Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

Chương 7:




Thẩm Kha nhìn 2 cô gái đang cãi nhau tới đỏ mặt, chợt thấy họ còn khủng bố hơn cả búp bê giấy nữa.
Hở? Búp bê giấy… Những người có mặt ở đây, bao gồm cả NPC, dường như đã quên mất là họ đang làm nhiệm vụ trong mật thất. Thẩm Kha cắt ngang cơn cãi vã của 2 người: “Muốn cãi thì ra ngoài cãi có được không? Đừng có cản trở tiến độ trò chơi chứ.”“Theo tư tưởng truyền thống thời xưa, ai cũng muốn có một đứa con trai để nối dõi tông đường hết, nhà họ Triệu chỉ có mình Triệu Lâm An là con trai thôi, có lẽ là dùng cho con dâu.” Tần Nhiễm nói.Trong lòng anh ta run lên, liều mạng nắm tay áo của Bạch Mộc Trạch.
Bạch Mộc Trạch nghiêng đầu nhìn Nguyên Tinh Thần vẫn đang ở bên cạnh xem kịch, thầm nghĩ NPC Từ Vi này không giống với ông lão lúc đầu kia, lão tuyên bố nhiệm vụ, thúc đẩy cốt truyện như đã được thiết lập sẵn, dù có thế nào cũng phải tiến hành tiếp.Búp bê giấy vẫn đứng thẳng đó, thấy Bạch Mộc Trạch thì máy móc quay đầu lại nhìn anh, phần giấy trên cổ lúc bị ma sát phát ra tiếng sột soạt. Bạch Mộc Trạch phát hiện trong tay nó cầm một miếng gỗ, anh không lấy ngay mà nói với Thẩm Kha và Tần Nhiễm: “Trong tay nó có đồ, giờ tôi lấy ra, 2 người tìm chỗ an toàn trốn trước đi.”“Anh Vũ à, anh mau đi đi, anh là nhân vật chính nên chắc sẽ không gặp chuyện đâu.”“Của hồi môn của Từ Vi ư? Vậy sao chìa khóa lại ở trong tay mẹ chồng cô ta?” Tần Nhiễm không hiểu.
Nhưng Từ Vi thì không như thế, cô như có nhân cách riêng của mình, lại còn rất thích thú nhìn mọi người cãi nhau nữa. Lúc đầu anh thấy Từ Vi này rất quen mặt, nhưng cái bớt trên mặt cô lớn quá, che hơn nửa gương mặt nên Bạch Mộc Trạch không chắc cô có phải người mà mình nghĩ không.“Con cá này…”Nhưng Từ Vi thì không như thế, cô như có nhân cách riêng của mình, lại còn rất thích thú nhìn mọi người cãi nhau nữa. Lúc đầu anh thấy Từ Vi này rất quen mặt, nhưng cái bớt trên mặt cô lớn quá, che hơn nửa gương mặt nên Bạch Mộc Trạch không chắc cô có phải người mà mình nghĩ không.Vào đêm, cái lạnh càng nặng hơn.
Nghĩ kỹ lại thì hình như không thấy cô trong không gian người chơi…Viên Hàm Sương lại mở miệng cản lại: “Không ổn đâu, lỡ như NPC quay lại thấy chúng ta đi hết thì có xảy ra chuyện gì không?”Tần Nhiễm khinh bỉ nhìn cô ta, “Vậy cô ở lại đây đi, giáo sư Bạch, chúng ta mau đi thôi.”“Giáo sư Bạch, mau lên đi!”
Nguyên Tinh Thần vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt của Bạch Mộc Trạch.Thẩm Kha bình tĩnh nhớ lại cách bày trí trong phòng kho, chợt nhớ ra một thứ, “Phía sau thùng để búp bê giấy có một cái thùng gỗ rất lớn, bên trên mắc một cái ổ khóa.”
Cô lập tức thấy không ổn, nhanh chóng kéo cốt truyện lại theo tiết tấu, “A Mai, ngươi làm càn đấy à! Dám nói chuyện với cô hai như thế, ra ngoài quỳ đi, không có lệnh của ta thì không được phép đứng dậy.”Nụ cười của Nguyên Tinh Thần biến mất, giọng cô trầm thấp: “Nếu cha mẹ biết chàng không tỏ bày lòng hiếu thảo này như thế, e sẽ tức tới mức nhảy ra khỏi quan tài mất.”
