Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng

Chương 20: Chương 20




"... Báu vật… không thể bị cướp đi..."
Trên chiếc giường lớn màu hồng, bánh bao nhỏ với đôi má hồng hào đang ngủ lật người dưới chăn, cái miệng đỏ hồng khẽ đóng mở, thì thầm trong giấc ngủ.
Ngay sau đó, hàng mi dài cong vút của cô bé rung rung và từ từ mở lên.
Dì Vương vừa đẩy cửa bước vào, thấy cô bé đã dậy, nhẹ nhàng gọi: "Hưu Hưu, cháu tỉnh rồi à?"
Hưu Hưu dụi dụi mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Có người muốn cướp báu vật của cha."
"Cái gì?" Dì Vương nghe không rõ, chỉ nghe được hai chữ "cục cưng": "Hưu Hưu nằm mơ sao?"
Hưu Hưu cong mông đứng dậy, bối rối suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nũng nịu nói: "Có người xấu muốn cướp báu vật của cha, còn đánh cả cha nữa. May mà Hưu Hưu đột nhiên cao lớn lên rất nhiều, cứu được cha và không để báu vật bị cướp đi."
Dì Vương mỉm cười, hình như cô nhóc này thật sự đang nằm mơ.
Vừa thay quần áo cho Hưu Hưu vừa hỏi: "Báu vật đó trông như thế nào?"
"Báu vật..."
Hử?
Báu vật trông như thế nào?
Hưu Hưu cau mày suy nghĩ hồi lâu, chợt nhớ ra cha hình như chưa nói cho báu vật đó trông như thế nào.
Nhưng mà chắc chắn nó phải sáng lấp lánh~
Hưu Hưu đạp mạnh muốn rời khỏi giường: "Cháu muốn đi tìm cha hỏi."
Dì Vương vội ngăn lại: "Cha đã đi làm rồi, buổi tối chúng ta hãy hỏi lại nhé."
Hưu Hưu dừng lại, gật đầu: "Vâng ạ."
Cha đã đi làm, Hưu Hưu phải đi học mẫu giáo.
Sau khi dì Vương vệ sinh cá nhân và buộc tóc cho cô bé xong, Hưu Hưu chạy đến bàn nhặt chiếc cặp nhỏ của mình lên một cách quen thuộc.
Dì Vương cười khúc khích: "Hưu Hưu muốn đi nhà trẻ phải không?"
Hưu Hưu khó hiểu nghiêng đầu: "Không phải ngày nào cũng phải đến nhà trẻ sao?"
"Nhưng hôm nay là cuối tuần, thứ bảy chủ nhật không cần phải đến trường."
Không cần phải đến trường?
"Vậy hôm nay Hưu Hưu phải đi đâu?"
Dì Vương nói: "Ở nhà chơi thôi."
Đôi mắt Hưu Hưu sáng lên: "Vậy anh Tiểu Chấp và anh Tiểu Yến cũng không cần đi học?"
"Ừ," dì Vương gật đầu: "Nhưng…"
Bà ấy còn chưa nói hết lời thì cô bé đã chạy ra reo hò: "Thích quá~"
"Hai anh trai có lớp học năng khiếu." Dì Vương cười lắc đầu, tự mình nói hết câu.
Phòng của Hưu Hưu tương đối gần với phòng của Sở Yến, cô bé đẩy hé cửa: "Anh Tiểu Yến, hôm nay Hưu Hưu không cần đến nhà trẻ~"
Sở Yến rõ ràng vừa mới thức dậy, cậu ta đang cởi trần thay bộ đồ ngủ.
Nhìn thấy Hưu Hưu, cậu ta xấu hổ đỏ mặt: "Đi ra, đi ra! Con gái không thể nhìn con trai thay quần áo!"
Sự hưng phấn trong đầu bị Sở Yến "đi ra" làm tiêu tan, Hưu Hưu ngơ ngác đứng đó, không biết mình đã làm gì khiến anh Tiểu Yến tức giận như vậy.
May mắn, dì Vương đã theo sát và nhanh chóng bế cô bé ra ngoài khi thấy vậy.
Hưu Hưu ngoan ngoãn nằm trong lòng dì Vương, sắc mặt có chút tổn thương: "Dì ơi, anh Tiểu Yến lại ghét Hưu Hưu à?"
