, chật chội, thất thần nhìn chằm chằm bức tranh.
Bức tranh hỏng rồi.
Ba mẹ bị tách ra.
Chỉ còn mỗi Diệp Nha.
Thân thể nho nhỏ của cô cuộn tròn thành một cục, đôi mắt đẫm lệ vô cùng bất lực.
Diệp Nha lau sạch nước mắt: "Thúc thúc."
[ Nha nhi? ]
"Ba mẹ con hiện tại đang ở đâu?"
Hệ thống: [ Ta cũng không biết, Nha nhi. ]
Thời gian linh địa gặp nạn chính là thiên kiếp, không phải ngoài ý muốn, có lẽ tất cả yêu quái ở  linh địa đều đã bị tiêu diệt rồi.
Diệp Nha cằm để ở đầu gối, tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve những cái cây trêи bức tranh.
"Diệp Nha? Em ở đâu?"
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
Là Tử ɖu͙ƈ.
"Nha Nha, em có đang ở trong tủ không?"
Diệp Nha không lên tiếng.
Qua một lát, tủ quần áo bị kéo ra, khuôn mặt nhỏ của Tử ɖu͙ƈ xuất hiện.
"Quả nhiên em ở chỗ này." Hắn cười cười, lộ ra đôi răng nanh lém lỉnh.
"Anh có thể vào không?"
Diệp Nha nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn dịch ʍôиɠ sang bên cạnh, chừa cho Diệp Tử ɖu͙ƈ một mảnh không gian nho nhỏ. Thân thể Diệp Tử ɖu͙ƈ chui vào, một lần nữa đóng tủ quần áo lại.
Trong bóng tối, Diệp Tử ɖu͙ƈ xòe bàn tay nhỏ ra: "Em xem."
Một cái cây nhỏ màu trắng lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay cậu bé, đúng là không lâu trước đây bị giẫm nát.
Đôi mắt Diệp Nha sáng lên.
Cô vui sướиɠ tiếp nhận, trong chốc lát hỏi: "Không phải nó chết rồi sao?"
"Không có đâu." Tử ɖu͙ƈ nói, "Anh sửa lại rồi."
Ngày đó hắn dẫm nát khiến nó bị chia năm xẻ bảy, lúc sau thì phát hiện ra còn có thể sửa được.
Diệp Nha ôm chặt cậu bé, "Cảm ơn Tiểu Tử ɖu͙ƈ."
"Ba đánh em à?"
Khuôn mặt Diệp Nha trầm xuống, "Ông ta không phải ba ba em."
Nhìn khuôn mặt cô bé giận dỗi, Tử ɖu͙ƈ đột nhiên không biết đáp lời như thế nào, một lát sau, an ủi: "Nha Nha không cần phải buồn, người lớn đều như vậy. "
Diệp Nha lắc đầu phủ nhận: "Ba mẹ em không phải như vậy đâu."
Thật ra mẹ thường xuyên phát hỏa, nhưng sẽ không phát hỏa đối với người nhà; ba ba tính tình ôn hòa, đối mặt với mọi thứ đều sẽ mỉm cười, rất hiếm khi trông thấy ba tức giận, có tức giận cũng là vì hàng xóm nói Nha Nhi của ba lớn lên xấu xí, cuối cùng ba trở về đương nhiên sẽ bị mẹ hung hăng mắng.
Ở trong mắt Diệp Nha.
Các cha mẹ khác đều giống như ba mẹ của chính mình vậy, luôn dịu dàng bao dung người nhà.
"Em, em chuẩn bị đi rồi." Diệp Nha nắm chặt tay nhỏ, hạ quyết tâm, "Em phải rời khỏi nơi này."
Diệp Tử ɖu͙ƈ sửng sốt: "Nhưng em là một đứa bé, trẻ con không thể một mình rời đi, sẽ gặp phải người xấu."
"Em không sợ người xấu." Diệp Nha nói: "Ba anh mới là người xấu, ông ta sẽ đưa em tới ông tiến sĩ nào đó, em không muốn đi."
Hệ thống thúc thúc đã nói qua, tiến sĩ xấu xa kia sẽ đến bắt cô.
Thỉnh thoảng, một số ký ức ít ỏi không thuộc về cô sẽ đứt quãng xuất hiện trong đầu, trong một căn phòng lạnh băng, những người mặc áo blouse trắng vây quanh cô...
Diệp Nha không thích.
Những hình ảnh đó làm người ta cực kỳ chán ghét.
Diệp Tử ɖu͙ƈ như suy tư gì đó, "Dù sao thì em đi một mình sẽ rất nguy hiểm, có muốn anh đi cùng em hay không?"