Tần Nhiễm đang tức giận nên cũng không muốn nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này nữa, đá văng ghế đi ra ngoài. Ra ngoài rồi cô ta mới thấy hối hận, ngoài sân mờ mịt như muốn nhấn chìm cô ta, vốn dĩ đang đứng nhưng 2 chân cô ta bỗng mềm nhũn ra, quỳ thẳng xuống đất.***
Cô ta không nên bốc đồng như thế, giờ thân phận của mình chỉ là con hầu, còn Viên Hàm Sương lại là cô chủ, nô bộc sao cãi lại chủ nhân được chứ. Thực ra giờ Tần Nhiễm hận nhất là Mạnh Vũ, trước đây cô ta bị mỡ heo che mờ tâm trí mới thấy Mạnh Vũ chỗ nào cũng tốt, giờ nhìn lại chẳng qua chỉ là một tên công tử bột, nhát gan, con rùa đen dám làm không dám nhận, hừ!Bạch Mộc Trạch nhìn theo hướng ngón tay anh ta, thấy con búp bê giấy đang mỉm cười quỷ dị, tròng mắt đen nhánh nhìn Thẩm Kha chằm chằm.
Thấy Tần Nhiễm bị phạt, Viên Hàm Sương ngồi thẳng người lên trông rất khí thế, đúng nhỉ, giờ cô ta là chủ mà, một con hầu sao dám làm càn như thế chứ, “Cảm ơn chị, con nhóc A Mai này đúng là bị em chiều hư rồi.”Thẩm Kha đã hiểu, lấy cớ đũa đã dơ nên không thể dùng, bảo bản thân không ăn nữa. Viên Hàm Sương lại thấy món này dầu mỡ không ngon, cuối cùng cả bữa ăn chỉ có mình Mạnh Vũ đụng vào.
“Không sao đâu, đến đây, lên món tiếp đi.”“Cha mẹ thích đạm bạc mà tướng công quên rồi sao? Em nhớ rất kỹ, nếu nấu mặn quá thì cha mẹ lại quở em.”Thẩm Kha đã đi tới phòng kho một lần nên dẫn họ băng qua khoảng sân trước mặt.Dù sao thì con hầu cũng được làm từ giấy nên hành động không tiện cho lắm, Bạch Mộc Trạch chạy tới phòng kho, Thẩm Kha và Tần Nhiễm đóng cửa lại rồi lấy ván gỗ chặn lại, búp bê giấy ra sức gõ cửa, Thẩm Kha và Bạch Mộc Trạch thì dùng sức ngăn cản, nó thấy không xông vào trong được mới bỏ đi.
Búp bê giấy nhận được lệnh, lập tức lần lượt bày các món ăn ra bàn bát tiên, gà quay, cá kho, thịt kho tàu… Rất ư là phong phú.“Nếu tướng công đã ăn no rồi thì nên đi gác đêm cho cha mẹ thôi.” Nguyên Tinh Thần lại giao một nhiệm vụ mới.Thẩm Kha phát hiện có gì đó không ổn, vừa rồi bảo là không có mùi vị gì, giờ lại nói là mùi vị không tệ, sắc mặt của Mạnh Vũ còn hơi tái xanh nữa.Thẩm Kha và Tần Nhiễm tìm thấy phòng kho, nấp vào 2 bên cửa gỗ rồi thò đầu ra xem tình hình ngoài sân.
Thẩm Kha chợt nghe thấy có tiếng cười, quay đầu nhìn lại thấy con hầu người giấy mà mình đụng mặt ở vườn hoa đang cười toe toét với mình, trong đôi môi đỏ thẫm là một mảng trống rỗng.Mà Từ Vi, Vô Diệm nữ này lại là nhân vật quan trọng nhất trong câu chuyện, ngoài tìm ra manh mối, chúng ta còn phải tìm hiểu bí ẩn đằng sau căn nhà này, phải biết được mục đích Từ Vi gọi mình tới để làm gì thì mới có thể trốn thoát được.”
Trong lòng anh ta run lên, liều mạng nắm tay áo của Bạch Mộc Trạch.Nghĩ kỹ lại thì hình như không thấy cô trong không gian người chơi…
Nguyên Tinh Thần cầm đũa lên gắp cho Mạnh Vũ một miếng cá, dịu dàng nói: “Tướng công à, đây là món ngày thường chàng thích ăn nhất đấy, cá kho, mau nếm thử đi chàng.”Thẩm Kha và Tần Nhiễm đều sốt ruột.Những người còn lại đều khuyên Mạnh Vũ mau đi làm nhiệm vụ của mình, Mạnh Vũ cũng hết cách, chỉ có thể đi theo Nguyên Tinh Thần tới linh đường.