Dì Vương cười nói: "Không phải, sao anh Tiểu Yến lại có thể ghét cháu được chứ."
Hưu Hưu quay người liếc nhìn cửa phòng Sở Yến: "Nhưng anh Yến vừa rồi không cho cháu vào phòng anh ấy mà."
Dì Vương kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì anh Tiểu Yến đang thay quần áo, bị Hưu Hưu nhìn thấy nên anh ấy xấu hổ."
Hóa ra đang xấu hổ, Hưu Hưu đã hiểu, sự bối rối trên gương mặt bánh bao đã biến mất, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Hưu Hưu nên vào muộn một chút, như vậy anh Tiểu Yến sẽ không xấu hổ."
Không ngờ đứa trẻ này lại học một biết mười, dì Vương giơ ngón tay cái lên đồng ý: "Hưu Hưu nói đúng rồi, thông minh quá."
Hehe, trái ngược với nỗi buồn nho nhỏ vừa rồi, một nụ cười nở trên khuôn mặt Hưu Hưu.
"Nhưng," Dì Vương đổi chủ đề và hỏi cô bé: "Chúng ta có thể nghĩ ra cách nào đó tốt hơn?"
Hưu Hưu ngây ra, có cách nào tốt hơn không?
Dì Vương hỏi cô: "Trước khi vào nên gõ cửa trước thì thế nào? Hỏi anh trai xem mình có thể vào không."
Cái đầu nhỏ của Hưu Hưu chậm rãi phản ứng, sau đó chợt nhận ra, hai mắt sáng lên: "Đúng ạ! Dì, dì thật thông minh!"
Giống như vừa dành được một túi khôn tốt, chuẩn bị nhảy phịch xuống, cố gắng áp dụng lý thuyết vào thực tế.
Cô bé giơ lòng bàn tay nhỏ lên vỗ nhẹ vào cửa phòng Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp~"
"Anh Tiểu Chấp, anh có ở đó không? Hưu Hưu đến tìm anh!"
Vỗ một hồi lâu vẫn không có người đáp lại, chỉ là lòng bàn tay nhỏ bé đỏ bừng.
"Anh Tiểu Chấp có lẽ đã dậy rồi, đang ở dưới lầu, chúng ta đi xuống xem xem." Dì Vương nói.
Lúc này Sở Yến đã ăn mặc chỉnh tề đi ra, trên mặt còn sót lại đỏ bừng.
Sau khi nhìn thấy Hưu Hưu, cậu ta giậm chân bước tới: "Em được lắm Sở Hưu Hưu! Lúc vào phòng Tạ Chấp thì biết gõ cửa, vào phòng anh thì xông thẳng?"
Hưu Hưu dừng bước chân: "Em mới học được mà. Anh Tiểu Yến yên tâm đi, lần sau Hưu Hưu nhất định sẽ không làm anh xấu hổ nữa!"
"Xấu, xấu hổ?!" Sở Yến bị hai chữ này kích động đến suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Ai nói anh xấu hổ? Con trai chân chính không bao giờ xấu hổ!"
Hưu Hưu bối rối chớp mắt: "Nhưng dì nói…"
"Ai nói cũng không được!" Sở Yến đỏ mặt trừng mắt nhìn cô bé.
Nói xong, cậu ta sải bước xuống lầu như muốn chạy trốn, đi được nửa đường, quay người lại, nhấn mạnh: "Không được nói cho ai biết chuyện vừa xảy ra!"
Hưu Hưu bối rối, hỏi di Vương: "Dì ơi, anh Tiểu Yến bị sao thế?"
Dì Vương cười nói: "Chắc là xấu hổ thôi."
Hưu Hưu kinh ngạc há miệng, thật sự không hiểu tại sao anh Tiểu Yến lại dễ xấu hổ như vậy.
Trước bàn ăn, Tạ Chấp đột nhiên nghe thấy tiếng giận dữ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng ăn.
Vừa rồi là giọng nói của Sở Yến, ai lại trêu chọc cậu ta?
Hưu Hưu?
Nghĩ đến đây, Tạ Chấp buông thìa xuống, chuẩn bị đi tới nhìn xem.
Cậu vừa đứng dậy đã nhìn thấy Sở Yến vội vội vàng vàng chạy vào ngồi trên ghế, mặt đỏ bừng khoanh tay, trông như hờn dỗi.
