Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 286: Một bước cũng không nhường miệng lưỡi tranh




Dung tam gia chống tay xuống đất, giống như một con rết, từ từ đứng lên, hắn lau mặt, tức giận phẫn nộ nhìn Phương tẩu, nước bọt bay lên: "Ngươi là thứ gì, cũng dám tính kế gia gia ngươi!"
Phương tẩu khinh thường nhìn hắn một cái: "Ngươi lại là thứ gì, thế nhưng vô sỉ đến giả mạo gia gia của ta, gia gia của ta đã chết không biết bao nhiêu năm." Nàng tiến lên một bước, mắt lộ ra ánh sáng tàn nhẫn đến: "Ông nội của ta là bị người từng dao từng dao chém chết, chém hơn ba mươi đao, ngươi muốn thử hay không?"
Dung tam gia giật thót mình, lui về sau một bước, đôi tay đang phát run: "Ta là Tam thúc thiếu phu nhân nhà các ngươi, ngươi cũng dám uy hiếp ta như vậy!"
"Ta chỉ biết chủ tử của mình, ai biết ngươi chứ?" Phương tẩu khinh miệt nhìn Dung tam gia một cái: "Ngươi mau chút biến đi, ta tay đang ngứa, chỉ sợ là sẽ không kịp đợi một tát đập chết ngươi."
"Tương Nghi, Tương Nghi!" Trong đám người một người mặc trường bào đi ra, thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, Dung tam gia vừa thấy hắn, con mắt tỏa sáng, một phen nắm chặt cánh tay của hắn: "Gia Mậu, con tới vừa lúc, mau mắng vợ của con đi, nàng thế nhưng dưới sai sử người dưới đánh ta!"
Gia Mậu phiền chán nhìn Dung tam gia một cái, một phen gạt tay hắn ra: "Tam thúc, đây là cửa hàng Tương Nghi mở, không cần ngươi tới nhúng tay, nếu ngươi lại chơi xỏ lá như vậy, cẩn thận ta báo quan, để Kinh Triệu Doãn lấy tội cố ý gây chuyện bắt ngươi đi."
"Ngươi dám đối xử với trưởng bối như vậy!" Dung tam gia tức giận lắp bắp, dùng ngón tay chỉ Tương Nghi: "Ngươi thành thân cũng chỉ thiên vị vợ mình, phải hay không?"
"Ta không thiên vị vợ ta còn thiên vị ngươi hả? Ta đâu có khờ!" Gia Mậu liếc Dung tam gia một cái, bước nhanh đến trước mặt Tương Nghi nhìn nhìn nàng: "Về sau nàng để Phương tẩu đến, tự mình đừng đi ra, nếu không phải chọc tức thân thể thì làm sao bây giờ?"
Tương Nghi liếc Gia Mậu một cái, mềm mại nói: "Không có việc gì không có việc gì, mọi việc nói lý, ta không muốn hắn đến thay ta xử lý cửa hàng, hắn còn có thể mạnh mẽ đến cửa hàng đoạt bạc?" Nhìn Dung tam gia đầy bụi đất, Tương Nghi khẽ mỉm cười: "Tam thúc, sao ngươi sẽ không xin bà nội tiến cung, thay ngươi đến chỗ Hoàng hậu nương nương cầu xin một quan nửa chức chứ, dầu gì cũng tốt hơn so với vào cửa hàng nhỏ bận việc."
Dung tam gia liếc mắt nhìn Tương Nghi và Gia Mậu, rầm rì: "Hai đứa ranh con!" Hắn vỗ vỗ bụi trên quần áo, chen lấn đi vào trong đám người, tròng mắt chuyển chuyển, vội vội vàng vàng chạy về tố khổ với Dung lão phu nhân.
Nghe con trai yêu ở trước mặt mình khóc lóc kể lể, Dung lão phu nhân giận lắm, buổi tối ngày đó gọi tam phòng đến, vẻ mặt vô cùng tức giận.
