Nổi loạn ở địa ngục

Chương 3: - Cuộc nổi loạn




Vậy là mình có hai người bạn mới, xét hoàn cảnh cũng gần giống như bạn tù nhưng trong trường hợp này có lẽ phải gọi là “bạn địa ngục”. hai người bạn này giúp mình dần dần làm quen với cuộc sống mới – không, phải nói là “hoàn cảnh tồn tại mới” vì đâu có phải là một cuộc sống. Ở đây hiếm lắm mới gặp được những người có thể giữ tinh thần lạc quan như hai người này vì người ta tồn tại trong một môi trường đơn điệu đến mức gần như không có gì để tìm hiểu, không có gì để quan tâm, không có gì để suy nghĩ. Một môi trường chỉ toát lên sự u ám, trong một căn phòng mà hình như chẳng có đến một vết gợn trên tường chứ nói gì đến cửa sổ hay hoa văn trang trí, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ cửa hắt vào khiến mọi thứ lúc nào cũng ảo ảo. Rồi thì xung quanh toàn những linh hồn vật vờ chẳng thể hiện cảm xúc gì khác ngoài những tiếng rên rỉ, la hét như đang đau đớn. Thời gian ở đây chẳng biết đo bằng gì và chắc cũng chẳng ai quan tâm tới khái niệm thời gian bởi lẽ người ta có biết chờ đợi cái gì đâu, có gì để người ta quan tâm nữa đâu mà phải nghĩ đến thời gian, cũng có dấu mốc nào để phải ghi nhớ đâu khi mọi thứ chỉ lặp đi lặp lại.

Cái được lặp đi lặp lại muốn nói đến ở đây chính là những trận tra tấn ở vạc dầu, cái lần mình bị ném vào vạc dầu khi vừa đến ngục này là lần đầu tiên nhưng không phải là lần duy nhất. Đúng như hai anh bạn mới đã nói, tên Tiểu Sa dường như chỉ ném các linh hồn vào đây cho hồi sức rồi khi hắn trở lại, nhận thấy ai đã khỏe mạnh hơn là hắn túm gáy kéo đi. Kể cả mình và hai anh bạn kia, hắn lôi mình ra cái phòng bên ngoài và ở đó con quỷ to lớn Đại Sa lúc nào cũng đứng bên cạnh cái vạc dầu to tướng với chiếc đinh ba đáng sợ trên tay. Nó không ngần ngại túm lấy bọn mình ném vào vạc dầu, rồi lại một quy trình như lần trước xảy ra – bỏng rát – đau đớn – gào thét – cố bám vào cạnh vạc dầu – cháy tay – rồi bị cây đinh ba đâm – rồi tiếp tục than khóc cho đến khi kiệt sức – rồi tỉnh lại với nỗi đau ê ẩm và thấy mình được tên Tiểu Sa kéo vào phòng nhốt bên trong. Cứ như vậy, không đếm được mật độ bao lâu một lần, nhưng quá trình cứ lặp đi lặp lại. Bị tra tấn trong nỗi đau đớn tận cùng rồi được tỉnh lại trong một môi trường chán ngắt để tiếp tục chờ đợi đến lần tra tấn tiếp theo và rồi lại thế.

Cho đến một lần mình với Lính Đen cùng bị đưa đi tra tấn một lượt, khi được đưa về phòng giam mình chưa tỉnh hẳn nhưng đã có thể mở mắt và nhìn thấy Lính Đen nằm ngay bên cạnh, cũng đã mở mắt. Mình than:

-          Ôi! Đến bao giờ nỗi đau này mới chấm dứt?

-          Cậu mới đến chưa được bao lâu mà, như vậy đã thấm vào đâu so với những người khác. – Lính Đen nói mà đôi mắt như có vẻ vui mới lạ.

-          Tôi phục cậu thật đấy! sao lúc nào cũng thấy cậu có vẻ lạc quan vậy?

