Nữ Hoàng Làm Dáng

Chương 100: Ngoại truyện 6




Cố Minh Cảnh đã hiểu câu nói "Một lần mang thai, ngốc ba năm" rồi.
Người phụ nữ này trước khi được đẩy vào phòng sinh vẫn còn sửa được luận văn tốt nghiệp, ấy thế mà vừa sinh con xong thì trí thông minh lại bị trượt dài.
Mà người ta đâu có ý thức được chuyện đó.
Từ sau khi bị Cố Minh Cảnh bắt tại trận và thẳng thắn với anh xong, Sở Tích không còn lén lút đi đánh mạt chược nữa mà đã quang minh chính đại đi đánh mạt chược.
Ba người đánh mạt chược vô cùng khiêm tốn, thế nhưng trong giới giải trí, 1+1+1 luôn lớn hơn 3, một người thì dễ tránh khỏi tai mắt của cánh săn ảnh, nhưng đây đến ba nữ nghệ sĩ, đặc biệt là ba người này lại là nhân vật dễ thu hút sự chú ý.
Không lâu sau, một blogger giải trí không có tiếng tăm gì bỗng nhiên đăng lên một bài hóng hớt, "Trời ơi! Ba cô nghệ sĩ này thế mà dám tụ tập làm chuyện này!"
Ảnh đi kèm theo là ảnh được chụp ở trước cửa câu lạc bộ giải trí cao cấp XXX, ba cô gái đeo kính đen, tay cầm túi vui vẻ trò chuyện cùng nhau, phía sau còn có một anh trai đi theo. Ba người phụ nữ cùng đi với nhau vô cùng khí thế, hơn nữa lại đeo kính đen, trông giống hệt mấy bà vợ của lão đại xã hội đen ra ngoài dạo phố.
Fan hâm mộ vừa nhìn liền nhận ra ba bà "vợ của đại ca" này là ai.
Diệp Tô, Lương Yên, còn có cả Sở Tích nữa!
Chuyện Diệp Tô và Lương Yên quen nhau thì mọi người đều biết, vì trước đó hai người đã từng tham gia show Cuộc sống mới của các ông chồng. Hai người họ còn cùng nhau ra sức "chèo thuyền" CP của hai ông chồng nhà mình trên show, nhưng còn Sở Tích, sao cô ấy lại đi cùng với Diệp Tô và Lương Yên thế!
Quả nhiên, xinh đẹp, giỏi giang luôn hấp dẫn lẫn nhau.
Hình ảnh này phải nói là đẹp mũ N luôn rồi!
Mấy chị có muốn đầu tư làm một show mới không thế!
Show này không cần nội dung đâu, mấy chị cứ ngồi yên một chỗ để bọn em ngắm là được rồi!
Thấy chiều hướng dư luận ngày càng lệch hướng, blogger giải trí kia trở nên sốt ruột. Ai bảo mấy người ngắm gái đẹp hả, nhìn kỹ đi, xem bọn họ bước ra từ chỗ nào kìa! Câu lạc bộ giải trí đấy, thấy chưa, là câu lạc bộ giải trí đấy! Là câu lạc bộ giải trí cung cấp dịch vụ đánh bài, tắm hơi, KTV đấy!
Ba người phụ nữ đã có chồng mà còn đi câu lạc bộ giải trí, giống cái gì hả!
Fan hâm mộ:... Blogger này bộ đến từ thế kỷ trước à.
Phụ nữ kết hôn thì không được đi đánh bài, tắm hơi, hát KTV à!
Chồng người ta không ai nói gì, blogger mấy người không thấy mình giống mấy thím thích ngồi lê đôi mách, thích núp gầm giường nhà người khác hả?
Mấy người có tin fan hâm mộ bọn tôi mỗi người phun một bãi nước miếng nhấn chìm mấy người luôn không?
Nhưng ba người phụ nữ này hẹn nhau để làm gì thực sự khiến mọi người tò mò.
