Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 55: Tầng chót 11




Nhiệt độ cơ thể tức tốc lan khắp người qua xúc giác, mang đến từng cơn râm ran khó chịu.
Sự va chạm thuần túy không nhuốm mùi chết chóc máu tươi khiến Giáo Sư mất khống chế. Vào giây đầu tiên Giáo Sư muốn bẻ tay Giang Dịch Dịch thì một lưỡi dao quen thuộc khéo léo chắn ngang cổ tay trước khi ông ta đắc thủ, nó nằm ngay trước động mạch chủ, nếu ông ta không ngưng tay kịp thời thì kết cục của sự vọng động chắc chắn không phải Giang Dịch Dịch gãy tay mà là lưỡi dao li3m đứt động mạch chủ ông ta trước.
Cơ thể con người yếu đuối tới nổi chỉ một lưỡi dao nhỏ cũng đủ cắt phăng mọi thứ.
Giáo Sư là người nhạy cảm với cái chết nhất mà Giang Dịch Dịch gặp trong đời, gần như ngay khi lưỡi dao lạnh buốt khẽ lướt qua da còn chưa kịp lộ mũi nhọn là ông ta ngừng ngay.
Thế là mọi thứ quay về đúng vẻ Giáo Sư thân thuộc: bầu không khí đông đặc ám mùi sát khí cùng cái chết lơ lửng trên đầu, những thứ này thoắt cái đã giảm bớt sự khó chịu của nhiệt độ cơ thể, Giáo Sư lại trở về bộ dáng thành thục.
Ông ta để ý tới con dao nhỏ bé kia, vài cảm xúc dâng trào rồi lặng lẽ rút đi. Con dao xoay vòng trên tay Giang Dịch Dịch thành những độ cong đẹp mắt, Giáo Sư cảm nhận rõ cơn lạnh buốt khi nó kề lên da, hơi thở chết chóc lạnh lẽo xa dần theo động tác của Giang Dịch Dịch.
Khóe miệng ông ta kéo rộng sang hai bên: “Cậu đưa tay không phải để tôi nắm tay cậu.”
“Mà để thăm dò và uy hiếp.”
Ông ta tiếc nuối: “Lẽ dĩ nhiên nếu cậu không làm vậy thì tôi mới thấy lạ.”
“Khi ông đưa tay, tôi cũng thấy lạ.” Giang Dịch Dịch cảm thán y như Giáo Sư: “Lạ tới mức tôi còn tưởng ông yêu tôi sâu đậm lắm.”
Có lẽ Giang Dịch Dịch chưa hiểu rõ bản thân nhưng cậu chắc chắn hiểu Giáo Sư nằm lòng. Lão bi3n thái cuồng điên chìm đắm trong chết chóc và máu tanh, hưởng thụ việc thao túng và khống chế, giải phẫu và ghép lại.
Loại người này sẽ không yêu người khác, đối với ông ta thì có vô số thứ rực rỡ đáng giá hơn chiếm lĩnh tâm hồn, thúc giục ông ta bước lên con đường u tối phía trước, càng bước càng xa.
Mãi tới khi ông ta đi tới cuối đường, đi về cái chết.
“Nếu cậu đưa tay về phía tôi.” Giáo Sư gom lại cảm xúc, trở về dáng vẻ ban đầu khi vừa gặp Giang Dịch Dịch: “Tôi sẽ không chối từ.”
Ông ta dường như chẳng bận tâm lưỡi dao có thể tước đoạt sinh mạng mình bất cứ lúc nào mà sáp đến gần, ánh mắt xanh thẳm đong đầy thành kính nhìn thật sâu Giang Dịch Dịch.
Giáo Sư như ngân nga từng lời: “Cậu là khát vọng sâu thẳm trong tôi.”
Ngón tay Giang Dịch Dịch nhúc nhích, lưỡi dao khứa lủng làn da kèm theo cơn đau ran rát báo hiệu trắng trợn về cái chết.