-          Dù hoàn cảnh có như thế nào đi nữa thì phải giữ được tinh thần mới có hy vọng chứ. – Lính Đen vẫn điềm tĩnh như mọi khi. Sau câu nói ấy hắn nhìn lên phía trên như thể đang nghĩ gì đó.

Mình định nói “Ở đây thì có quái gì mà hy vọng với chả tinh thần?” nhưng rồi chợt nghĩ ra có điều cũng chưa rõ nên sau một hồi suy nghĩ mới hỏi tiếp:

-          Tớ bảo này! Chuyện này có bao giờ kết thúc không vậy?

-          Cũng không rõ nữa. – Lính Đen nhìn mình một lúc rồi mới trả lời – Địa Ngục là nơi kết thúc của mọi kết thúc rồi mà.

-          Từ hôm tớ đến, vẫn thấy có người được đưa thêm vào đây mà? Nếu không có ai được đưa ra khỏi đây thì làm sao người ta cứ đưa thêm người vào được?

-          Cái này tớ cũng chỉ mù mờ. Tớ đến đây cũng lâu lắm rồi và vẫn thấy đều đặn có người được nhét thêm vào cái phòng ngột ngạt này khiến nó ngày càng trật trội, không hiểu đến bao giờ mới dừng lại.

-          À! – Lính Đen như vừa nghĩ ra điều gì đó – Lâu lâu cũng thấy có những người được đưa ra khỏi phòng giam này và không quay trở lại nữa. Nghe nói là đến một lúc nào đó linh hồn người ta sẽ tự nhiên tan biến không còn vết tích gì nữa, cũng có ý kiến khác thì nói là một số linh hồn sẽ bị đem đi cho quỷ sứ ăn. Nhưng tất cả chỉ là những người trong phòng này nói với nhau thế chứ có ai ra khỏi phòng này rồi còn quay lại đâu mà biết. Cũng như hồi còn sống người ta chỉ đồn đại về địa ngục chứ có ai xuống địa ngục rồi sống lại để nói cho người khác biết dưới đó như thế nào đâu.

-          Ừ… ho..ai ơi.. – mình thở dài – đúng là chúng ta đang ở trong địa ngục nhưng cũng chẳng biết ngoài cái phòng này thì địa ngục có gì khác nhỉ? Ôi… nói vậy là chúng ta cứ biết ở đây chịu đựng mà chẳng biết chờ đợi cái gì, chẳng biết rồi sẽ thế thành ra thế nào nữa à?

Nói đến đây bỗng thấy Lính Đen ngồi dậy, chắc đã thấy khỏe hơn, rồi hắn nhìn mình nói với vẻ nghiêm trọng:

-          Tiểu Văn này! Thực ra bọn tớ đang có kế hoạch thực hiện một vụ bạo động phá ngục.

-          Hả! – câu nói của Lính Đen khiến mình thốt lên sửng sốt.

-          Suỵt! khẽ chứ – Lính Đen vội giơ tay lên miệng ra hiệu cho mình đừng nói to - chúng ta chẳng có gì để mất cả. Nếu chẳng may việc không thành thì chúng sẽ làm gì ta nữa? còn chỗ nào tồi tệ hơn địa ngục?

-          Đúng thế! – mình bày tỏ ngay sự đồng tình – không thể cứ mặc kệ mà chịu đựng thế này được. Nhưng mà có làm được không? bọn chúng là quỷ sứ mà? Có đánh được quỷ không vậy?

Lính Đen nhìn chằm chằm nói:

-          Chẳng phải chính cậu cũng đã từng đánh lại một tên sao?

-          Ờ há! – mình há hốc mồm – nhưng mà chỉ đẩy hắn ngã được một cái xong thì bị hắn đánh lại cho nát người.

-          Thế bây giờ thử tưởng tượng chúng ta có hàng nghìn người, mỗi người đẩy ngã hắn một cái thì bao giờ hắn mới đánh lại được hết 1000 người?