Mùi thơm của thức ăn chui vào mũi của mọi người, Mạnh Vũ thấy bụng mình râm ran đói nên bèn gắp một miếng.
“Con cá này…”
“Sao vậy?”Hở? Búp bê giấy… Những người có mặt ở đây, bao gồm cả NPC, dường như đã quên mất là họ đang làm nhiệm vụ trong mật thất. Thẩm Kha cắt ngang cơn cãi vã của 2 người: “Muốn cãi thì ra ngoài cãi có được không? Đừng có cản trở tiến độ trò chơi chứ.”
“Ngửi thì thơm nhưng sao ăn vào không thấy mùi vị gì hết.”
“Cha mẹ thích đạm bạc mà tướng công quên rồi sao? Em nhớ rất kỹ, nếu nấu mặn quá thì cha mẹ lại quở em.”“Anh họ sợ gì, dì dượng đâu có hại người khác chứ, mau đi đi.”
Thẩm Kha cầm đũa định gắp đồ ăn thì Bạch Mộc Trạch đột nhiên giơ tay đánh rơi đũa của anh ta, “Đại Bạch, cậu làm cái gì đấy!”2 người rời khỏi phòng ăn, Viên Hàm Sương vốn định đi chung nhưng đã bỏ qua cơ hội tốt nhất rồi, nhìn ngoài sân đen kịt, cô ta nghĩ vẫn nên ở trong phòng ăn sáng sủa thì an toàn hơn.
Anh ta cúi người nhặt đũa, Bạch Mộc Trạch dưới bàn xua tay, mượn cơ hội nói cho anh ta biết thứ này không ăn được.“Tướng công đã ăn no chưa?” Nguyên Tinh Thần có lòng dùng khăn lau miệng cho anh ta.
Thẩm Kha đã hiểu, lấy cớ đũa đã dơ nên không thể dùng, bảo bản thân không ăn nữa. Viên Hàm Sương lại thấy món này dầu mỡ không ngon, cuối cùng cả bữa ăn chỉ có mình Mạnh Vũ đụng vào.
“Tướng công đã ăn no chưa?” Nguyên Tinh Thần có lòng dùng khăn lau miệng cho anh ta.Trong sân vắng lặng đến mức chỉ có tiếng bước chân của họ, Thẩm Kha nhìn xung quanh, đúng lúc bắt gặp con búp bê giấy đang đứng trước bụi hoa.“Này Đại Bạch, cậu đừng đi mà.” Thẩm Kha thấy Bạch Mộc Trạch đi tới phía búp bê giấy liền vội ngăn anh lại.
Mạnh Vũ thấy bụng mình chắc nịch, thỏa mãn nói: “Ừm, mùi vị không tệ.”Bạch Mộc Trạch chỉ bảo không sao rồi tiếp tục đi tới phía trước.
Thẩm Kha phát hiện có gì đó không ổn, vừa rồi bảo là không có mùi vị gì, giờ lại nói là mùi vị không tệ, sắc mặt của Mạnh Vũ còn hơi tái xanh nữa.
“Nếu tướng công đã ăn no rồi thì nên đi gác đêm cho cha mẹ thôi.” Nguyên Tinh Thần lại giao một nhiệm vụ mới.Là con trai duy nhất của nhà họ Triệu, Mạnh Vũ đóng vai Triệu Lâm An phải gác đêm đầu tiên cho 2 ông bà nhà họ Triệu. Mạnh Vũ nhớ tới dáng vẻ sau khi chết của 2 người trong quan tài, lập tức thấy hoang mang, “Nương tử à… Ta nghĩ không cần đâu, chuyện gác đêm này em thay ta cũng được mà.”“Vậy Từ Vi này đáng thương quá rồi, nhưng có liên quan gì tới mật thất này chứ?” Thẩm Kha khó hiểu.
