Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 7: Chỉ làm con kiến hôi cũng tốt




Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Mắt thấy nàng càng chạy càng xa, sắp tới bậc thang rồi, Trường Thiên đột nhiên cười lạnh nói: “Bổn quân vốn tưởng rằng ngươi có chỗ khác biệt hơn phàm nhân bình thường. Hôm nay xem ra cũng chỉ có như thế.”
Ninh Tiểu Nhàn đứng lại nhưng không quay đầu lại.
Hắn nói tiếp: “Bổn quân đường đường thần thú tôn sư, có khả năng phiên dời sông lấp biển, cuối cùng lại bị vây khốn ở trong phòng tối nho nhỏ không thấy mặt trời, ảm đảm chờ chết, lấy kinh nghiệm của bản thân ta có thể thấy được thế sự khó liệu. Ngươi có chắc rằng phàm nhân cuối cùng có thể một bước lên trời? Chớ nói thiên ý khó dò, bọn ta tu tiên tu ma vốn là chính là nghịch thiên hành sự, dù là số mệnh đã an bài hẳn phải chết thì cũng cần phải dốc sức đánh cược một lần để cầu sinh, biết đâu có thể chọc phá trời, vậy thì còn có gì phải sợ?”
Lồng ngực nàng phập phồng không ngừng, trầm tư thật lâu, mới cất bước đi tiếp.
Trường Thiên nói: “Ngươi không cần đi đường cũ trở về, chỗ đó có Truyền Tống Trận, đứng lên trên có thể truyền tới cửa của Thần Ma Ngục hoặc một tầng tùy ý nào.” Hắn chỉ vào nơi hẻo lánh âm u của gian phòng, chỗ đó quả nhiên nơi đó có một trận pháp hoa văn bùa chú tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Ninh Tiểu Nhàn chán nản nói: “Lúc đi vào, tại sao ngươi không nói cho ta có Truyền Tống Trận?” Khi đó quả thật đi tới chân cũng muốn gãy luôn.
Hắn hỏi ngược lại: “Lúc đi vào, tại sao bổn quân phải nói cho ngươi biết có Truyền Tống Trận?”
Có thể đem lời cự tuyệt nói được thẳng thắn khí hùng như vậy, trên đời này chỉ có một mình hắn thôi? Ninh Tiểu Nhàn tâm tình phức tạp, không muốn cùng hắn so đo, chỉ khẽ hừ một tiếng, đi về phía Truyện Tống Trận.
Đi tới đại môn, đang suy nghĩ làm sao để ra ngoài, bên tai của nàng truyền đến tiếng nói của Trường Thiên: “Trong lòng mặc niệm chữ ‘ra’, có thể đi ra ngoài, muốn vào thì mặc niệm chữ ‘vào’. Ngươi phải nhớ đem mở ngục cửa ra, bổn quân có thể nghe được âm thanh bên ngoài.”
*****
Ra khỏi Thần Ma Ngục, nàng còn đứng trên bãi sông nhỏ, sắc trời cũng đã tối.Từng nhà từng hộ của thôn Thiển Thủy đã bắt đầu thắp đèn, nàng không thể không thở dài một tiếng. Nơi này có một chiếc đèn nào thắp sáng vì nàng không?
Mọi người suốt ngày làm việc tay chân rồi rối rít đi về nhà, an hưởng niềm vui gia đình. Ninh Tiểu Nhàn dọc theo đường nhỏ đi về nhà Tống tẩu, vừa trông thấy cánh cửa gỗ quen thuộc kia, cửa lại đột nhiên mở ra.
Nhị Hổ béo lùn chắc nịch bưng một chậu nước bẩn ra ngoài đang định đổ đi, ngẩng đầu xa xa nhìn thấy nàng, lập tức ném chậu sang bên cạnh, quay người vọt vào trong nhà, hô lớn: “Nương, nương, Tiểu Nhàn trở về rồi!”