“Đúng là đứa trẻ thiếu kiên nhẫn.”
Giáo Sư tiếp thu sự uy hiếp của Giang Dịch Dịch mà lùi về sau, bình tĩnh nói: “Tôi biết cậu không tin tôi nhưng cậu cần nhớ kỹ một điều.”
“Cậu có thể ngồi đây đối thoại với tôi là vì tình yêu sâu đậm của tôi dành cho cậu.”
Giáo Sư lại kích động mất khống chế, ông ta lia mắt đến những nơi chí mạng trên người Giang Dịch Dịch như cổ họng và trái tim, nhìn bàn tay đang cầm dao của cậu: “Cậu là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tôi.”
Giang Dịch Dịch đuổi theo ánh mắt Giáo Sư, cuối cùng nhìn tay mình hoặc nói chính xác là con dao trong tay.
Cậu không có cảm xúc gì với những lời nghe có vẻ mập mờ nhưng thực chất đầy ám thị của Giáo Sư, nếu cậu nghi ngờ bản thân vì điều đó thì đúng là quá nhu nhược. Nhưng cái kiểu nói bóng nói gió, dẫn dắt mờ ám này giúp Giang Dịch Dịch chắc mẩm Giáo Sư không hề ‘gà’ về khoản tâm lý học… còn khá uyên bác.
Mà trình độ tâm lý học này trong lời Giáo Sư khi so sánh với “người đàn ông kia” thì chỉ coi như là nhập môn.
Thú vị biết bao.
“Tôi để ý ông không mang theo vũ khí nào cả.”
Giang Dịch Dịch bình tĩnh bước vào trọng điểm: “Ông đã mất đi năng lực để làm Người Năng Lực khi chuyển hóa nó thành kỹ năng của tôi?”
“Cũng không hẳn là mất.” Tuy bọn họ đang thăm dò đối đầu giữa tử vong tanh nồng mùi máu nhưng Giáo Sư vẫn bình tĩnh thong dong tựa như người ở thế yếu không phải ông ta vậy.
“Tôi thích gọi nó là bị nerf [1].” Giáo Sư nói một cách huênh hoang: “Lý do tôi không mang theo những thứ đó rất đơn giản.”
[1]Nerf là thuật ngữ được sử dụng trong game, đặc biệt là thể loại MMORPG và MOBA. Nerf là một sự thay đổi đối với trò chơi làm giảm khả năng hoặc hiệu quả sức mạnh của một vị tướng, vật phẩm, phụ kiện. Đây là sự điều chỉnh cơ chế trò chơi do nhà phát hành game thực hiện, thường là để theo đuổi sự cân bằng trong trò chơi.
“Vì không cần thiết.”
Giáo Sư nhìn Giang Dịch Dịch, chất giọng êm ả như khúc dương cầm du dương khiến người nghe bị cuốn theo tư duy của ông ta.
“Tôi không phải kẻ mạnh vì có năng lực vượt ngoài giới hạn người thường.”

Ông ta lại gần Giang Dịch Dịch lần nữa, thì thầm: “Nhớ kỹ, tôi không phải.”
Cơn đau nhức nhối, hơi thở quen thuộc phả vào khoang mũi, Giáo Sư quay đầu nhìn vết thương hằn sâu tuôn máu chảy thành từng dòng rồi rơi xuống, nhuộm đỏ thảm lông màu trắng.
Giáo Sư lùi về, kéo giãn khoảng cách với Giang Dịch Dịch.
“Không thích tôi vậy à?”
“Giữ khoảng cách, đối với tôi và ông đều là chuyện tốt.”
Giang Dịch Dịch nhắc nhở: “Nếu ông đã nói tôi là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ông thì chắc hẳn ông phải biết tôi hiểu ông tới mức nào.”
“Hiểu tôi quá cũng chưa chắc là chuyện tốt.” Giáo Sư thu lại vẻ thâm tình không cần thiết, bình tĩnh nói: “Cậu càng lại gần vực sâu thì càng dễ biến thành một vực sâu mới.”