Là con trai duy nhất của nhà họ Triệu, Mạnh Vũ đóng vai Triệu Lâm An phải gác đêm đầu tiên cho 2 ông bà nhà họ Triệu. Mạnh Vũ nhớ tới dáng vẻ sau khi chết của 2 người trong quan tài, lập tức thấy hoang mang, “Nương tử à… Ta nghĩ không cần đâu, chuyện gác đêm này em thay ta cũng được mà.”Cô ta không nên bốc đồng như thế, giờ thân phận của mình chỉ là con hầu, còn Viên Hàm Sương lại là cô chủ, nô bộc sao cãi lại chủ nhân được chứ. Thực ra giờ Tần Nhiễm hận nhất là Mạnh Vũ, trước đây cô ta bị mỡ heo che mờ tâm trí mới thấy Mạnh Vũ chỗ nào cũng tốt, giờ nhìn lại chẳng qua chỉ là một tên công tử bột, nhát gan, con rùa đen dám làm không dám nhận, hừ!Người chơi thường nghĩ rằng mật thất rõ ràng sẽ khó phá hơn, nhưng Bạch Mộc Trạch lại không cho là như thế, thực ra mật thất nhập vai mới là khó nhất, nhất là khi người chơi và NPC có liên hệ tình cảm với nhau đôi khi sẽ bỏ qua vài manh mối then chốt, đó là chỗ khó hơn những mật thất chỉ cần động não đơn thuần.
Nụ cười của Nguyên Tinh Thần biến mất, giọng cô trầm thấp: “Nếu cha mẹ biết chàng không tỏ bày lòng hiếu thảo này như thế, e sẽ tức tới mức nhảy ra khỏi quan tài mất.”Nguyên Tinh Thần vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt của Bạch Mộc Trạch.
Mạnh Vũ nghe mà lông tơ dựng đứng.
“Anh họ sợ gì, dì dượng đâu có hại người khác chứ, mau đi đi.”
“Đúng thế đó cậu ơi, cậu xem mợ đã giận rồi kìa!”“4 đồng Hoàng Kỳ, 2 đồng Viễn Hà Tử, 2 đồng Đương Quy, 2 đồng Bạch Thược… Phương thuốc này dùng làm gì vậy?” Thẩm Kha biết tên thuốc, nhưng về công dụng thì mù tịt.
“Anh Vũ à, anh mau đi đi, anh là nhân vật chính nên chắc sẽ không gặp chuyện đâu.”Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Đúng vậy, người có thể dùng phương thuốc này trong nhà họ Triệu cũng chỉ có mình Từ Vi thôi, mọi người nghĩ kỹ lại xem có bỏ sót manh mối nào không, sau đó sắp xếp lại một chút đi.”
Những người còn lại đều khuyên Mạnh Vũ mau đi làm nhiệm vụ của mình, Mạnh Vũ cũng hết cách, chỉ có thể đi theo Nguyên Tinh Thần tới linh đường.Bạch Mộc Trạch đặt chìa khóa và tờ giấy mình lấy được từ trong quan tài lên bàn, “Đây là manh mối ban ngày tôi lấy được, chìa khóa trên người bà Triệu và tờ giấy trong tay ông Triệu.” Anh mở tờ giấy ra, đó là một toa thuốc.
***“Tôi có biết chỗ này khủng bố tới thế đâu chứ, cứ nghĩ giống với mật thất bình thường nhưng cốt truyện nhiều hơn một tí thôi, ai ngờ lại là nhập vai vào một căn nhà ma chứ, Đại Bạch à, trông cậy vào cậu đấy người anh em.”
Vào đêm, cái lạnh càng nặng hơn.Thẩm Kha nghĩ hơi sợ: “Trời đất, còn phải tìm 2 con nữa à, kinh khủng quá!”
Tần Nhiễm quỳ ngoài sân hơn nửa tiếng mới được phép đứng dậy, cô ta khập khiễng đi vào phòng ăn nghỉ ngơi, “Có manh mối gì mới không?”“Không sao đâu, đến đây, lên món tiếp đi.”
Thẩm Kha đáp: “Mạnh Vũ đi theo NPC tới linh đường gác đêm rồi, đợi anh ta về hỏi thử đi, hẳn sẽ có manh mối quan trọng đấy.”
Bạch Mộc Trạch đặt chìa khóa và tờ giấy mình lấy được từ trong quan tài lên bàn, “Đây là manh mối ban ngày tôi lấy được, chìa khóa trên người bà Triệu và tờ giấy trong tay ông Triệu.” Anh mở tờ giấy ra, đó là một toa thuốc.