"Không thể được." Diệp Nha lắc đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm túc, "Ba anh đối với
Nha Nha là người xấu, nhưng đối với anh mà nói là ba ba tốt nhất, nếu anh đi rồi, ba ba anh nhất định sẽ rất đau khổ."
Diệp Tử ɖu͙ƈ rũ mắt, giọng điệu mất mát: "Ông ấy sẽ sao......??"
Ba hắn ngay cả nhà cũng không muốn trở về, cũng không chơi cùng hắn, nếu hắn thật sự rời đi, ông ấy cũng sẽ không đau khổ.
"Tất nhiên rồi." Diệp Nha chống cằm, "Ông ấy hiện tại không đau khổ, là bởi vì anh vẫn đang ở bên cạnh ông ấy, ông ấy biết về nhà một chút sẽ có thể nhìn thấy anh. Nhưng nếu anh đi rồi, ông ấy khẳng định sẽ đi tìm anh, sẽ nhớ anh, cũng sẽ rất khổ sở."
Giống như bây giờ, cô rất muốn tìm ba mẹ.
Trước kia, cô lớn lên ở trong đất, mặt trời lên thì chào nhau buổi sáng tốt lành; ánh trăng lên thì tạm biệt nhau, mở mắt, nhắm mắt đều có thể nhìn thấy ba mẹ. Cô biết bọn họ thời thời khắc khắc sẽ luôn ở bên cô, cho nên không thấy nhớ; nhưng mà bây giờ mặc kệ mặt trời lặn, hay là ánh trăng lên, cũng chỉ có mình Diệp Nha nhớ nhung.
"Tiểu Tử ɖu͙ƈ, anh phải ở bên cạnh ba ba, không thể bởi vì người ngoài mà ghét ba ba của mình." Khuôn mặt nhỏ của Diệp Nha ngay ngắn, nghiêm túc giảng dạy.
"Người ngoài?"
"Đúng vậy." Diệp Nha vỗ vỗ vào ngực chính mình, "Nha Nha chính là người ngoài, anh không thể cùng người ngoài bỏ nhà ra đi."
Tử ɖu͙ƈ cái hiểu cái không gật gật đầu, "Vậy được, nếu em muốn đi, nhất định phải nói với người lớn một tiếng." Hắn căn bản không hiểu rõ rời khỏi nhà trốn đi là như thế nào.
Diệp Nha gật gật đầu theo, một lát sau lại hỏi: "Anh có xe không?"
Tử ɖu͙ƈ nói: "Hình như có một chiếc." Là ba hắn mua cho, nhưng hắn không đi nhiều.
Đôi mắt Diệp Nha chợt lóe lên: "Vậy anh có thể dạy em không?"
"Được, giờ anh sẽ đi dạy em." Chưa bao giờ Tử ɖu͙ƈ tìm được niềm vui từ em gái, nay đã có hứng thú, lôi kéo cô chạy ra khỏi phòng.
Hai người chạy đến gara ở hậu viện, Tử ɖu͙ƈ tìm thấy xe đạp nhỏ của mình bên cạnh chiếc limousine (*) sang chảnh. Chiếc xe đạp màu lam được làm thủ công vô cùng tinh xảo đáng yêu, phía trước là một cái giỏ hình đầu con mèo, bánh xe sau còn được lắp thêm hai cái xe con bánh xe, tạo thành một kết cấu hình tam giác vững vàng, tránh bị lật nghiêng, rất thích hợp cho trẻ chưa đến tuổi đi học, chẳng sợ trẻ nhỏ có hơi ngốc nghếch, cũng sẽ học được rất nhanh.
Diệp Nha trèo lên xe, Tử ɖu͙ƈ giống một quý ông nhỏ che chở ở bên cạnh.
Mới bắt đầu, cô đi xiêu xiêu vẹo vẹo, không được tốt lắm, nhưng chỉ trong chốc lát đã thuần thục, có thể đạp xe một vòng lớn quanh sân.
Hai đứa nhỏ ở trong sân đạp xe chơi đùa. Diệp Thanh Hà ở phòng ngủ một mình,  gian nan từ trêи giường bò dậy, hắn vén bức màn lên nhìn về phía sân, thấy khuôn mặt non nớt của em trai cùng em gái ngập tràn nụ cười, trong lòng không khỏi mềm mại đến tan chảy.
Mặc kệ như thế nào, hắn cũng sẽ không để Diệp Nha rời đi.
Trong mắt Diệp Thanh Hà hiện lên một tia kiên định, nếu Thẩm Trú có thể một mình nuôi em trai, thì hắn cũng nhất định có thể làm được!