Câu này quen quen. Giang Dịch Dịch trầm tư, có người từng miêu tả cậu như thế.
Giáo Sư rút tay khỏi lưỡi dao rồi nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu, chuyển cuộc trò chuyện về chủ đề chính: “Còn muốn hỏi gì không?”
Giang Dịch Dịch liếc vết máu trên con dao, lau nó lên quần áo Giáo Sư.
“Chẳng bằng nói ông còn gì muốn kể cho tôi không.”
Giáo Sư cười khẽ, thuận theo lời cậu: “Cậu phải chuẩn bị kĩ, độ khó để phá đảo trò chơi này vượt xa sức tưởng tượng của cậu.”
“Nếu muốn sống sót, cần phải…” Giáo Sư đan ngón tay vào nhau, nhìn Giang Dịch Dịch: “Cố gắng mở khóa thật nhiều kết cục ẩn.”
Ông ta chớp mắt: “Tôi chúc cậu: bọn chúng sẽ đuổi theo cậu, điên cuồng vì cậu, trở thành kẻ cuồng tín trung thành nhất của cậu, cống hiến nguy hiểm và chết chóc cho cậu.”
“Nghe có vẻ không phải lời chúc hay ho.” Mà giống lời nguyền rủa tồi tệ.
“Ai bảo thứ cậu có được là tình yêu của tôi chứ.” Giáo Sư mỉm cười: “Thứ chúng tôi có thể cho cậu chỉ có những thứ còn tệ hơn cả nguyền rủa.”
Lời này được nói ra từ miệng đối phương không hề khiến người nghe thấy sợ hãi vì được cưng chiều, thậm chí ngay cả thứ được gọi là “yêu” kia cũng chất đầy bóng tối nặng nề.
Một tên bi3n thái yêu thích giải phẫu và ghép lại, điều khiến hắn thích thú thậm chí còn tự nhận là yêu say đắm tuyệt đối không phải tình cảm của người bình thường.
“Suýt thì quên.” Giáo Sư thôi cười và nhìn về phía nào đó: “Có lẽ cậu tưởng tầng năm và tầng sáu là hai nơi khác nhau, nhưng trên thực tế, tầng năm và tầng sáu đều ở đây.”
“Đều ở đây?” Giang Dịch Dịch suy nghĩ, lần mò dấu vết: “Khu Bắc?”
“Đúng vậy.” Giáo Sư nhìn Giang Dịch Dịch: “Gọi khu Bắc là tầng sáu cũng được, hoặc là, tầng sáu ở khu Bắc.”
“Nghe như nơi đó đang che giấu một thứ rất đáng sợ.” Giang Dịch Dịch suy luận hợp lý: “Phòng thí nghiệm? Sở nghiên cứu?”
“Hoàn toàn ngược lại.” Giáo Sư dựa ghế, bác bỏ suy đoán của cậu: “Nếu nói thứ đó đáng sợ thì đồng nghĩa Người Năng Lực cũng mang hình hài tương tự.”
Giang Dịch Dịch nhếch mày: “Tức là Tinh Ngục dốc hết sức cách ly Người Năng Lực với thế giới bên ngoài nhưng lại không làm gì cả?”
“Cậu chắc biết rõ đáp án mà.” Giáo Sư nhàn nhã: “Nói tôi nghe xem.”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Giang Dịch Dịch cũng suýt bật ra câu đó.
Căn phòng rơi vào nốt lặng, chẳng ai mở lời. Giang Dịch Dịch muộn màng nhận ra câu này đã bị ông ta giành trước.
Ở góc độ nào đó coi như Giáo Sư nói đúng, cậu là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ông ta. Suy nghĩ này vừa xuất hiện Giang Dịch Dịch đã bác bỏ nhanh gọn, không, phải là một tác phẩm còn ưu tú hơn cả ông ta.