-          Ờ! Có lý. – Mình hào hứng hẳn - ở đây chúng ta có đến mấy nghìn người. Tất nhiên nói vậy cũng không dễ, phải tìm cách đoàn kết tất cả mọi người lại mới có khả năng. Không cần biết lực lượng bọn quỷ thế nào nhưng chắc chắn không dễ, nếu không mạnh làm sao chúng quản lý được cả cái chỗ này.

-          Bọn tớ đã có một kế hoạch cụ thể và có một người lãnh đạo tài ba. – Lính Đen nói với vẻ tự tin.

-          Ai lãnh đạo thế? – mình hỏi luôn.

-          Ken đại ca! – Lính đen có vẻ rất trân trọng khi nhắc đến cái tên này. – Đại ca đã vạch kế hoạch và tập hợp tất cả những lĩnh hồn có khả năng hành động ở đây. Chính vì thế bọn tớ ngay lập tức chú ý đến cậu khi cậu mới đến. Tất cả những linh hồn có năng lực hoạt động, tức là có khả năng tác động đến vật xung quanh như cậu sẽ được mời tham gia vào kế hoạch. Nếu cậu đồng ý tham gia tớ sẽ dẫn cậu đi gặp Ken đại ca. Cậu có tham gia không?

-          Có chứ! – mình không ngần ngại trả lời ngay vì trong tình huống không có lối thoát như hiện nay thì chẳng có gì phải suy nghĩ trước một lời đề nghị như thế cả - chẳng có gì để mất cả mà.

-          Tốt! thế thì đi thôi! Tớ dẫn cậu đi gặp Ken đại ca. – Lính Đen vừa nói vừa đưa tay kéo mình đứng dậy.

Lính Đen dẫn mình đi sâu vào bên trong phòng giam. Đây là lần đầu tiên mình đi vào sâu đến thế bởi mình nghĩ trong cái phòng giam này chỗ nào chẳng giống nhau, có gì đâu mà khám phá. Sự thực quả đúng như thế, vẫn là một không gian đơn điệu, toàn các linh hồn vật vờ trong điều kiện ánh sáng ảm đạm. Tuy nhiên, cũng không phải là không có gì khác biệt, nếu để ý kỹ thì sẽ thấy, càng đi vào sâu bên trong càng thấy xuất hiện với mật độ nhiều hơn những linh hồn sẫm màu, như Lính Đen nói thì đó những người có sức mạnh tinh thần, có khả năng tác động vào sự vật xung quanh. Có vẻ như đã gần đến nơi, đó là một vị trí ở gần góc phòng trong cùng, Lính Đen chỉ tay về phía một đám người đang ngồi, nói: “Đây, đi vào đây”. Lính Đen dẫn mình vào và nói:

-          Đại ca! Em dẫn người mới đến giới thiệu nhập bọn.

Điều làm mình khá bất ngờ là người mà Lính Đen gọi là Đại ca hóa ra lại không phải là một người to lớn mà chỉ là một người có vóc dáng nhỏ nhắn đang nằm ủ ruột, càng lạ hơn nữa là người này nhìn qua cũng chỉ là một cái bóng nhợt nhạt chứ không có màu tối sẫm như những người có sức mạnh tinh thần. Trong khi đó, ngồi ngay bên cạnh vị Đại ca này lại là một người cao lớn, thân hình vạm vỡ với những cơ bắp cuồn cuộn, da đen bóng nhãy, xung quanh là nhiều người khác cũng có hình dánh bên ngoài đen sẫm đang ngồi lặng lẽ, trong đó mình nhận ra một người chính là Ba Bệu. Nghe Lính Đen gọi, Đại ca ngồi dậy nhìn rồi hỏi:

-          Lính Đen hả? Xem nào!

-          Dạ! Đây là Tiểu Văn, mới đến được mấy hôm – Lính Đen lễ phép – hôm mới đến cậu ấy đã đẩy một cái tên Tiểu Sa ngã sõng soài.