“4 đồng Hoàng Kỳ, 2 đồng Viễn Hà Tử, 2 đồng Đương Quy, 2 đồng Bạch Thược… Phương thuốc này dùng làm gì vậy?” Thẩm Kha biết tên thuốc, nhưng về công dụng thì mù tịt.
Bạch Mộc Trạch xoay tờ giấy lại, chỉ vào vài chữ mờ mờ bên dưới.Bạch Mộc Trạch thấy họ đã tới khu vực an toàn bèn lập tức rút miếng gỗ trong tay búp bê giấy. Quả nhiên như anh dự đoán, khuôn mặt của nó trở nên dữ tợn, trong miếng phát ra tiếng gào thét rồi nhào tới phía của anh.
Thẩm Kha ghé tới gần, “Bí… bí quyết sinh? Sinh con trai! Phương thuốc này dùng để sinh con trai à, nhà này mê tín vậy, đến thứ này mà cũng tin.”Thẩm Kha ghé tới gần, “Bí… bí quyết sinh? Sinh con trai! Phương thuốc này dùng để sinh con trai à, nhà này mê tín vậy, đến thứ này mà cũng tin.”Cô lập tức thấy không ổn, nhanh chóng kéo cốt truyện lại theo tiết tấu, “A Mai, ngươi làm càn đấy à! Dám nói chuyện với cô hai như thế, ra ngoài quỳ đi, không có lệnh của ta thì không được phép đứng dậy.”Bạch Mộc Trạch mở lòng bàn tay ra, bên trong là một miếng gỗ khắc hình hoa lan, Tần Nhiễm vừa nhìn đã biết thứ này dùng ở đâu, “Trên cái hộp bị khóa trong phòng A Mai có một chỗ trống hình này.”
“Theo tư tưởng truyền thống thời xưa, ai cũng muốn có một đứa con trai để nối dõi tông đường hết, nhà họ Triệu chỉ có mình Triệu Lâm An là con trai thôi, có lẽ là dùng cho con dâu.” Tần Nhiễm nói.
Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Đúng vậy, người có thể dùng phương thuốc này trong nhà họ Triệu cũng chỉ có mình Từ Vi thôi, mọi người nghĩ kỹ lại xem có bỏ sót manh mối nào không, sau đó sắp xếp lại một chút đi.”
Thẩm Kha bình tĩnh nhớ lại cách bày trí trong phòng kho, chợt nhớ ra một thứ, “Phía sau thùng để búp bê giấy có một cái thùng gỗ rất lớn, bên trên mắc một cái ổ khóa.”Tần Nhiễm quỳ ngoài sân hơn nửa tiếng mới được phép đứng dậy, cô ta khập khiễng đi vào phòng ăn nghỉ ngơi, “Có manh mối gì mới không?”
Bạch Mộc Trạch xoay chiếc chìa khóa đồng trong tay nói: “Đi thôi, lấy cái này thử xem sao.”Bạch Mộc Trạch có dự cảm nếu lấy miếng gỗ đi chắc chắn sẽ kích hoạt sự truy đuổi của NPC.
Viên Hàm Sương lại mở miệng cản lại: “Không ổn đâu, lỡ như NPC quay lại thấy chúng ta đi hết thì có xảy ra chuyện gì không?”Chiếc chìa khóa lấy từ bà Triệu vừa khớp với ổ khóa của thùng gỗ. Bạch Mộc Trạch mở thùng ra, mượn ánh nến thấy được bên trong có rất nhiều đồ vật quý giá, trang sức vàng bạc, còn có mấy chục thỏi bạc ròng nữa.Mùi thơm của thức ăn chui vào mũi của mọi người, Mạnh Vũ thấy bụng mình râm ran đói nên bèn gắp một miếng.
Tần Nhiễm khinh bỉ nhìn cô ta, “Vậy cô ở lại đây đi, giáo sư Bạch, chúng ta mau đi thôi.”Búp bê giấy nhận được lệnh, lập tức lần lượt bày các món ăn ra bàn bát tiên, gà quay, cá kho, thịt kho tàu… Rất ư là phong phú.
2 người rời khỏi phòng ăn, Viên Hàm Sương vốn định đi chung nhưng đã bỏ qua cơ hội tốt nhất rồi, nhìn ngoài sân đen kịt, cô ta nghĩ vẫn nên ở trong phòng ăn sáng sủa thì an toàn hơn.