“Lý do duy nhất giải thích được cho hết thảy.” Tư duy xoay vòng cũng không ảnh hưởng tới việc Giang Dịch Dịch đáp trả: “Thậm chí có thể gọi là vết xe đổ, để tránh giẫm lên vết xe đổ cũ mà mọi nghiên cứu đều phải giấu nhẹm đi.”
“Đúng vậy.” Giáo Sư khen ngợi nhìn cậu: “Nên họ đã đổi cách nghiên cứu Người Năng Lực.”
Giang Dịch Dịch bắt đầu thấy hứng thú, cậu ngồi thẳng người.
Giáo Sư hé miệng nhưng nhớ ra gì đó mà đổi ý: “Coi như bất ngờ nhỏ dành cho cậu đi, kể ra hết thì còn gì thú vị, đúng không?”

Giang Dịch Dịch nhạy cảm bắt được sự bất thường trong câu này, nhưng do thiếu thông tin nên cậu không biết vấn đề nằm ở đâu.
“Tôi tin vào khả năng của cậu.” Giáo Sư vỗ nhẹ vai Giang Dịch Dịch: “Giang Dịch Dịch, lần này đừng thất bại nữa.”
“Tôi chân thành mong chờ cậu kết màn tất cả mọi chuyện, rời khỏi lao tù trói buộc và đi tới thế giới mới.”
Giang Dịch Dịch là người giàu kinh nghiệm, có thể dạy cho những người bình thường cách tiếp xúc với loại người như Giáo Sư: mỗi câu nói của họ đều đáng để phân tích nhiều lần, mà những câu mang nghĩa sâu thì chắc hẳn phải còn một tầng nghĩa khác nữa.
Ví dụ như câu này.
Đối với người thường thì những chuyện liên quan đến sống chết đều cần suy xét cẩn thận, còn với Giang Dịch Dịch thì chẳng đáng để cậu bỏ nhiều công sức. Hiểu được tầng nghĩa khác trong lời ông ta đương nhiên là tốt, còn không hiểu cũng chẳng sao.
Bởi vì cậu là Giang Dịch Dịch mà.
Giáo Sư không bất ngờ khi thấy cậu bình tĩnh điềm nhiên, cho dù cậu có bỏ lỡ điều gì đó mang tác dụng không nhỏ trong tương lai thì cũng đâu liên quan gì tới ông ta.
“Cậu nên đi rồi.” Giáo Sư rút tay về, dựa vào ghế bình tĩnh tiễn khách: “Khi không tìm được đáp án thì nhớ tới lời khuyên của tôi, sẽ có ích cho cậu.”
Giang Dịch Dịch nhìn bàn tay ông ta, vết thương nông đó đã ngừng chảy máu, vết máu chảy dọc theo cánh tay ông ta biến thành một đường máu đỏ nhạt. Giang Dịch Dịch quay đầu nhìn chỗ vai mình bị Giáo Sư vỗ ban nãy, thấy có vệt đỏ lờ mờ nếu soi không kĩ sẽ khó phát hiện được.
Giáo Sư chẳng bận tâm gì ánh mắt của Giang Dịch Dịch, bình tĩnh chờ cậu ra ngoài.
Giang Dịch Dịch hỏi ông ta: “Ông bảo thời gian không còn nhiều là có ý gì?”
Giáo Sư khó hiểu nhếch mày: “Chẳng lẽ Giản Tư không theo cậu tới tầng 5 à?” Ông ta đan ngón tay, ngồi thẳng lưng hỏi ngược Giang Dịch Dịch: “Cậu tưởng cốt truyện trò chơi vẫn chưa bắt đầu sao?”
Giang Dịch Dịch nhìn đối phương đầy nghiền ngẫm, từ ánh mắt tới hai tay đan chéo, cuối cùng cậu xác nhận không thể nhìn thấu.
Dẫu gì cũng là NPC bật hack có kết cục ẩn.
Giang Dịch Dịch đứng dậy, gật đầu với ông ta rồi bước ra cửa.