KTV?
Fan hâm mộ vừa nhớ đến giọng ca chết người của Lương Yên thì rùng mình.
Không thể nào, không thể nào, người nào muốn sống sẽ không đi hát KTV với Lương Yên.
Tắm hơi ư?
Má ơi, chỉ cần nghĩ đến cảnh ba người này cùng nhau vào phòng tắm hơi là đã thấy kích thích rồi!
Nhóm fan lớn lại bắt đầu ra tay, tranh "đồng nhân" đã được vẽ ngay lập tức. Trong phòng tắm hơi sương khói lượn lờ, ba người phụ nữ ngồi cạnh nhau trò chuyện vui vẻ, sương mù che khuất vị trí quan trọng nhất, fan hâm mộ xem tranh mà bắt đầu suy nghĩ viển vông, "bóng" bể tung tóe.
Nhìn thấy bức tranh này, Sở Tích đỏ mặt bừng bừng, sau khi thương lượng với Diệp Tô và Lương Yên xong thì ba người cùng đăng Weibo.
Sở Tích, "Chưa thấy người ta chơi mạt chược hả?"
Lương Yên, "Chưa thấy người ta chơi mạt chược hả?"
Diệp Tô, "Chưa thấy người ta chơi mạt chược hả?"
Vì ảnh tuồn ra chỉ có ba người nên fan hâm mộ chỉ nghĩ đến tắm hơi và KTV chứ không nghĩ đến mạt chược.
[A a a a nhóm tiên nữ hội tụ để chơi mạt chược, mấy chị mới có ba người thôi, thiếu mất một tay kìa! Mấy chị có thiếu người chơi không!]
[Rốt cuộc là người nào may mắn được chơi cùng mấy chị vậy!]
[Hu hu hu hu Tích bảo/ Đại Tô/ Yên Yên, hay là mấy chị chơi rút thăm trúng thưởng đi, ai may mắn thì được chơi cùng mấy chị.]
[Ý kiến hay đó! Cầu xin mấy chị rút thăm trúng thưởng.]
Kể từ sau khi biết ba người chơi mạt chượt cùng nhau, thì nhân vật thứ tư được chơi mạt chược cùng với họ không thể nghi ngờ đã trở thành đối tượng gato của tất cả fan hâm mộ, người này kiếp trước chắc chắn đã giải cứu cả dải ngân hà.
***
Câu lạc bộ giải trí XXX, phòng 888 truyền đến tiếng xào mạt chược lách cách.
Người đánh mạt chược cùng với ba vị tiên nữ của showbiz, người mà kiếp trước đã giải cứu cả dải ngân hà, đối tượng bị tất cả fan hâm mộ gato chính là Phó Bạch, người đại diện của Sở Tích.
Dạo gần đây mỗi lần ra đường, Phó Bạch đều phải đeo khẩu trang, anh ta sợ fan nhận ra sẽ đập anh ta chết tươi.
Trên bàn mạt chược, Sở Tích suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại bỏ đi ý định đánh thanh nhất sắc*: "Nhị điều**".
*Thanh nhất sắc: tất cả bài đều là vạn, hoặc là điều/sách, hoặc là văn...
***Một trong những quân bài của mạt chược: 3 loại bài nạc (điều/sách, văn, vạn); tài phao; bộ khung; bộ hoa và bốn mùa.
Cô vừa ném bài, phía đối diện kích động reo lên, "Cống!*"
*Cống/ chiếu (VN): bốn quân bài giống nhau như Nhất vạn, nhất vạn, nhất vạn, nhất vạn. Khi đã có sẵn ba quân giống nhau trong tay (phỗng) cộng thêm 1 quân do người nào đánh ra quân thứ tư, hay tự bốc.
Sở Tích, "..."
Lương Yên hưng phấn đẩy ba thẻ bài mà mình đã chờ lâu đến nỗi suýt nữa là cô ấy đã từ bỏ nó, rồi cầm lấy thẻ bài Sở Tích vừa đánh ra, bốn thẻ bài ngay ngắn nằm cùng một chỗ.