"Sao các ngươi không hiểu hiếu kính nhân nghĩa?" Tròng mắt Dung lão phu nhân tựa như có thể toát ra lửa: "Trước mắt cuộc sống Tam đệ các ngươi khó khăn, sao không nâng đỡ hắn, còn khắp nơi giẫm đạp hắn, đây là vì sao?"
Dung lão thái gia không giải thích được nhìn Dung lão phu nhân một cái, không biết rõ bà chuẩn bị phát tác cái gì, hôm nay lúc ông ra ngoài, Dung lão phu nhân còn thật tốt, đang nói chuyện với vài nha hoàn bà tử, không có gì không thích hợp, nhưng sao đêm nay nghiêm túc như vậy gọi các con đến răng rắc giảng dạy một trận?
"Phu nhân, ngươi làm sao?" Dung lão thái gia nhìn nhìn Dung tam gia ngồi ở chỗ kia, uể oải không phấn chấn, lửa giận ứa ra từ trong ruột: "Nhìn bộ dáng rụt đầu rụt đuôi này của ngươi, mình chịu thua kém, còn muốn kéo huynh đệ xuống nước hả?"
Lông mày Dung lão phu nhân vừa nhấc: "Lão Tam lại chọc ngươi chỗ nào? Còn không phải là ngươi không chịu tiến cử hắn với Hoàng hậu nương nương! Lần sau ngươi mang lão Tam tiến cung, để Hoàng hậu nương nương biết cháu của nàng thông minh xuất chúng, thưởng chức quan cho hắn, cũng không cần ta thay hắn lo lắng như vậy."
Lời này đột nhiên chuyển tới trên người Dung lão thái gia, khiến ông không giải thích được một trận, ông có chút ít giật mình nhìn nhìn chằm chằm phu nhân của mình, đột nhiên hơi oán giận mẹ của mình, ban đầu là bà một tay lo liệu chuyện chung thân của mình, gả một người bà con xa cho ông, luôn mãi khen ngợi: "Cô nương có cách quản gia, lại vô cùng dịu hiền nhã nhặn, mẹ đã thấy tận mắt, là một cô nương xuất cúng."
Không nghĩ tới cưới về mới phát hiện, tướng mạo khá tốt, nhưng lại hẹp hòi chanh chua, quả thực là vắt cổ chày ra nước. Dung lão thái gia sống nhiều năm như vậy, quả thực vô cùng đau khổ. Cho đến sau năm mươi tuổi, hắn dứt khoát chuyển đến ngoại viện, bên lỗ tai mới thanh tịnh chút ít.
"Phu nhân, chuyện này về sau lại nói." Dung lão thái gia thấy bộ dáng lười bại của con trai mình, thật lòng không còn gì để nói, luôn phải có chút bản lĩnh mới có thể, con trai như vậy, mình đi cầu xin với Hoàng hậu nương nương, cũng vô ích thôi, sắp xếp vào trong nha môn nào cũng là ăn cơm trắng.
Dung lão phu nhân liếc ông một cái: "Hừ, người ăn cơm trắng trong nha môn nhiều, ngươi còn đang lo lắng bọn họ phải phát bổng lộc nhiều hả?"
Dung đại phu nhân ngồi ở chỗ kia, nghe mẹ chồng càn quấy, vẻ mặt cha chồng bất đắc dĩ, không nói không rằng, mở to mắt xem kịch vui, không nghĩ rằng Dung lão phu nhân lại kéo đề tài trở lại: " Dung phủ chúng ta phải chỉnh đốn cho tốt một phen mới được! Đừng nói là các ngươi xem thường Tam đệ các ngươi, ngay cả tiểu bối cũng không biết tôn kính!"