Giáo Sư dõi theo từng bước cậu rời khỏi phòng, đóng cửa, ngăn thế giới làm hai nửa.
Lâm Dị thấy cửa mở thì theo quán tính ngó Giáo Sư trong phòng, cơ chế phòng bị của anh ta lập tức bật công tắc, radar nguy hiểm réo inh ỏi, báo động tránh xa đối tượng này.
Tên đó…
Lâm Dị chẳng dám nhìn nữa mà nhìn Giang Dịch Dịch.
Radar thoắt cái tắt điện, cơn nguy hiểm thình lình ập tới cũng theo đó biến mất.
Lâm Dị hiểu điều này, khi nguy hiểm gặp nguy hiểm, đương nhiên sẽ có một cái lặng lẽ mất đi. Mà ở trước mặt Giang Dịch Dịch, thứ biến mất luôn là sự nguy hiểm tới từ người khác.
Không có sự nguy hiểm nào có thể sánh được cảm giác áp lực trên người Giang Dịch Dịch.
Khi cánh cửa chưa khép hẳn, Giang Dịch Dịch nghiêng đầu thấy Giáo Sư vẫn ngồi yên trên sô pha như cũ. Ông ta bình tĩnh, hoặc nên nói là hờ hững nhìn Giang Dịch Dịch, không có ôn hòa càng không có thâm tình, đây mới là dáng vẻ thật sự mà ông ta lộ ra trước mặt người đời, bề trên ngạo nghễ dò xét chúng sinh, tất cả mọi người trong mắt ông ta đều là những vật không có sinh mệnh chẳng khác gì nhau.
Giang Dịch Dịch đột nhiên có một suy nghĩ, có lẽ thế giới này cũng chẳng có ý nghĩa gì với Giáo Sư.
Cửa phòng từ từ khép lại, vào khoảnh khắc tầm nhìn bị che khuất Giang Dịch Dịch để ý thấy trong tay Giáo Sư lấp lóe thứ gì đó, một độ cong vừa quen thuộc vừa xa lạ dưới ánh đèn giao thoa.
Lấp loé sao?
Giang Dịch Dịch nghiêng đầu nhìn vết máu trên vai mình, cậu sờ dọc theo cánh tay.
“Bác Sĩ?” Lâm Dị khó hiểu nhìn vai cậu nhưng không thấy gì bất thường: “Sao thế?”
Giang Dịch Dịch mò mẫm dọc cánh tay nhưng không mò được con dao quen thuộc…. tức là lúc nãy Giáo Sư vỗ vai cậu là vì cái này?

Thế thì năng lực ông ta đúng là vượt xa phán đoán của Giang Dịch Dịch… có thể lấy đi con dao giấu trên người cậu mà cậu không hề phát hiện, khống chế (khả năng vũ lực) thêm ‘vài’ Giang Dịch Dịch cũng không thành vấn đề.
Nhưng vẫn câu nói đó. Giang Dịch Dịch chưa bao giờ lấy vũ lực làm sở trường.
“Tôi không phải kẻ mạnh vì có năng lực vượt xa người thường.”
Câu nói này lởn vởn bên tai Giang Dịch Dịch như một lời nhắc nhở nhỏ, làm Giang Dịch Dịch nhớ tới Tử Thần vừa gặp trước đó. Năng lực của đối phương là dọa nạt nhưng hắn dùng đao kiếm càng xuất thần hơn, nghiền nát mọi đối thủ.
Nhóm Người Năng Lực này… Giang Dịch Dịch nhìn những căn phòng đóng chặt, dường như có thể thấy được vô số thiên tài vượt ngoài tưởng tượng.
“Ông ta trộm của tôi một con dao.”
“Gì cơ?” Lâm Dị theo quán tính nhìn cánh cửa đóng chặt, nói như phản xạ có điều kiện: “Bác Sĩ có cần lấy lại không?”