Nhận thấy ánh mắt của Tạ Chấp, Sở Yến vốn đã xấu hổ lại càng xấu hổ, trợn mắt nhìn: "Nhìn gì mà nhìn."
"Nhìn này, cả hai anh đều ở đây." Dì Vương bế Hưu Hưu bước vào.
Hưu Hưu vẫy tay với Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, hôm nay Hưu Hưu không cần đi nhà trẻ, chúng ta cùng chơi nhé!"
Nghe vậy, Sở Yến vẫn còn đang khó chịu đột nhiên nhìn cô bé.
Con nhóc này lại muốn làm cái đuôi theo Tạ Chấp!
Rõ ràng cậu ta mới là anh trai ruột!
Cậu ta là anh trai ruột đó!
Tạ Chấp gật đầu: "Được, nhưng em phải đợi anh học xong trước đã."
Hưu Hưu sửng sốt: "Anh Tiểu Chấp phải đi học sao?" Dì nói anh không cần đi học mà.
"Học ở nhà thôi." Tạ Chấp nói.
"Nhưng ở nhà không có cô giáo mà?" Hưu Hưu càng thêm bối rối.
Sở Yến trợn mắt nhìn: "Sở Hưu Hưu, em ngốc quá, giáo viên không thể tới nhà sao?"

Hưu Hưu phồng má: "Anh Tiểu Yến, không được nói em là đồ ngốc. Cô giáo khen Hưu Hưu thông minh, dì cũng khen Hưu Hưu thông minh, cho nên Hưu Hưu không ngốc chút nào!"
Nói xong quay đầu tìm kiếm viện trợ bên ngoài: "Anh Tiểu Chấp anh nói có đúng không?"
Tạ Chấp luôn thực tế và trả lời nhẹ nhàng: "Ừm, em chỉ là còn nhỏ thôi."
Nhận được câu trả lời khẳng định, Hưu Hưu hài lòng nhìn Sở Yến.
Nghĩa là —
Đấy, Hưu Hưu nói đúng đấy~
Nhìn hai người đối diện đang đối đáp nhau, Sở Yến càng cảm thấy chán nản, trên mặt lộ rõ ​​vẻ không vui.
"Tiểu Yến, nhanh lên ăn sáng đi, giáo viên sắp tới rồi." Tôn Giai từ trong bếp đi tới, nhìn thấy đồ ăn trước mặt Sở Yến còn chưa đụng tới, vội vàng thúc giục.
Nghe Tôn Giai nói xong, Sở Yến mím môi, cầm bát đĩa lên bắt đầu ăn.
"Anh Tiểu Yến, anh cũng phải học sao?" Hưu Hưu nhạy bén bắt được chữ "giáo viên".
Sở Yến ngẩng đầu, đang định trả lời, Tôn Giai bên cạnh đã thay cậu ta trả lời, mỉm cười dịu dàng: "Đúng rồi, chín giờ Tiểu Yến sẽ bắt đầu học piano, giờ đó Hưu Hưu đừng quấy rầy anh nhé."
Dì Vương khẽ cau mày.
Tuy cùng làm việc dưới một mái nhà, nhưng bà ấy không hiểu sao mình lại không thích Tôn Giai, lúc nào cũng cảm thấy thái độ của người này kỳ lạ, nói cách khác là có chút không biết cao thấp, tay duỗi quá dài.
Bà ấy đưa chiếc thìa nhỏ vào tay Hưu Hưu: "Nào, Hưu Hưu, ăn cơm trước nhé. Ăn xong dì sẽ đưa cháu ra ngoài đi chơi."
Thành công đánh lạc hướng Hưu Hưu: "Vâng ạ~"
Ăn xong, dì Vương thu dọn bát đĩa, Hưu Hưu đi theo sau Tạ Chấp, hỏi: "Anh Tiểu Chấp, anh phải đi học chưa?"
Tạ Chấp lắc đầu: "Giáo viên chưa tới."
"Vậy Hưu Hưu chơi với anh nhé~" Đứa trẻ vội vàng chạy theo.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đôi chân ngắn ngủn của cô bé dừng lại, cổ áo sau bị kéo không thể cử động.
"Sở Hưu Hưu, đi theo anh." Sở Yến ra hiệu với Hưu Hưu.