Trong phòng ngọn đèn lóe lóe, Tống tẩu chạy ra, thấy Tiểu Nhàn đầu tiên là vui mừng, sau đó thở ra một hơi dài, oán giận nói: “Ai da, xú nha đầu, ngươi thật sự hù chết chúng ta!”
Nàng vừa lôi kéo tay Ninh Tiểu Nhàn vào phòng, vừa tranh thủ thời gian hỏi hành tung buổi chiều của nàng: “Từ giữa trưa không thấy bóng dáng ngươi, cả nhà đều lo lắng. Sau đó lại thấy Hồ lão thất mặt đầy máu chạy về, nên đoán hắn làm điều xấu với ngươi. Ta và thôn chính(chức quan cơ sở cấp thôn, chủ yếu chịu trách nhiệm trông coi hộ khẩu cùng nộp thuế) cẩn thận thẩm vấn hắn, mới biết được hắn có ý đồ xấu đối với ngươi nhưng hắn một mực chắc chắn không đem ngươi giấu đi. Chúng ta tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy ngươi, làm ta lo muốn chết ta!”
Ninh Tiểu Nhàn chỉ đành phải nói dối, nói mình bị hành động của Hồ lão thất dọa sợ, nên trốn rất xa xa, chờ người trong thôn về nhiều lên mới dám trở về.
Nàng biết mình ở thôn Thiển Thủy toàn người không quen, thôn chính trong thôn có thể hỗ trợ như vậy, hơn phân nửa là sự cố gắng của Tống tẩu.Nghĩ tới nàng ấy là một người phụ nữ gia đình bình thường lại bằng lòng vì một tiểu cô nương bình thủy tương phùng mà đắc tội người Hồ gia giàu có trong thôn, phần tâm ý này thật sự khó có được.
Lúc này, bàn ăn trong phòng vẫn trống trơn. Nhà nông ăn cơm tối rất sớm, ngày thường giờ này chính là lúc một nhà Tống tẩu ăn cơm nhưng hôm nay lại trì hoãn rồi. Tiểu Nhàn biết là do bọn họ tìm kiếm mình khắp nơi, làm trễ nãi việc ăn cơm, trong lòng lại ấm áp.
Tống tẩu cười nói: “Buổi chiều hôm nay ngươi không có ở đây, cơm tối được ta làm. Khiến Nhị Hổ cũng không vui rồi, hắn ăn quen thức ăn ngươi làm, lại còn chê tay nghề mẫu thân!”
Ninh Tiểu Nhàn len lén đè chú tnghẹn ngào dâng lên trong miệng, vuốt đầu Nhị Hổ nói: “Thiệt thòi miệng của đệ rồi. Vậy giờ tỷ tỷ đi làm đồ ngon cho đệ ăn nha!”
Rau dưa trong phòng bếp nhặt rửa được một nửa, hiển nhiên lúc nàng trở lại, Tống tẩu vừa mới bắt đầu muốn cơm. Tiểu Nhàn nhận lấy việc trong tay nàng, thúc giục: “Tìm ta đến chiều cũng mệt mỏi rồi, cùng bọn họ Nhị Hổ nghỉ ngơi một chút đi, đồ ăn ta đi nấu là được rồi.”
Đây chính là sở trường của nàng, bận rộn chừng một khắc đồng hồ, ba món xào một chén canh nóng hôi hổi được bưng lên bàn, theo thứ tự là tương nấu cà, nồi súp đậu hủ, gừng nấu rau cải xôi, súp nấm củ từ. Trong nhà Tống tẩu cũng không giàu có, cơ hội ăn thịt rất ít, bình thường sờ ở trong tay đều là rau cải. Nhưng mấy món ăn nhà nông đơn giản này từ trong tayNinh Tiểu Nhàn làm ra lại có một hương vị khác, làm người ta không khỏi nâng đũa lên. Nhị Hổ tất nhiên là ăn đến mặt mày hớn hở, một bữa cơm ăn rất nhiều.