Gia Mậu biết rõ Dung lão phu nhân nhất định là muốn nói chuyện Trà Trang Thúy Diệp, hắn vội vàng đứng dậy, thi lễ một cái với Dung lão thái gia: "Tổ phụ, nếu trưởng bối làm chuyện xảy ra không thỏa đáng, làm vãn bối còn cần phải để hắn dính vào? Hôm nay Tam thúc chạy đến cửa hàng của Tương Nghi, mở miệng muốn lấy ba trăm lượng bạc, xin hỏi Tương Nghi có thể cho hắn hay không?"
Dung lão thái gia nghe Gia Mậu nói vậy, mặt đỏ rần, lão Tam càng ngày càng vô lại, bạc của cháu dâu hắn cũng muốn lấy, thực là đáng giận! Ông cầm lấy chén trà ném tới Dung tam gia: "Nghiệt tử, tức chết ta!"
Dung tam gia trốn tránh, chén trà kia rơi trên ghế, trong khoảnh khắc vỡ vụn thành thành từng mảnh, mọi người kinh hô lên, chỉ có Dung lão phu nhân không cho là đúng, hừ hạ mũi: "Cháu dâu hiếu kính thúc thúc thì thế nào, không phải là ba trăm lượng bạc, có cái gì lớn lao đâu?"
"Chỉ là ba trăm lượng bạc?" Dung lão thái gia dùng tay che ngực, thở nặng hồng hộc: "Đó là đồ cưới của con dâu, mẹ chồng như ngươi không có tư cách quản, huống chi là đồ cưới cháu dâu, ở đâu là ngươi nói lấy ra thì lấy ra? Hơn nữa, hắn lớn như vậy rồi, không nói cho vãn bối lễ vật, lại không biết xấu hổ hỏi vãn bối muốn cái gì nữa hả? Thật thật mắc cỡ chết người! Ngươi không biết xấu hổ, ta còn muốn mặt đó!"
Dung lão phu nhân nghe Dung lão thái gia nói bà không biết xấu hổ, lúc này mặt biến sắc, cao giọng khóc lóc om sòm: "Năm đó ta gả vào Dung gia các ngươi, còn không có phô trương như vậy! Mấy huynh đệ các ngươi, đều nhìn chằm chằm Kim Ngọc Phường kia, nếu không phải là ta một hơi sinh ba đứa con trai, người ta đã sớm bắt nạt đến trên đầu! Giờ ngươi đang ghét bỏ ta, là thấy ta lớn tuổi, trong lòng chỉ muốn muốn tức chết ta, sau đó đi tìm cô nương như hoa như ngọc về làm vợ kế? Khó trách ngươi muốn dời đến ngoại viện ở, chỉ sợ là đã sớm dự định!"
Dung lão thái gia biết rõ phu nhân nhà mình là người đàn bà chanh chua, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới bà sẽ trước mặt các con các cháu nói ra lời như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngẩn người tại đó, ngượng ngùng không biết nên ầm ĩ với Dung lão phu nhân, hay là phẩy tay áo bỏ đi.
Gia Mậu thấy một cục rối bời, lắc đầu, bà nội khóc lóc om sòm đứng lên, thật đúng là thể diện gì cũng không để ý, nhưng hắn lại không thể bởi vì bà khóc lóc om sòm mà nhượng bộ, hắn cưới Tương Nghi, thì phải bảo vệ nàng, không để cho nàng đau lòng khổ sở, không để cho nàng bị bắt nạt, cho dù là trưởng bối bắt nạt nàng, cũng không được!
"Bà nội, Gia Mậu ở chỗ này nói một câu, đồ cưới của Tương Nghi là của Tương Nghi, người khác cũng đừng nghĩ đi nhúng chàm, Tương Nghi sớm đã có người dưới tay của nàng, căn bản không cần Tam thúc đi xử lý, còn xin hắn bỏ phần tâm tư này. Nếu bà nội còn muốn che chở Tam thúc như vậy, vậy ta va Tương Nghi chuyển ra khỏi phủ, đỡ phải cho bà nội thấy chúng ta trong lòng mất hứng, vạn nhất khí bà nội, là tiểu bối chúng ta không phải, để tỏ lòng hiếu tâm, không bằng không lay động trước mắt bà nội. Không phải là tục ngữ nói mắt không thấy tâm không phiền sao? Bà nội cảm thấy thế nào?"