Lính Đen giới thiệu xong mình cũng chủ động chào:

-          Dạ! Em chào đại ca!

-          Ừ! Tốt – Ken đại ca khẽ mỉm cười – nhìn chú em khá đấy.

Giờ thì mình mới nhìn kỹ hơn vị Đại ca này và chỉ một thoáng mình đã hiểu được phần nào lý do tại sao vị này lại là Đại ca và được Lính Đen nhắc tới một cách thần tượng như vậy. Ken đại ca có một khuôn mặt thon nhỏ thư sinh nhưng rất hài hòa, một nụ cười mỉm có vẻ thường trực trên môi đem lại sự ấm áp cho người đối diện. Đặc biệt là đôi mắt hiền từ, tràn đầy tự tin, sinh khí trái ngược hoàn toàn với vẻ ủ ruột mình nhìn thấy ban đầu khi Đại ca còn nằm dưới sàn.

-          Trước đây cậu làm gì? – Đại ca tiếp tục hỏi

-          Em làm nhân viên văn phòng thôi.

-          Ờ, nhân viên văn phòng mà có năng lực hành động như cậu là hiếm lắm đấy. – đại ca vẫn giữ vẻ điềm tĩnh – Cố gắng nhé! Hãy tận dụng lợi thế năng lực hành động của mình để cùng anh em góp sức cho việc lớn. Cậu em thấy đấy, nơi đây đúng là trốn đầy ải không có nối thoát, chúng ta không thể trông chờ vào ai khác đến giải thoát cho mình, chỉ có tự mình đứng lên đấu tranh mới mong thoát thân mà thôi. Mỗi người chúng ta có thể yếu đuối nhưng nếu biết đoàn kết tất cả anh em ở đây lại thì sức mạnh sẽ vô cùng to lớn và nhất định sẽ thành công.

Những lời Ken đại ca nói thật chí lý, trong lòng mình tự nhiên cảm thấy ý chí dâng trào, thấy như sức lực từ đâu đang kéo đến, như muốn vùng lên chiến đấu ngay lập tức. Mình liền hào hứng trả lời:

-          Vâng đại ca! Có được một người lãnh đạo giỏi như đại ca chúng em thật may mắn. Đại ca, khi nào chúng ta sẽ hành động vậy?

-          Ha ha ha! Ta biết, các cậu phải chịu khổ nhiều rồi nên đều nôn nóng hành động ngay, nhưng muốn làm việc lớn phải biết chờ đợi thời cơ chín muồi. Ha ha! Giờ cậu cứ nhập bọn đi đã, khi nào thời cơ đến ta sẽ ra lệnh, tất cả anh em trong ngục đồng loạt đứng lên hành động. Thế nhé!

-          Dạ, đại ca! em hiểu.

Lính Đen ở đằng sau bấy giờ mới lên tiếng:

-          Cậu cứ yên trí, kế hoạch sẽ được thực hiện sớm thôi. Giờ không làm phiền đại ca nữa, chúng ta ra đây đi!

-          Uhm… vậy em xin phép đại ca nhé – mình quay lại nhìn Lính Đen rồi lại quay vào chào đại ca.

Sau đó mình cùng Lính Đen đi lui ra ngoài. Chợt Ba Bệu từ đằng sau đi theo lên tiếng:

-          A ha! Nhập bọn rồi hả? vậy là từ nay ta có đệ rồi đây. Từ nay gọi ta là sếp nghe chưa?

-          Sếp á? – mình ngớ người.

-          Xì… đừng nghe hắn nói bậy. – Lính Đen nghe vậy nói lại - Ở đây đều là anh em, đâu có ai là sếp đâu?

-          Chứ sao lại không? Bây giờ chưa có nhưng sau này kế hoạch thành công sẽ phải phân ngôi thứ, ta nhập bọn trước sẽ phải là sếp rồi. – Ba Bệu cự lại

-          Cái đó Đại ca đâu có nói trước, với lại xưa nay ở đây đâu có chuyện “ma cũ bắt lạt ma mới”.