Quy tắc mạt chược, gặp cống là phải chung tiền, Sở Tích đành rút hộp tiền nhỏ trước mặt mình ra, mới bắt đầu đánh thì tiền cô vẫn còn đầy, bây giờ chỉ còn lại vài tờ.
Cố Minh Cảnh bảo cô muốn đánh thì phải đánh cho giỏi, đừng có để thua mãi, tốt xấu cũng phải thắng một lần cho anh xem. Bây giờ làm sao cô dám ăn nói với anh đây hu hu hu hu...
Sở Tích chung tiền xong lại bắt đầu tập trung vào ván bài.
Đến lượt Sở Tích đánh, trong tay cô chỉ còn một thẻ cửu điều và tứ điều, còn thiếu hai thẻ bài nữa là gom được "thanh nhất sắc". Cô bắt đầu kích động, thua mãi rồi bây giờ cuối cùng cũng sắp thắng được một lần, thẻ bài nhị điều vừa nãy của cô đã để cho Lương Yên cống. Cho nên lần này cô cẩn thận hơn, suy nghĩ giữa cửu điều và tứ điều một hồi, cuối cùng cô rút thẻ cửu điều đánh ra.
"Cửu điều."
Cô vừa đánh xong liền cẩn thận quan sát vẻ mặt ba người còn lại.
Lương Yên không có biểu cảm gì, Phó Bạch cũng không, còn Diệp Tô thì ván bài này hình như không gặp may cho lắm. Không được phỗng, cũng không được cống, mà vẻ mặt cô ấy cũng không có cảm xúc gì.
Sở Tích đang định thở phào thì Diệp Tô luôn im lặng bỗng nhiên hô lên, "Ù."
Sở Tích:???
Cái gì? Cô có nghe lầm hay không?
Diệp Tô đẩy hết các thẻ bài trước mặt mình ra, mười ba thẻ bài đi theo từng đôi một, cộng thêm thẻ bài cửu điều của Sở Tích vừa đánh ra, vừa vặn là "bảy đôi*".
*Một cách ù trong mạt chược, có người gọi là ù pe pe. Mười ba thẻ bài trong tay cộng thêm một quân bài ù là mười bốn, gồm bảy cặp giống nhau ví dụ như: nhất vạn nhất vạn, cửu vạn cửu vạn...
Nhìn ván bài tưởng chừng như không được đẹp của Diệp Tô, không phỗng, không cống, còn cô ấy thì vẫn cứ bình tĩnh bốc bài, hóa ra là có "bảy đôi" còn ăn tiền hơn cả "thanh nhất sắc".
Còn Sở Tích lại là người giúp cô ấy ù *bảy đôi*, theo thông tục gọi là đốt pháo*, là kẻ xui xẻo nộp tiền cho người ta.
*Người nào đánh ra giúp người khác ù thì phải chung tiền gấp đôi, 2 người còn lại chung bình thường
Sở Tích: T-T
Một ván bài kết thúc, ngoại trừ Sở Tích ra thì ba nhà còn lại đều lần lượt ù.
Bốn đôi tay bắt đầu xào bài, tiếng mấy thẻ bài mạt chược lại va vào nhau lách cách.
Tuy rằng có máy xào mạt chược tự động, nhưng sự vui sướng khi chơi mạt chược không phải chỉ nằm ở chỗ đánh bài mà còn nhờ vào việc xoa bài nữa. Một ván bài đã kết thúc, tất cả những thẻ bài đã bốc hay chưa bốc đều bị đẩy đổ một cách nhẹ nhàng, mấy thẻ bài bắt đầu thay đổi vị trí trong tay bốn người chơi, cuối cùng được xếp thành bốn dãy dài, ném xúc xắc, một ván bài mới lại bắt đầu.
Bốn người bận rộn xếp bài, vừa xếp vừa trò chuyện rôm rả.