"Anh làm gì vậy?" Hưu Hưu vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi bàn tay của Sở Yến.
"Anh có chuyện muốn nói với em." Sở Yến bí mật nháy mắt với cô bé.
Thành công khơi dậy sự tò mò của Hưu Hưu nên cô bé quên đuổi theo Tạ Chấp mà đi theo Sở Yến.
Hai đứa trẻ đi tới góc tường nhỏ giọng nói: "Có chuyện gì thế?" Sự tò mò trong mắt gần như tràn ra.
Sở Yến đến gần, hạ giọng thật thấp: "Lát nữa lúc anh học, em đến phòng piano phá rối nhé, ầm ĩ đòi anh chơi cùng em, dù sao cũng phải khiến anh không học được nữa, em hiểu không?"
Trên mặt Hưu Hưu tràn đầy nghi hoặc, ngơ ngác lắc đầu: "Hưu Hưu không hiểu."
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối đó, Sở Yến sốt ruột lặp lại.
"Nói cách khác, lúc anh đang học đàn thì em đi vào, sau đó đòi anh chơi với em, nếu giáo viên bảo em ra ngoài, em cứ khóc ầm lên. Dù thế nào đi nữa, em cũng phải đưa anh ra khỏi phòng piano. Giờ thì rõ rồi chứ?"
Hưu Hưu dường như đã hiểu: "Tại sao?"
Sở Yến mím môi, có chút chán nản: "Bởi vì anh không muốn học piano. Mẹ anh là nghệ sĩ piano thì có làm sao, anh không thích."
Mầm non Hưu Hưu không hiểu được suy nghĩ phức tạp của cậu ta, thỏ thẻ: "Nhưng chúng ta phải nghe lời cô giáo mà?"
Sở Yến bĩu môi: "Anh không thích cô giáo đó. Ông ngoại đặc biệt gọi đến để giám sát anh."
Cậu ta thực sự không muốn học piano, nhưng không dám nói rõ ràng với giáo viên.
Nếu giáo viên nói với ông ngoại, có lẽ cậu ta chắc chắn phải nghe bài đạo đức dài dằng dặc.
"Vậy Hưu Hưu, em có thể giúp anh không?" Sở Yến trầm giọng hiếm thấy nói.
Hưu Hưu thực ra cũng không hiểu mình phải làm gì lắm, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy anh Tiểu Yến nhờ vả, trong lòng có chút vui mừng: "Được rồi, vậy sau này anh không được nói Hưu Hưu ngốc nữa."

Sở Yến vui vẻ ngước mắt lên, đồng ý: "Được!"
Nói xong, cậu ta nhìn thấy dì Vương đang đi về phía này, bỏ lại câu "Nhớ nhé" rồi vội vàng bỏ chạy.
"Hưu Hưu, đi thôi, dì Vương sẽ đưa cháu đi chơi."
"Dì, Hưu Hưu muốn xem anh Tiểu Chấp đang làm gì." Hưu Hưu giơ tay lên nắm lấy tay dì Vương.
Dì Vương trả lời: "Anh Tiểu Chấp đang tham gia lớp thi Olympic Toán."
Còn một điều mới mẻ nữa mà Hưu Hưu chưa từng nghe tới đó là "Lớp Olympic Toán là gì ạ?"
Dì Vương suy nghĩ một lúc: "Chính là làm một bài toán rất rất khó."
Hưu Hưu nhớ tới toán học đã học ở trường mẫu giáo, hai mắt sáng lên, bắt tay dì Vương: "Hưu Hưu biết! Hưu Hưu cũng biết đếm. Các cô giáo đều khen Hưu Hưu thông minh."
Dì Vương cười thầm, cái này sao có thể so sánh được, ngoài mặt vẫn dỗ dành: "Thật sao? Ôi, Hưu Hưu giỏi thật đó."
Cô nhóc vui mừng khi được khen ngợi.
Dì Vương dẫn Hưu Hưu đến phòng Tạ Chấp đang học và để cô bé vào một mình.
Ngoài Tạ Chấp ra, còn có một người mặc áo sơ mi kẻ sọc đeo mắt kính, tầm hai mươi tuổi.
"Anh Tạ Chấp~"
Hưu Hưu chạy tới nói: "Anh đang học bài à?"
Tạ Chấp xoay người nhìn cô bé: "Sắp đến giờ rồi."