Anh ta nói nhỏ: “Vũ khí sắc bén rơi vào tay hắn thì nguy hiểm lắm nhỉ?”
Giang Dịch Dịch nhớ về đống trang thiết bị y tế ở phòng mình, lại nhớ đến các con dao phẫu thuật rải đầy phòng 1-007. Nguy hiểm hay không thì quan trọng gì… Tinh Ngục đâu cấm bọn họ sở hữu vũ khí.
“So với nguy hiểm thì tôi tò mò muốn biết ông ta muốn con dao của tôi để làm gì.” Giang Dịch Dịch nhấn mạnh hai chữ “của tôi”.
Lâm Dị liếc dấu tay lờ mờ trên cổ Giang Dịch Dịch, không dám tiếp lời.
“Tôi nghĩ anh đang có liên tưởng sai lầm.”
Lâm Dị im lặng không có nghĩa Giang Dịch Dịch không nhận ra thái độ anh ta: “Đây là tầng chót Tinh Ngục, giả điên giả dại cũng chỉ chết sớm.”
Lâm Dị vốn-đã-quen-giả-đò-vô-hại, sờ mũi: “Xem ra Bác Sĩ đã xảy ra vài…” Lâm Dị lựa từ thật khiêm tốn: “Tương… tác kịch liệt với Giáo Sư, tôi nghĩ đáp án chắc hẳn đã có trong sự tương tác đó.”
Nói như không nói.
Giang Dịch Dịch cũng chả hy vọng gì nhiều vào (trí thông minh của) anh ta, cậu mất vài giây để suy nghĩ xem có cần lấy lại con dao từ tay Giáo Sư hay không. Cậu mau lẹ quyết định đáp án, chẳng có lý do gì để con dao lại chỗ ông ta.
Trước khi bảo Lâm Dị mở cửa lần nữa, cậu nhìn lướt qua profile thì thoáng dừng. Profile nhân vật của cậu thay đổi rồi.
Trong hai kỹ năng cấp vương giả duy nhất, có một cái đã đổi tên, từ Phẫu thuật ngoại khoa (Cấp Vương giả) biến thành Giải phẫu và ghép lại (Cấp Vương giả).
Giang Dịch Dịch nhìn Lâm Dị, mở hai bản giải phẫu ra, cậu chớp mắt, giao diện giải phẫu lại biến mất nhưng vẫn còn khắc sâu trong não Giang Dịch Dịch. Không cần quá nhiều giao diện, trong đầu cậu đã đủ cho ra được kết luận liên quan tới điểm yếu và thay đổi cảm xúc của đối tượng.
Giang Dịch Dịch nhìn chăm chú hàng chữ Giải phẫu và ghép lại, câu nói của Giáo Sư hiện lên trong đầu: “Bao gồm nhưng không chỉ giải phẫu và ghép lại cơ thể.” cùng với đó là sự thật mà cậu không thể không thừa nhận: hai giao diện giải phẫu này là một phần của năng lực chứ không phải skill có sẵn của hệ thống trò chơi.
Không còn nghi ngờ gì, hệ thống cậu đang sở hữu gần như thống trị toàn bộ game, điều này được thể hiện ở việc cậu có thể restart lại game, cũng như toàn bộ năng lực của nhóm Người Năng Lực đều được hệ thống quy vào kĩ năng trò chơi.
Cứ thế suy ra, chức năng sẵn có của hệ thống cũng áp đảo toàn bộ game, không có giới hạn, càng không thể thăm dò. Ví dụ như Ảo Thuật Gia, Người Gác Cổng và Tử Thần, bọn họ đều là những sự tồn tại không thể hiển thị trên giao diện giải phẫu.
Lý do không thể hiển thị là vì sức mạnh của họ vượt ngoài giới hạn của năng lực chứ không phải giới hạn của game.
Sự khó hiểu nho nhỏ từng xuất hiện trong đầu nay đã được giải thích, Giang Dịch Dịch tiếp tục nhìn sự thay đổi thứ hai trong profile.