Lương Yên nhìn Sở Tích, "Ông xã cô biết cô đi đánh mạt chược với bọn tôi thì nói gì?"
Trình độ xếp bài của Sở Tích vẫn chưa được nhuần nhuyễn nên là người xếp bài chậm nhất trong bốn người, cô đáp, "Anh ấy nói nếu muốn thì cứ quang minh chính đại mà chơi, nhưng đừng thua cả gia tài là được."
Lương Yên, "Ha ha ha ha ha ha vậy sau này làm sao bọn tôi dám thắng cô được."
Diệp Tô lại nhìn sang Lương Yên, "Cô chơi mạt chược Lục Lâm Thành không nói gì sao?"
Lương Yên, "Anh ấy có thể nói gì, đương nhiên là bảo tôi đừng chịu thua, ráng thắng mang tiền về nhà rồi. Đúng rồi, còn Kỷ Hằng thì sao? Anh ấy buôn bán đám bình cổ thế nào rồi?"
Diệp Tô nhớ đến Kỷ Hằng thì cười, "Cũng tạm, bán đi kiếm lời được một chút, nhiều tiền hơn tôi đóng phim."
Nghe đến đó, Phó Bạch lại nhìn sang Diệp Tô.
Cát-sê của Diệp Tô trong giới khá cao, Kỷ Hằng bán một chuyến đồ cổ còn kiếm được nhiều hơn Diệp Tô đóng một bộ phim, nhưng khi đến miệng Diệp Tô lại thành "cũng tạm", "kiếm được chút lời".
Kiếp trước chắc là anh ta đã tạo nghiệp nên kiếp này mới đánh bài cùng với ba phú bà. Cũng may lần nào cũng có Sở Tích đỡ hạng chót giúp anh ta nên anh ta vẫn nằm trong vùng không thua cũng chả thắng.
Ba người phụ nữ này mỗi lần đánh bài đều phát huy rất ổn định, có lẽ thời gian sau khi sinh càng lâu thì trí thông minh khôi phục càng nhiều. Trình độ đánh bài nhuần nhuyễn của ba người cơ bản được xếp theo thứ tự, Diệp Tô cao nhất, Lương Yên đứng thứ hai, Sở Tích vừa sinh Cố Bảo Bảo xong thì đứng chót bẹt.
Ván vừa rồi Sở Tích ôm lòng tham muốn ù "thanh nhất sắc" kết quả lại thua thê thảm. Lần này cô chỉ muốn được ổn định, cuối cùng lại ù nhỏ, lúc gom tiền, cô vui đến nỗi cười tít cả mắt.
Diệp Tô thấy Sở Tích cười thì nói, "Cố Bảo Bảo nhà cô cười lên giống cô y đúc."
Sở Tích, "Thật ư? Giống tôi thật ư?" Thằng bé lúc mới sinh mặt nhăn nhúm lại nên không nhìn ra, bây giờ Cố Bảo Bảo đã lớn được một tí, đầu cũng không còn bị méo nữa, giống Cố Minh Cảnh như đúc từ một khuôn mà ra, chỉ có đôi mắt là trông giống Sở Tích. Sở Tích cũng vì thế mà rầu rĩ không thôi, thằng con mà cô mang nặng đẻ đau sinh ra chỉ giống cô mỗi đôi mắt, còn lại đều giống thằng cha của nó.
Lương Yên cũng cười nói, "Không phải cô đăng ảnh thằng bé lên vòng bạn bè sao, trông cu cậu giống cô lắm."
Sở Tích nghe thấy thế thì rất hài lòng, "Giống tôi mới được chứ."
Mấy cô vừa nhắc đến con cái cứ như mở máy hát, trò chuyện rôm rả từ sữa bột đến giáo dục sớm. Biết bao nhiêu chủ đề liên quan đến con cái, ba người nói không ngừng nghỉ, càng nói càng hăng, càng nói càng high, hoàn toàn quên mất sự có mặt của Phó Bạch, sau cùng, họ còn chốt luôn hôn sự từ bé cho con nhà mình.
