Niềm Hạnh Phúc

Chương 3:




Trong lúc cô đang bức bối thì chợt nhận ra có 'vệ tinh' nào đó đang nhìn chằm chằm mình. Quay lại dò xét, đập vào mắt cô là một chàng trai với đầy vẻ khôi ngô, mái tóc đen huyền kèm theo đôi mắt lam băng phủ lên một làn sương huyền ảo, hắn ta mang vẻ đẹp đầy lãnh đạm lại pha chút thị huyết trong đó, hoàn hảo như tạc. Điều đặc biệt là gương mặt lạnh lùng của hắn nhìn cô như đang xem xét món hàng vậy, khiến đầu cô chảy từng giọt mồi hôi lập tức liệt hắn vào sổ đen. Nhưng nghĩ lại thì tên nguy hiểm này nhìn đã biết hắn có thế lực, kết giao chỉ có lợi không hại, biết đâu sau này hắn có thể giúp được mình thì sao. Vì thế cô không ngần ngại bước đến làm quen.
“Này tên kia, nhà ngươi cũng trúng đạn giống ta à, xem như chúng ta có duyên vậy, ta tên là Đạm.... À! Hàn Ngân Hy”
Giọng nói hờ hững kết thúc, cô giơ bàn tay ra làm quen. Còn hắn thì giật giật khóe miệng nhìn cô 'Chưa từng thấy cô gái nào chào hỏi người khác bá đạo như người trước mắt' Nhưng điều đó lại khiến anh ta nổi lên hứng thú càng đậm. Xem ra phải điều tra về cô nàng này mới được, cô ta không vô hại như mọi người đồn đại chút nào mà còn có dã tâm nữa, loại người như vậy rất hợp với anh. Thấy hắn cứ nhìn mình trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó mà không chú ý đến lời nói của mình, cô cảm thấy khó chịu cộng thêm cánh tay sắp mỏi của mình, cô mất kiên nhẫn nhìn anh nhàn nhạt hỏi
“ Mặt tôi có dính cái gì sao? Anh cứ nhìn chằm chằm vậy? Có muốn làm quen không thì bảo, tay tôi mỏi lắm rồi đấy” Giọng nói của Hàn Ngân Hy đánh bay dòng suy tính của anh, anh ngước lên nhìn cô gái trước mặt với gương mặt mũm mỉm đôi môi hồng hào, đôi mắt màu xanh lơ đầy ma mị như một thiên thần nhưng tiếc thân hình hơi gầy, anh đưa tay bắt lấy tay cô, giọng đầy trầm lặng trả lời kèm theo nụ cười nhạt
“Chào em! Tên tôi là Tần Phong rất vui làm quen, sau này mong em 'chiếu cố'”
Cô nghe hắn nói xong, hai chân mài cô nhíu lại, ý của hắn ta muốn gì không lẽ cô không biết. Cô hồi lại bàn tay của mình. Đầy tâm cơ, đó là điều cô nhận định về anh, cô lại giả ngu hỏi lại Tần Phong
“ Ý của anh là sao??”
Mất đi đôi tay ấm áp lại còn nghe nhưng lời nói giả ngây thơ của cô khiến anh có một chút hụt hẫng 'chẳng lẽ mị lực của mình giảm rồi sao?' Anh chính là không tin, nhìn thẳng vào mắt cô, nhếch môi nở nụ cười
“Không có gì chỉ muốn bắt chuyện, nếu cô không thích thì thôi”
Nghe nói như vậy cô cũng nhanh chóng đáp lại mà không nghĩ mình sắp rơi vào ổ sói
“Anh nằm ở đây cộng thêm vết thương trên người là biết anh chẵng tốt lành gì cho mấy? Ngực còn ăn luôn cả đạn nữa là người của hắc đạo sao? Yên tâm đi bổn cô nương này chọn bạn không phân biệt tốt xấu đâu chỉ cần thật lòng, cùng biết suy nghĩ cho nhau là được” Nói đến đây cô càng chửi mình mặt dày, rõ ràng là định lợi dụng người ta mà còn nói như vậy nữa 'Từ lúc nào mình trở nên vô sỉ như thế'. Còn anh thì chẳng phải dạng vừa gì
“Tôi thấy cô còn nhiều thương tích hơn tôi nữa đấy, tôi không tốt lành vậy cô là gì đây, hử? Nhưng không bổn thiếu gia đây rất rộng lượng không chấp nhất với dạng người như ngươi” Lời châm chọc mang theo vài tia treo nghẹo trong đó khiến cô hơi đỏ mặt
“Chúng ta điều như nhau cả thôi” cô giận quá thành cười:“ Mà này Tần Phong, anh làm nghề gì vậy? Hay là cảnh vệ”
“Mắt cô có vấn đề à, nhìn tôi như vậy có chỗ nào giống với kẻ làm công cho người khác không?” Anh đường đường ông trùm của giới hắc đạo về vũ khí mà cô lại nghĩ anh là vệ sĩ? Đúng là quá mất mặt mà, nếu để người khác biết được chắc sẽ làm trò cười cho cả bang hội có khi là giới hắc đạo nữa chứ chẳng chơi, mà mặt anh có cái gì giống chứ, nghĩ vậy anh càng muốn băm thây cái tên to gan dám bắn lén mình. Đúng thật là nhìn Tần Phong không giống một chút nào (~>__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.