Dưới profile cá nhân xuất hiện một icon buff, đó là icon góc nghiêng khuôn mặt mà Giang Dịch Dịch vừa gặp.
Giang Dịch Dịch nhìn phòng 1-003, rồi tiếp tục nhìn giao diện nhân vật.
Góc nghiêng của Giáo Sư đang tập trung nhìn nơi nào đó, nếu Giang Dịch Dịch đoán không lầm thì nơi ông ta đang nhìn chắc hẳn là giao diện nhân vật của cậu.
Bực thật!
Giang Dịch Dịch click vào icon, bên dưới xuất hiện một dòng chữ.
[Buff đặc biệt: Tình yêu bi3n thái – bọn chúng sẽ đuổi theo cậu, điên cuồng vì cậu, trở thành kẻ cuồng tín trung thành nhất của cậu, cống hiến nguy hiểm và chết chóc cho cậu.]
[Buff này hiệu quả vĩnh viễn: sẽ có hiệu quả đặc biệt với nhóm người đặc biệt, cẩn thận sử dụng.]
[Đếm ngược: không giới hạn.]
Cẩn thận sử dụng ư?
Ông cho tôi cơ hội cẩn thận sử dụng xem nào.
Giang Dịch Dịch quan sát kĩ nhưng không thể tìm được chỗ xoá hay ẩn buff, nó treo mãi dưới profile nhân vật, dùng thời gian đếm ngược vô hạn thu hút sự chú ý của Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch xoa dịu cơn sóng nổi dậy trong lòng, nhìn sự thay đổi thứ ba.
[Nhiệm vụ chính: Trong quá trình đối thoại với Người Dẫn Đường, bạn đã khai thác được tin tức hữu ích. Mong rằng trước khi cái chết ập tới, bạn có thể phá đảo trò chơi này.]

[Lưu ý: Trò chơi chỉ chấp nhận một kết cục duy nhất, các kết cục khác đều coi như thất bại.]
Cái kết của thất bại là thế nào thì nó không nói.
Giang Dịch Dịch nhìn hàng chữ cuối cùng rồi quay trở về dòng điều kiện “trước khi cái chết ập tới”, nó không phải không nói mà là đã nói rất rõ rồi.
Giang Dịch Dịch bình tĩnh dằn xuống cơn hưng phấn cuồn cuộn trong lòng, cậu ngửi được mùi nguy hiểm tới từ kẻ địch bất khả chiến bại đã lâu không thấy… đúng là… thú vị quá đỗi.
Dùng cái chết uy hiếp cậu?
Cầu còn không được.
Giang Dịch Dịch bình tĩnh ghi nhớ, ngẫm xem kẻ địch bất khả chiến bại này là hệ thống hay là chính trò chơi.
Hai thứ đó dù mặt chữ hay logic đều cùng một thể. Có điều trong mắt Giang Dịch Dịch thì chẳng hề giống nhau.
Hệ thống được Giáo Sư hình dung là “Giang Dịch Dịch có năng lực cụ thể hóa trò chơi”, nói cách khác, đây là năng lực của riêng bản thân Giang Dịch Dịch. Còn trò chơi là sự tồn tại được cụ thể hóa, thật sự tồn tại trong hiện thực, là một trò chơi sinh tồn cá nhân với độ khó cực cao.
Năng lực cụ thể hóa tuy là kẻ đầu sỏ kéo Giang Dịch Dịch vào đây, nhưng tự mình đánh mình… thì không ý nghĩa gì. Giang Dịch Dịch cân nhắc đôi lần, sung sướng dán mác kẻ địch cho trò chơi.
Tất cả đều tại con game rác rưởi này!
“Bác Sĩ?” Lâm Dị đợi một lúc thấy Giang Dịch Dịch im lặng nhìn 1-003 thì nhẹ giọng hỏi ý kiến của Giang Dịch Dịch lần nữa: “Tôi giúp cậu mở cửa nhé?”