Phó Bạch cũng muốn tham gia cuộc trò chuyện nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ thấy hình ảnh mình mờ dần rồi mờ dần, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
Một người đàn ông độc thân như anh ta sao lại ở đây đánh bài chung với ba người phụ nữ đã kết hôn sinh con thế này.
Sở Tích giải thích câu hỏi này như sau: Vì anh an toàn, ông xã của bọn tôi đều yên tâm.
Phó Bạch, "..."
Ván bài kết thúc trong cuộc trò chuyện vui vẻ của ba người phụ nữ, thắng thua đã không còn quan trọng, quan trọng là họ đã chơi vui vẻ, còn được kết thông gia từ bé cho con mình.
Sở Tích về nhà, hưng phấn kể lại cho Cố Minh Cảnh biết chuyện mình đã đính hôn sự từ bé cho Cố Bảo Bảo.
Cố Minh Cảnh hỏi, "Là nhà ai thế em?"
Sở Tích hưng phấn đáp, "Nhà Diệp Tô đó anh!"
Cô hứng chí bừng bừng kể lại quan hệ thông gia ba nhà cho Cố Minh Cảnh nghe, "Con trai chúng ta đính hôn cho con gái nhà Diệp Tô, con trai Diệp Tô đính hôn với con gái Lương Yên, còn thằng nhóc con vẫn còn đang lật của nhà Lương Yên sẽ đính hôn với con gái của chúng ta."
*Đoạn này tác giả hơi loạn, đoạn trên Sở Tích bảo đính hôn con trai với nhà Lương Yên, nhưng đoạn này lại nói là Diệp Tô. Nên mình để là Diệp Tô luôn.
Cố Minh Cảnh lắng nghe quan hệ phức tạp này, cuối cùng hỏi một câu, "Thế con gái của chúng ta đâu?"
Sở Tích bỗng chốc yên lặng.
Đúng rồi nhỉ, con gái mình đâu.
Cố Bảo Bảo vẫn còn đang ti sữa, con gái đâu?
Sở Tích. "Sinh!"
Nhà Lương Yên và Diệp Tô đều có em gái, cô cũng phải sinh một đứa con gái.
Cố Minh Cảnh lắc đầu.
Lúc Sở Tích sinh Cố Bảo Bảo bị khó sinh, đời này anh không muốn trải qua cảm giác bất lực không làm được gì chỉ đứng chờ tin ở ngoài phòng sinh nữa, cho nên anh nghĩ có Cố Bảo Bảo là đủ rồi. Tuy con gái thơm thơm mềm mại, vừa nghĩ đến đã thích nhưng nếu vì con gái mà để Sở Tích đi qua quỷ môn quan một lần nữa thì anh không muốn.
Sở Tích, "Không được, thông gia từ bé đã chốt rồi, không có con gái không lẽ anh để thằng cu đang lật nhà Lục Lâm Thành ế hay sao?"
Lúc sinh, cô vẫn luôn mê mang cho nên không hề biết cảm nhận của Cố Minh Cảnh.
Anh bất động, tựa như đã quyết tâm rồi, con trai đang lật của Lục Lâm Thành có ế cũng không liên quan đến anh. (Lục Lâm Thành đang vác dao chạy đến.)
Sở Tích cọ cọ vào lòng anh, "Em cũng đâu có nói là muốn ngay bây giờ đâu, ông xã ơi."
Cô lại hôn một cái lên môi anh, "Chờ Cố Bảo Bảo lớn thêm chút nữa là được mà."
Cô bám lên người Cố Minh Cảnh như con lười, nháy mắt với anh, "Ông xã không muốn có thêm một cô con gái hả? Một cô con gái đáng yêu giống hệt em nè."
Cố Minh Cảnh xoay người áp cô dưới thân, "Tiểu yêu tinh."