Thẩm Kha đã đi tới phòng kho một lần nên dẫn họ băng qua khoảng sân trước mặt.
Trong sân vắng lặng đến mức chỉ có tiếng bước chân của họ, Thẩm Kha nhìn xung quanh, đúng lúc bắt gặp con búp bê giấy đang đứng trước bụi hoa.
“Á!!!”Bạch Mộc Trạch nghĩ một chút rồi nói: “Mấy người còn nhớ người phụ nữ mặc sườn xám kia nói gì không? Đây là mật thất nhập vai do Ngô Giải tự sáng tạo ra, nói cách khác thì mỗi mật thất đều có một câu chuyện riêng.
Anh ta sợ tới mức ngã nhào ra  đất, Tần Nhiễm không thấy búp bê giấy nhưng lại bị anh ta làm cho giật mình, “Cái gì vậy!”
Thẩm Kha chỉ vào con búp bê giấy đằng trước rồi lắp bắp: “Nó, nó, nó…”“Này Thẩm Kha, chẳng phải anh tự xưng là mật thất tank à, tôi thấy là một con gà thét thì có.” Tần Nhiễm trêu chọc.
Bạch Mộc Trạch nhìn theo hướng ngón tay anh ta, thấy con búp bê giấy đang mỉm cười quỷ dị, tròng mắt đen nhánh nhìn Thẩm Kha chằm chằm.
“Này Đại Bạch, cậu đừng đi mà.” Thẩm Kha thấy Bạch Mộc Trạch đi tới phía búp bê giấy liền vội ngăn anh lại.
Bạch Mộc Trạch chỉ bảo không sao rồi tiếp tục đi tới phía trước.
Búp bê giấy vẫn đứng thẳng đó, thấy Bạch Mộc Trạch thì máy móc quay đầu lại nhìn anh, phần giấy trên cổ lúc bị ma sát phát ra tiếng sột soạt. Bạch Mộc Trạch phát hiện trong tay nó cầm một miếng gỗ, anh không lấy ngay mà nói với Thẩm Kha và Tần Nhiễm: “Trong tay nó có đồ, giờ tôi lấy ra, 2 người tìm chỗ an toàn trốn trước đi.”Bạch Mộc Trạch xoay tờ giấy lại, chỉ vào vài chữ mờ mờ bên dưới.
Bạch Mộc Trạch có dự cảm nếu lấy miếng gỗ đi chắc chắn sẽ kích hoạt sự truy đuổi của NPC.“Đúng thế đó cậu ơi, cậu xem mợ đã giận rồi kìa!”
Thẩm Kha và Tần Nhiễm tìm thấy phòng kho, nấp vào 2 bên cửa gỗ rồi thò đầu ra xem tình hình ngoài sân.“Trong phủ có 3 con búp bê giấy, hẳn là mỗi con đều sẽ có một miếng gỗ tương ứng với chỗ trống trên hộp của A Mai, lát nữa ra ngoài tìm 2 con búp bê giấy cầm miếng gỗ kia đi.” Bạch Mộc Trạch nói.Mạnh Vũ thấy bụng mình chắc nịch, thỏa mãn nói: “Ừm, mùi vị không tệ.”
Bạch Mộc Trạch thấy họ đã tới khu vực an toàn bèn lập tức rút miếng gỗ trong tay búp bê giấy. Quả nhiên như anh dự đoán, khuôn mặt của nó trở nên dữ tợn, trong miếng phát ra tiếng gào thét rồi nhào tới phía của anh.Thẩm Kha chợt nghe thấy có tiếng cười, quay đầu nhìn lại thấy con hầu người giấy mà mình đụng mặt ở vườn hoa đang cười toe toét với mình, trong đôi môi đỏ thẫm là một mảng trống rỗng.Trong thùng còn có  một quyển sổ, bên trong ghi chép lại danh sách các vật phẩm tương ứng, “Đây là của hồi môn của Từ Vi.” Sau khi xem hết quyển sổ, Bạch Mộc Trạch kết luận như thế.
“Đại Bạch, mau chạy đi!”
“Giáo sư Bạch, mau lên đi!”
Thẩm Kha và Tần Nhiễm đều sốt ruột.
Dù sao thì con hầu cũng được làm từ giấy nên hành động không tiện cho lắm, Bạch Mộc Trạch chạy tới phòng kho, Thẩm Kha và Tần Nhiễm đóng cửa lại rồi lấy ván gỗ chặn lại, búp bê giấy ra sức gõ cửa, Thẩm Kha và Bạch Mộc Trạch thì dùng sức ngăn cản, nó thấy không xông vào trong được mới bỏ đi.