Hưu Hưu vui vẻ giơ tay nhỏ lên: "Hưu Hưu cũng có thể thi Olympic Toán, cô giáo nói Hưu Hưu rất thông minh!"
Thiếu niên áo sơ mi nghe thấy lời này, hai mắt sáng lên, hỏi Tạ Chấp: "Đây là?"
"Em gái của em."
Chàng trai đẩy kính lên, cẩn thận nhìn cô bé bên cạnh, thầm nghĩ Tạ Chấp mới bảy tuổi có thể nhảy lên lớp bốn, có anh trai thông minh như vậy, cô em gái này chắc cũng sẽ không kém.
Họ đều là những người thông minh từ nhỏ, chàng trai cũng có chút đồng cảm khi nhìn Hưu Hưu.
—— Quả nhiên là một đứa trẻ thông minh lại hiếu học, nhìn khuôn mặt mũm mĩm mới đáng yêu làm sao.
Trong mắt thiếu niên tràn đầy tài năng: "Em gái mấy tuổi rồi?"
Hưu Hưu giơ ba ngón tay lên nói: "Ba tuổi~"
"Hay quá, anh có vài bộ câu hỏi Olympic Toán lớp 3 tiểu học, em có muốn làm không?" Chàng trai mở chiếc cặp của mình.
Tạ Chấp ngẩng đầu nhìn, chần chừ không nói.
Hưu Hưu gật đầu: "Em muốn, em muốn!"
Tạ Chấp liếc nhìn cô bé vui vẻ mù quáng bên cạnh rồi thở dài.
Thôi kệ đi.
"Đây, chúng ta làm thôi." Chàng trai đặt đề thi trước mặt Hưu Hưu, còn ân cần đưa cây bút.
Hưu Hưu vui vẻ bắt đầu đọc đề thi.
… Hả?
Tại sao nó khác với các câu hỏi mẫu giáo thế?
Hưu Hưu mất đi nụ cười trên môi.
Cô bé quay lại nhìn Tạ Chấp.
Tạ Chấp khóe miệng yếu ớt nhếch lên: "Muốn viết gì thì viết."
"Ừm!" Hưu Hưu nghiêm túc gật đầu.
Sau đó cô bé lấy bút và vẽ số 1 vào giấy.
Thật trùng hợp khi câu trả lời cho câu hỏi đó thực sự là 1...
Vì vậy, chàng trai hài lòng gật đầu, trên mặt nở nụ cười, không tệ, không tệ, bộ câu hỏi này tuy tương đối đơn giản nhưng đối với một đứa trẻ ba tuổi lại rất khó làm được.
Nhưng giây tiếp theo.
Bàn tay nhỏ đang cầm một cây bút và thêm vào một điều gì đó không thể giải thích được sau số 1 vừa rồi.
— 1+1=2
Nụ cười trên môi chàng trai lập tức cứng đờ.
Ánh mắt chầm chậm di chuyển đến khuôn mặt nghiêm túc của Hưu Hưu, sau khi thấy cô bé không hề nhận ra có gì không ổn, chàng trai muộn màng nhận ra ngay từ đầu đã có gì đó không đúng.
Viết xong, cô bé ngẩng đầu lên, có chút tự hào nói: "Hưu Hưu thông minh quá~"

Chàng trang cười gượng: "Haha, giỏi, giỏi."
Sau đó đột nhiên thu hồi nụ cười, xấu hổ che miệng hắng giọng, như thể mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, nói với Tạ Chấp: "Chúng ta xem lại bộ câu hỏi tuần trước giao cho em đi."
*
"Tuần này em đã luyện tập bao nhiêu lần rồi?"
Trong phòng piano, một người phụ nữ búi tóc đứng sau lưng Sở Yến, khoanh tay, vẻ mặt nghiêm khắc, trong mắt tràn đầy sự không hài lòng.
Sở Yến cúi đầu, trên mặt không còn lộ ra vẻ kiêu ngạo thường ngày, thấp giọng lẩm bẩm: "Hai lần."
Cô giáo dạy piano hừ lạnh: "Em thành thật thật đấy. Nếu còn tiếp tục lười biếng như bây giờ, sau này cô thấy em không phải học nữa!"
"Em..." Sở Yến mím môi, cảm thấy muốn bày tỏ việc không thích học piano ra.