Thời gian một ngày trôi qua thật nhanh, đảo mắt trời đã tối, Diệp Lâm Xuyên còn chưa trở về. Diệp Nha ăn bữa tối no nê, thừa dịp không có người chú ý, trộm dấu hai miếng điểm tâm vào trong cặp sách.
8 giờ, Diệp Nha đúng giờ lên giường.
Cô muốn đi ngủ sớm một chút, để ngày mai có thể dậy sớm rời đi.
Hạ quyết tâm xong, Diệp Nha gắt gao nhắm mắt. Nhưng mà do quá sớm, cô không có buồn ngủ chút nào.
Tay nhỏ của Diệp Nha tự xoa xoa cái bụng của chính mình, dùng giọng trẻ con hát nhạc thiếu nhi hoa ăn thịt người, không hề tác dụng......
"Thúc thúc......"
[ Ừ? ]
"Thúc có thể ru con ngủ không?"
[ Nha Nha muốn nghe kể chuyện xưa? ]
Diệp Nha trở mình, trong mắt phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ, "Thúc thúc có thể dùng giọng nói của mẹ ru con ngủ không?"
[......]
"Con biết thúc thúc có thể thay đổi thanh âm, chú lúc trước dùng cả giọng của trẻ con để dỗ con đây." Ở ngay chương 1, Diệp Nha còn nhớ rõ ràng.
[......]
Đứa trẻ này sao bỗng nhiên lại thông minh như vậy?
Quả không hổ là đứa trẻ mà hắn nhìn trúng!
Tự hào đi qua, hệ thống không chút do dự biến đổi thành giọng nói quyến rũ của hoa ăn thịt người mẹ, dùng âm thanh độc đáo kia hát một bài hát ru ngủ đủ tiêu chuẩn.
Diệp Nha nhăn mũi, cực kỳ bất mãn: "Không đúng, không đúng, không phải bài này."
Hệ thống bất đắc dĩ: [ Vậy là bài nào? ]  trẻ con nhân loại đều nghe loại nhạc êm ái này mà ngủ, nó hát cũng chưa sai một chút nào mà??
"Là cái bài...... bài "ta là hoa ăn thịt người", con muốn nghe bài đó."
[......? ] 
Yêu quái các ngươi đều dỗ bảo bảo ngủ bằng bài hát ru toàn là máu me như vậy sao? Hệ thống khϊế͙p͙ sợ thật sâu.
Cứ việc cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng vì dỗ đứa trẻ yêu quái này, hệ thống vẫn hát.
Tiếng ca nhẹ nhàng du dương.
Cùng với tiếng hát quen thuộc của mẹ, Diệp Nha ngáp một cái, từ từ nhắm mắt lại.
Mặt trời nhanh lên cao đi.
Mặt trời nhanh lên cao đi.
Để bình minh sáng mai, Tiểu Diệp tử  lên đường đi cứu mẹ...
_____________________________________________
Hello mọi người, chị em cây khế nhà July.
Xin tự giới thiệu em là Hạ Hạ cute, đáng yêu nhất hành tinh của các chị đây.
Em edit chương này mà khóc luôn ấy, mà không những vậy chương này dài kinh khủng. Mấy chương trước chỉ khoảng 2k chữ mà chương này tới 5k chữ lận. Mọi người phải thương thương tụi em vì đã cố hết sức rồi nè, hihi. 
Và chúc mừng bộ truyện "Nữ phụ ba tuổi rưỡi hắc hóa" của nhà Hạ Phong July tụi em. Đã đạt được 1k lượt view rồi. Húhú
Cảm ơn các chị yêu vì đã ủng hộ và theo dõi tụi em, Nhà tụi em mới chỉ được thành lập gần 1 tháng thôi mà đạt được thành tích như này, tụi em vui lắm luôn á! 
Mỗi ngày cứ thấy s1.truyenhd.com gửi thông báo mà hai chị em tụi em sướиɠ rơn. Mặc dù tụi em vẫn còn thiếu sót rất nhiều nhưng cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ tụi em.
Xin cảm ơn mọi người rất nhiều ạ! Tụi em sẽ cố gắng hơn nữa ạ.
P/S: Và tụi em xin phép được tuyển nhân sự ạ, thật sự tụi em đều chỉ là những học sinh lớp 11, 12. Chị Nguyệt Hạ thì càng lúc càng bận trong việc học nên mỗi ngày có thể beta được một chương là may lắm rồi, nên chỉ có một mình em edit thì em sợ không kịp mất. Và cũng sắp đến thời gian em đi học lại rồi. Nên rất mong bạn nào có hứng thú hãy nhắn tin hoặc cmt cho tụi mình nhé!
Cảm ơn mọi người nhiều!
#HạHạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.