Giang Dịch Dịch dời sự chú ý về nguyên nhân của mọi sự thay đổi, nơi mà mọi vấn đề xảy ra, cánh cửa phòng 1-003 đóng chặt.
Cậu gật đầu.
Lâm Dị rút thẻ, đang chuẩn bị quẹt thẻ mở cửa thì đột nhiên dừng lại.
Anh ta và Giang Dịch Dịch cùng quay đầu nhìn về phía đang có tiếng bước chân vội vã.
Ảo Thuật Gia và Người Gác Cổng xuất hiện ở cuối hành lang, thấy Giang Dịch Dịch và Lâm Dị đang đứng ở trên hành lang thì dừng bước, sau đó nhanh chân đến gần phòng 1-003 nhưng duy trì khoảng cách với Giang Dịch Dịch.
“Bác Sĩ?” Ảo Thuật Gia nhìn phòng 1-002 đang mở rồi nhìn Giang Dịch Dịch đang đứng trước cửa phòng 1-003: “Cậu chuẩn bị thăm hỏi 1-003 sao?”
Giang Dịch Dịch nghiêng đầu nhìn cánh cửa 1-003 đóng chặt, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Các anh tới để…”
Người Gác Cổng nhìn vai Giang Dịch Dịch vài giây sau đó chắc nịch: “Cậu gặp ông ấy rồi.”
“Không phải chuẩn bị vào mà là vừa đi ra?” Ảo Thuật Gia nhăn chặt mày, bầu không khí kì dị giữa họ lập tức thay đổi, biến thành sự cảnh giác: “Cậu đã làm gì rồi?”
Người Gác Cổng bước tới, thu hẹp khoảng cách với Giang Dịch Dịch.
Hắn ta dòm vết máu mờ trên vai Giang Dịch Dịch rồi lại liếc dấu tay ở cổ cậu, cuối cùng nhìn Lâm Dị đang ngơ ngác.
“Cậu nói đi.”
Chỉ hai ba câu, bầu không khí ở hành lang đã đông đặc.
Não Lâm Dị hoạt động, tuy anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có thể bắt ngay trọng điểm: “Lúc Bác Sĩ đi ra thì Giáo Sư vẫn ngồi trên ghế, không có gì bất thường.”
Người Gác Cổng nhìn sang Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch nhăn mày, bọn họ hoài nghi cậu chỉ huy Lâm Dị cũng phải thôi: “Mở cửa.”
Lâm Dị quẹt thẻ.
Cánh cửa đóng chặt lại mở toang.
Giang Dịch Dịch mới rời phòng 1-003 cùng lắm là năm phút, khi cửa mở lần nữa, Giáo Sư vẫn ngồi trên chiếc sô pha kia. Con dao quen thuộc cắm sâu vào tim ông ta, chỉ còn một góc nhỏ ló ra bên ngoài, nếu không phải Giang Dịch Dịch quen thuộc với thứ này thì có lẽ không thể phát hiện sự tồn tại của nó.
Máu tươi nhuộm đỏ bộ vest trên người Giáo Sư, chảy xuống vì trọng lực, vũng máu nhỏ tích trên thảm, đỏ tới cay mắt.
Biểu cảm của Giáo Sư hết sức bình tĩnh, khóe môi còn treo nụ cười khó hiểu tựa như người đàn ông đó vẫn còn ngồi đây quan sát nhân gian.
Ông ta dùng cái chết của mình để cắt đứt mối liên quan giữa lần chơi trước và lần chơi này, cũng chấm dứt khả năng ông ta có được Giang Dịch Dịch.
Ông ta tự sát rồi.
“Không thể nào.” Cảnh tượng vượt ngoài dự đoán khiến Ảo Thuật Gia lập tức xác định kẻ đầu sỏ.
Hắn đột nhiên quay đầu, bước nhanh đến gần Giang Dịch Dịch vặn ngược tay khống chế cậu: “Cậu đã làm gì vậy?!!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.