Dung lão phu nhân nghe, trên mặt biến sắc, đây chính là gà đẻ trứng vàng, sao có thể cho nàng bay? Đang chuẩn bị nói chuyện, Dung đại phu nhân bên cạnh đứng lên, Dung lão phu nhân thấy con dâu trưởng đứng dậy, trong lòng vui vẻ, con dâu này dù sao cũng xuất thân danh môn, tự nhiên nhìn thể diện chung, dạy dỗ con trai thật tốt.
"Mẹ à, ta cảm thấy Gia Mậu nói rất có lý, nếu là mẹ cảm thấy hắn và Tương Nghi chướng mắt, không bằng để bọn họ chuyển đi. Lúc nãy mẫu thân không phân tốt xấu mắng đại phòng và nhị phòng chúng ta một trận, thoạt nhìn chúng ta cũng bị mẫu thân ghét bỏ, không bằng cũng chuyển đi ra ngoài tốt lắm."
Dung lão phu nhân sững sờ, còn không kịp nói chuyện, Dung Nhị phu nhân bên cạnh không nhanh không chậm nói: "Ai nha nha, đại tẩu, lời nói ngươi sai rồi, sai mười phần!"
"Còn không phải sao?" Dung lão phu nhân gật đầu liên tục, vợ lão Nhị bình thường nhìn đi cùng vợ lão đại cứ nghĩ là có cùng ý tưởng đen tối, không nghĩ tới hôm nay nàng ngược lại nói chuyện giúp mình: "Vợ Lão đại, ngươi cần gì phải nói lời nói như vậy? Các ngươi bình thường không có đối xử lão Tam tử tế, ta nói ra tình hình thực tế, ngươi còn oán giận mẫu thân sao?"
"Đại tẩu, ngươi suy nghĩ một chút, đại ca là thế tử Trường Ninh Hầu phủ, các ngươi tự nhiên là phải ở trong hầu phủ, nếu là thế tử ở bên ngoài Hầu phủ, người khác sẽ nói thế nào đây? Không bằng như vậy, mẫu thân đại nhân mang theo Tam thúc chuyển ra, chúng ta thay mẫu thân đại nhân mua một tòa nhà lớn, như vậy cả nhà cũng bình an vô sự." Dung Nhị phu nhân bị mẹ chồng nghiền ép nhiều năm, trong nội tâm sớm đã oán khí thăng thiên, hôm nay thấy đại phòng làm khó dễ, nàng dứt khoát thêm vào một phen củi.
Dung lão phu nhân nghe Dung Nhị phu nhân thế nhưng nói như vậy, tức giận đến toàn thân phát run, sắc mặt một chỗ xanh lét một chỗ đỏ bùng, con mắt đảo một vòng, tựa như hôn mê bất tỉnh, nha hoàn bà tử vội vàng xúm lại thuận khí cho bà: "Lão phu nhân, lão phu nhân!"
Dung lão thái gia thở dài một tiếng: "Mau đi mời đại phu đến!" Ông liếc mắt nhìn Dung đại phu nhân và Gia Mậu, lắc đầu: "Các con... Ai, nếu Gia Mậu thật sự nghĩ ra ngoài ở, thì ra ngoài là xong, dù sao chúng ta cũng không thiếu các con tới thỉnh an vấn an."
Tương Nghi vui mừng nhìn thoáng qua Gia Mậu, lại nhìn Dung đại phu nhân, thấy sắc mặt nàng hòa hoãn, cũng không nói phản đối, lúc này mới yên lòng lại, thoạt nhìn mình và Gia Mậu thật sự trải qua cuộc sống thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.