Sở Tích bật cười khanh khách né tránh nụ hôn của anh.
***
Lúc Cố Bảo Bảo hai tuổi, Sở Tích mang thai lần hai.
Lần này là mang thai ngoài ý muốn, sau khi biết chuyện, Cố Minh Cảnh vô cùng hối hận, lập tức chạy đi buộc ga-rô. Nếu anh mà để cho Sở Tích mang thai lần nữa thì anh chính là đồ khốn.
Cố Minh Cảnh không còn cách nào khác, có cũng đã có rồi, không thể nào phá được, thôi thì sinh thôi chứ biết làm sao bây giờ, đâu phải anh không nuôi nổi.
Sở Tích rất có lòng tin lần này sẽ là con gái, lúc cô có bầu rất thích ăn cay, còn thích ăn trái cây thơm ngọt, cho nên cô chuẩn bị mọi thứ đều theo tiêu chuẩn của con gái, cộng thêm trái tim thiếu nữ bộc phát giữa chừng, tất cả đều là màu hồng và màu vàng đáng yêu. Cố Minh Cảnh cũng hi vọng lần này là con gái, một cô con gái đáng yêu giống Sở Tích.
Sự mong đợi này kéo dài đến khi Sở Tích sắp sinh.
Lúc Sở Tích sinh Cố Bảo Bảo bị khó sinh đã dọa Cố Minh Cảnh sợ hết hồn, lúc sinh đứa thứ hai lại vô cùng thuận lợi, vào phòng sinh được vài tiếng thì y tá đã đi ra chúc mừng mẹ tròn con vuông.
Lúc này Cố Minh Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm, Cố Bảo Bảo đứng bên cạnh anh kéo tay anh ngẩng đầu hỏi, "Cô y tá ơi, mẹ con sinh em gái hay em trai vậy."
Y tá bị tấn công bởi sự dễ thương này, "Chúc mừng cục cưng nha, mẹ sinh cho con một em trai đấy."
Cố Minh Cảnh, "Em trai ư!"
Cố Bảo Bảo, "Em trai ư!"
Trong phòng bệnh, Sở Tích buồn bã nhìn đứa bé đang ghé vào ngực mình bú sữa.
Lúc sinh xong, bác sĩ thông báo là con trai rồi ôm đứa bé đến cho cô xem, cô chỉ hận không thể nhét thằng cu vào bụng rồi sinh lại lần nữa.
Cố Minh Cảnh chỉ biết an ủi, "Con trai cũng tốt mà em."
Có Cố Bảo Bảo rồi nên tên đứa thứ hai cũng dễ đặt hơn, Sở Tích không cần động não liền đặt là Cố Bối Bối.
Sở Tích chu môi, nhìn Cố Minh Cảnh đang ở bên cạnh an ủi, sống mũi cay cay muốn khóc, sinh trai hay gái đều do người ba quyết định cả.
Sở Tích, "Cố Minh Cảnh này."
Khi cô gọi cả họ và tên của anh là biết có chuyện, Cố Minh Cảnh đáp, "Ơi?"
Sở Tích, "Nhà anh có ngôi vị hoàng đế phải kế thừa hay sao vậy, để em sinh nhiều con trai thế làm gì hả?"
Cố Minh Cảnh, "..."
Cố Bối Bối bú xong liền ngủ, bé được đặt vào trong nôi.
Cố Bảo Bảo ghé vào nôi ngắm nhìn em trai, vì có liên hệ huyết thống nên thằng nhóc rất có cảm tình với bé con, "Ba ơi, hồi nhỏ con cũng giống vầy hở ba?"
Cố Minh Cảnh gật đầu, "Đúng vậy."
Sở Tích lại bảo, "Không đúng."
Ba mẹ mỗi người cho cậu một đáp án, Cố Bảo Bảo vừa ngơ ngác quay đầu, không biết phải nghe theo ai, "Ơ?"
Sở Tích, "Em trai đầu tròn, còn con đầu méo."