Thời điểm ban đêm nằm trên giường, Ninh Tiểu Nhàn trằn trọc trở mình mất ngủ.
Hồi tưởng lại sự quan tâm của một nhà Tống tẩu với mình, cùng thời điểm ăn cơm tối vui vẻ, nàng lại không khỏi có chút động tâm. Nếu như có thể bình an như vậy trôi qua cả đời, làm một phàm nhân cũng không có gì không tốt. Nhưng mỗi khi nàng thấy người trong thôn, thậm chí nhìn những đệ tử ngoại môn phái Xích Tiêu kia nói cười vui vẻ, cảm giác, cảm thấy đây cũng không phải điều mình muốn.
Có lẽ đây là bi ai lớn nhất của con kiến hôi, nó không cam lòng chỉ làm một con kiến hôi hèn mọn sao?
Ánh trăng treo trên trời, khắp nơi tĩnh lặng. Nàng len lén lên tiếng gọi: “Trường Thiên, ngươi nghe thấy không?”
“Ừ. Chuyện gì?”Giọng nói Trường Thiên vang lên bên tai nàng.
Có lẽ liên quan tới việc đêm đã khuya, tiếng nói lạnh lùng của hắn nghe có vẻ nhu hòa vài phần. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ thầm, nếu như hắn chịu đến đài radio làm ban đêm, nhất định sẽ có rất nhiều hủ nữ tranh giành gọi điện thoại tới chỉ vì nghe nhiều một chút tiếng nói thuần hậu này.
“Không có chuyện gì, cứ xem như ngươi ngủ rồi không nghe thấy.”
Qua thật lâu, nàng cho là hắn sẽ không trả lời, Trường Thiên lại nhàn nhạt nói một câu:”Ồn ào.”
Thừa dịp Trường Thiên không nhìn thấy, nàng ôm lấy chăn, thưởng cho mình một nụ cười thật to.
Một năm rồi, rốt cục có đêm nàng chìm vào giấc ngủ, nàng không còn cô đơn nữa, không hề sợ hãi, lại không muốn khóc nữa.
Thời gian hai ngày trôi qua cực kỳ nhanh.
Trong hai ngày này, nàng trôi qua rất bình thản. Trời chưa sáng đã rời giường quét dọn gian phòng, sau đó lên núi hái rau dại, về nhà giặt quần áo nấu cơm, cùng Tống tẩu trêu chọc Nhị Hổ. Tựa như bí mật Thần Ma Ngục chưa bao giờ xuất hiện qua trong cuộc sống của nàng.
Bây giờ Hồ lão thất nhìn thấy nàng liền trốn đi. Nhớ tới cú đập gạch độc ác kia, ánh mắt ngoan tuyệt, từ đó về sau khiến cho hắn chặt đứt ý xấu đối với Ninh Tiểu Nhàn.
Trường Thiên cũng duy trì trầm mặc, không hề đề cập tới chuyện tu luyện, có lẽ hắn vốn cũng không phải là người nói nhiều.
Ninh Tiểu Nhàn có nhiều lần cũng muốn hỏi hắn một chút. Nếu như nàng không giúp hắn chặt đứt Trói Long Tác, có phải cuối cùng hắn cũng trở thành bạch cốt tịch mịch trong Thần Ma Ngục hay không? Nhưng lời đến khóe miệng, cuối cùng cũng không có hỏi ra, bởi vì đáp án rất rõ ràng.
Dù vậy, Trường Thiên cũng chưa từng thúc giục qua nàng.
Chuyện liên quan đến tính mạng bản thân, hắn vẫn có thể lãnh đạm xử trí như thế sao? Rốt cuộc tại sao hắn lại bị giam vào trong tòa Thần Ma tuyệt ngục trốn không thoát này?
Trong hai ngày ở đây không nói gì, dường như bình tĩnh không có sóng gió, lại thật giống như có chút mùi vị không bình thường, đang từ từ lên men.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.