Bạch Mộc Trạch mở lòng bàn tay ra, bên trong là một miếng gỗ khắc hình hoa lan, Tần Nhiễm vừa nhìn đã biết thứ này dùng ở đâu, “Trên cái hộp bị khóa trong phòng A Mai có một chỗ trống hình này.”
“Trong phủ có 3 con búp bê giấy, hẳn là mỗi con đều sẽ có một miếng gỗ tương ứng với chỗ trống trên hộp của A Mai, lát nữa ra ngoài tìm 2 con búp bê giấy cầm miếng gỗ kia đi.” Bạch Mộc Trạch nói.
Thẩm Kha nghĩ hơi sợ: “Trời đất, còn phải tìm 2 con nữa à, kinh khủng quá!”
“Này Thẩm Kha, chẳng phải anh tự xưng là mật thất tank à, tôi thấy là một con gà thét thì có.” Tần Nhiễm trêu chọc.
“Tôi có biết chỗ này khủng bố tới thế đâu chứ, cứ nghĩ giống với mật thất bình thường nhưng cốt truyện nhiều hơn một tí thôi, ai ngờ lại là nhập vai vào một căn nhà ma chứ, Đại Bạch à, trông cậy vào cậu đấy người anh em.”
Trong 5 người chơi, người thật sự có thể được xưng tụng là Tank cũng chỉ có Bạch Mộc Trạch thôi.
Chiếc chìa khóa lấy từ bà Triệu vừa khớp với ổ khóa của thùng gỗ. Bạch Mộc Trạch mở thùng ra, mượn ánh nến thấy được bên trong có rất nhiều đồ vật quý giá, trang sức vàng bạc, còn có mấy chục thỏi bạc ròng nữa.
Trong thùng còn có  một quyển sổ, bên trong ghi chép lại danh sách các vật phẩm tương ứng, “Đây là của hồi môn của Từ Vi.” Sau khi xem hết quyển sổ, Bạch Mộc Trạch kết luận như thế.Nguyên Tinh Thần cầm đũa lên gắp cho Mạnh Vũ một miếng cá, dịu dàng nói: “Tướng công à, đây là món ngày thường chàng thích ăn nhất đấy, cá kho, mau nếm thử đi chàng.”
“Của hồi môn của Từ Vi ư? Vậy sao chìa khóa lại ở trong tay mẹ chồng cô ta?” Tần Nhiễm không hiểu.
Theo những gì sổ tay viết, của hồi môn của Từ Vi không chỉ có những thứ như trong thùng này, Bạch Mộc Trạch nói: “Qua những gì mà Từ Vi nói trong phòng ăn ban nãy, tôi đoán cô ta ở nhà họ Triệu cũng chẳng tốt lành gì, 2 người nhà họ Triệu có rất nhiều chỗ không hài lòng với cô ta, ví dụ như không sinh con trai, hơn nữa còn chiếm của hồi môn của cô ta thành tài sản của nhà họ Triệu nữa.”
“Vậy Từ Vi này đáng thương quá rồi, nhưng có liên quan gì tới mật thất này chứ?” Thẩm Kha khó hiểu.
Bạch Mộc Trạch nghĩ một chút rồi nói: “Mấy người còn nhớ người phụ nữ mặc sườn xám kia nói gì không? Đây là mật thất nhập vai do Ngô Giải tự sáng tạo ra, nói cách khác thì mỗi mật thất đều có một câu chuyện riêng.
Mà Từ Vi, Vô Diệm nữ này lại là nhân vật quan trọng nhất trong câu chuyện, ngoài tìm ra manh mối, chúng ta còn phải tìm hiểu bí ẩn đằng sau căn nhà này, phải biết được mục đích Từ Vi gọi mình tới để làm gì thì mới có thể trốn thoát được.”
Người chơi thường nghĩ rằng mật thất rõ ràng sẽ khó phá hơn, nhưng Bạch Mộc Trạch lại không cho là như thế, thực ra mật thất nhập vai mới là khó nhất, nhất là khi người chơi và NPC có liên hệ tình cảm với nhau đôi khi sẽ bỏ qua vài manh mối then chốt, đó là chỗ khó hơn những mật thất chỉ cần động não đơn thuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.