Cố Minh Cảnh, "..."
Cố Bảo Bảo đưa tay sờ đầu mình, "Nhưng đầu con đâu có méo đâu."
Cố Minh Cảnh ôm Cố Bảo Bảo đến giải thích cho cậu hiểu, "Vì lúc mẹ sinh con phải chịu nhiều cực khổ, đầu con quá lớn nên không ra được, bác sĩ phải kẹp đầu con để mẹ dễ sinh con hơn. Sau này con với em trai phải bảo vệ mẹ cho tốt có biết không?"
Cố Bảo Bảo nghe thấy thế thì rưng rưng nước mắt sờ cái đầu tròn trịa của mình, "Thật, thật sao ạ?"
Cố Minh Cảnh, "Ba lừa con làm gì?"
Cố Bảo Bảo òa khóc, ôm cái đầu tròn đầy tội lỗi của mình nhào vào lòng Sở Tích, "Mẹ ơi con xin lỗi."
Sở Tích xoa đầu cu cậu, trách Cố Minh Cảnh, "Không sao, mẹ yêu con mà."
Cố Bảo Bảo hít nước mũi, chân thành nói, "Mẹ ơi, sau này con nhất định sẽ bảo vệ mẹ."
Sở Tích cười, trong lòng vô cùng cảm động, gật đầu đáp, "Ừa."
Cố Bảo Bảo lại nhìn Cố Bối Bối trong nôi, cậu nhóc nói tiếp, "Còn em trai nữa, em trai sẽ cùng con bảo vệ mẹ."
Sở Tích xúc động đến rối mù, cười đáp, "Được."
Cố Bảo Bảo chơi một lát rồi cũng thiếp đi.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chốc lát chỉ còn lại tiếng hít thở của hai đứa trẻ.
Cố Minh Cảnh ngồi bên giường Sở Tích, kéo cô vào lòng cúi đầu hôn cô một cái, sau đó mới nói, "Em vất vả rồi."
Sở Tích vùi vào lòng anh, "Không sao, Bảo Bảo có hơi vất vả, nhưng Bối Bối lại rất thuận lợi.
Cố Minh Cảnh, "Đều vất vả cả."
Anh cầm tay Sở Tích, mười ngón tay đan vào nhau, Cố Minh Cảnh nhỏ giọng nói, "Em nhìn xem, có hai đứa con trai cũng tốt mà đúng không? Con lớn rồi thì có thể cùng anh bảo vệ em."
Hốc mắt Sở Tích ươn ướt, sau lưng mình là ông xã, bên cạnh là hai đứa nhóc, cô gật đầu, "Vâng."
Cố Minh Cảnh hôn lên tay cô, "Ngủ đi, em nghỉ ngơi cho thật tốt."
Sau khi sinh Sở Tích cũng khá mệt mỏi, cô buồn ngủ ngáp một cái rồi nằm xuống.
Hai đứa nhóc đang ngủ, mẹ bọn trẻ cũng đang ngủ, Cố Minh Cảnh mỉm cười nhìn Sở Tích, cúi đầu hôn lên môi cô.
"Anh yêu em." Anh thì thầm.
***
27/10/2019 – 8/8/2020
Cuối cùng cũng đã đến lúc nói lời chia tay thực sự với cặp đôi đáng yêu này rồi. Tuy quãng thời gian đầu Sở Tích gặp đủ mọi khó khăn, nhưng cuối cùng thì Tích bảo cũng đã có hạnh phúc của riêng mình rồi. Và bây giờ cũng không có ai dám bắt nạt chị nữa, vì đã có ba siêu anh hùng đứng ra bảo vệ cô gái đáng yêu này rồi. Cám ơn mọi người đã ủng hộ và bình luận động viên mình suốt thời gian qua nhé <3 ^^! Và hy vọng rằng mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ mình nè. Mãi iuuuu.
Truyện sẽ được beta lại và đóng thành ebook sau nhé ^^.
Finished Readi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.