-          Hơ hơ, chưa bao giờ mình thấy câu “ma cũ bắt lạt ma mới” lại được dùng với nghĩa đen thế này – mình thấy hai ông kia nói chuyện với không khí khá vui vẻ nên cũng cười mỉm nói thêm vào - Ra là ông này xuống đây trước à?

-          Nói cho các vị biết, ta ở đây có dễ cũng cả trăm năm chứ ít à. – Ba Bệu vênh váo

-          Thế cơ à? Chết thật, vậy lẽ ra phải gọi là cụ Ba Bệu mới đúng, thất kính quá!

-          Thôi, ở đây là anh em hết, bằng nhau hết, thất kính một tí cũng không sợ tổn thọ đâu. – Lính Đen vừa cười vừa nói.

-          Ha ha, ở dưới này mà sợ “tổn thọ” có khác gì đang bơi giữa biển mà còn sợ ướt – mình nói xong cả ba cùng cười đến sặc sụa.

Một lát mình hỏi tiếp:

-          Này, chỉ có một mình đại ca lãnh đạo kế hoạch này hay có ai nữa không? Hiện giờ có bao nhiêu người tham gia rồi?

-          Vừa lãy cậu có để ý người lực lưỡng, đen bóng ngồi cạnh đại ca không? Đó là Hắc Nhị ca. – Lính Đen giải thích – Theo tớ thấy thì chỉ có Ken Đại ca và Hắc Nhị ca cùng nhau lập kế hoạch và sẽ lãnh đạo phong trào. Còn về lực lượng, có thể nói toàn bộ những người có năng lực hành động trong phòng này đều sẽ tham gia kế hoạch, tổng cộng chắc là có hơn 100 người.

-          Ừ, thì ra người bên cạnh ban lãy là Phó đại ca – mình tỏ ra hiểu vấn đề - nhìn bên ngoài đủ thấy Phó đại ca rất mạnh. Nhưng mà Ken đại ca thì nhìn bề ngoài có vẻ không có sức vóc lắm nhỉ?

-          Ý cậu là nhìn Đại ca có vẻ èo uột phải không? – Ba Bệu chen vào – đấy chỉ là do Đại ca cố tình làm ra cái bề ngoài như thế để tránh bị bọn cai ngục để ý thôi, chắc chắn Đại ca cũng rất mạnh. Những người có trí lớn không muốn để lộ ra ngoài đâu.

-          Ừ - mình gật đầu vì nghĩ Ba Bệu nói đúng – các cậu có biết Đại ca còn chờ đợi gì nữa không? Tớ thấy lực lượng 100 người chưa nói mạnh yếu thế nào nhưng chờ thêm thì cũng khó mà tăng lên đáng kể được.

-          Cái này nghe nói là vì Đại ca đang luyện một tuyệt chiêu gì đấy, khi nào luyện xong thì sức mạnh sẽ tăng lên đáng kể. – Lính Đen trả lời

-          À thế à, vậy xem chừng Đại ca đã có sự chuẩn bị chu đáo, chuyện này vậy là rất khả quan đây.

Ba người cứ vậy cùng nhau bàn luận, qua đây mình hiểu thêm nhiều điều về địa ngục và có những người bạn cùng nói chuyện mình cũng cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Rõ ràng, ở đây nỗi đau của thân thể bị hành hình là không phải bàn cãi nhưng nỗi cùng cực về tinh thần mới đáng ghê sợ hơn, khi mà người ta tồn tại trong một môi trường tồi tệ và không có lối thoát, không biết trông mong vào cái gì thì mới hiểu hết ý nghĩa của từ địa ngục. Nhưng từ hôm nay mình đã có cái để chờ đợi, để hy vọng, để sẵn sàng chiến đấu vì nó, điều này khiến cho mình có cảm giác như đã sống lại ở ngay trong lòng địa ngục này vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.