Cậu ta hoàn toàn không muốn học!
"Em cái gì?"
Sở Yến cắn môi nói: "Em muốn đi vệ sinh."
Vừa rời khỏi phòng piano, bước chân của cậu ta càng nhanh hơn, cau mày nhìn quanh tìm Hưu Hưu.
Đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, cậu ta biết Hưu Hưu ở đâu!
Đẩy cửa phòng Tạ Chấp, sau khi nhìn thấy bóng dáng thấp bé, cậu ta tức giận vẫy tay với cô: "Sở Hưu Hưu, nhanh lên đi!"
Hưu Hưu quay đầu lại nhìn, ôi, suýt nữa quên lời hứa với anh Tiểu Yến!
Cô bé đặt khối Rubik mà Tạ Chấp vừa đưa cho chơi xuống, lon ton đi về phía Sở Yến.
"Em tới đây~"
Sở Yến kéo cô bé về phía phòng piano: "Em còn nhớ những gì anh vừa nói với em không?"
Hưu Hưu suy nghĩ một lúc — phải khóc lóc đòi anh Tiểu Yến chơi cùng.
Cô bé gật đầu: "Em nhớ rồi!"
Sở Yến thở phào nhẹ nhõm, lại kéo cô bé vào phòng piano.
Nhìn thấy Sở Yến mang theo một đứa bé đi vào, cô giáo piano cau mày nói: "Đây là ai?"
Sở Yến nắm tay Hưu Hưu nói: "Em gái em."
Cô giáo dạy piano nhìn cậu ta và nói: "Em đang tập piano, tại sao lại để con bé theo vào?"
Sở Yến nhún nhún vai: "Em ấy cứ bám lấy em, không thấy em thì sẽ khóc, dỗ mãi cũng không được." Nói xong, cậu ta nhìn Hưu Hưu nháy mắt: "Phải không Hưu Hưu?"
Hưu Hưu chớp mắt, hiểu được ý của anh Tiểu Yến, ngẩng đầu nhìn cô dạy piano, nhẹ giọng nói: "Em sẽ khóc thật đó~"
Cô giáo piano: "..."
Đối diện với đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô bé, cô dạy piano bỗng không nói được lời nào gay gắt, bất lực chỉ vào ghế lười bên cạnh: "Bạn nhỏ qua đó ngồi đi, ngoan nhé."
Hưu Hưu nhìn Sở Yến, thấy Sở Yến chớp mắt nhìn rồi cô bé chạy đến ghế lười nằm xuống.
Cô dạy piano thu hồi ánh mắt khỏi Hưu Hưu, gật đầu với Sở Yến: "Tập lại lần nữa đi."
Sở Yến liếc nhìn Hưu Hưu và bắt đầu tập piano.
Trong phòng piano chậm rãi vang lên tiếng nhạc du dương, Hưu Hưu bất giác lắc đầu.
Đôi chân nhỏ như củ sen cũng đung đưa.
Ôi trời, nhạc hay quá.
Không, trong đầu đột nhiên ngừng lại, nhớ ra lời hứa với anh Tiểu Yến.
Cô bé phải khóc, khóc đòi anh đi chơi cùng.
Vì vậy Hưu Hưu nhắm chặt mắt, cố gắng muốn rơi vài giọt nước mắt.
Nhưng... thực sự không thể khóc được.
Sau một hồi vật lộn, không có một giọt nước mắt nào nhưng Hưu Hưu mệt đến mức ngáp dài.
Tiếng nhạc vẫn nhẹ nhàng chảy như dòng sông, vòng cung đung đưa của đôi chân Hưu Hưu ngày càng nhỏ dần, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống, yên bình nằm trên chiếc ghế sofa lười mềm mại.
Sở Yến đàn xong, đang định quay lại nhắc Hưu Hưu đừng quên lời hứa. Nhưng khi quay người lại thì nhìn thấy con nhóc này đã ngủ ngon lành trên ghế lười!
Cô bé quay mặt sang một bên, khuôn mặt đầy đặn như một chiếc kẹo dẻo biến dạng, khóe môi ẩm ướt hơi nhếch lên, trông như đang ngủ say.
Sở Yến: "..."
Mệt cho anh đặt quá nhiều hy vọng vào em, đồ nhóc không đáng tin cậy này!
- ------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.