Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 57: Rừng Sâu Vạn Độc (6)




7
   "Mày bị rạch rách chân lúc nào thế?" Nguyệt Bính lôi thoăn thoắt từ trong ba lô ra một chai rượu trắng, đổ thẳng vào vết thương của tôi. Cơn đau rát khủng khiếp khiến tôi suýt nữa chết ngất. Tôi rú lên thảm thiết, run lên bần bật, còn nó khẩn trương lấy bông băng ra băng bó vết thươnh cho tôi một cách thuần thục.
   "Chân mày chảy máu ròng ròng thêa này mà đến gần bọn kiến lửa thì khác nào đâm đầu vào chỗ chết!" Nguyệt Bính vẩy nốt chai rượu thừa xuống đất. "Kiến chui vào chân mà mày không biết à? Tao mà không mau tay gẩy con kiến từ trong vết thương của mày ra thì nó khoét vào tận xương mày rồi đấy!"
   Giờ tôi mới nhận ra bầy kiến lửa đang bò nhung nhúc về phía tôi như một dòng suối đen ngòm, bị rượu mạnh cản đường bèn vòng sang hai bên mà đi.
   Nguyệt Bính đỡ tôi quay vào trong vòng lưu huỳnh rồi mới hổn hển nói: "Vừa nãy mà tao không kịp phát hiện ra thì cái chân của mày giờ này trơ xương rồi."
   Tôi kinh hãi quệt mồ hôi, nhìn ra ngoài vòng lưu huỳnh, thấy bầy kiến lửa đã tràn tới bu kín. Chân tôi đau buốt từng cơn, trong lòng run rẩy: "Mày có phải là Nguyệt Bính không thế?"
   Nguyệt Bính ngập ngừng một hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Gác Du Long!"

   Tôi ỉu xìu đáp lại: "Cô chủ quán!"
   Gác Du Long là một quán ăn nhỏ nổi tiếng ở sau trường chúng tôi, nổi tiếng với món cá nướng. Tối tối, hai chúng tôi hay trèo tường ra ngoài đánh chén, uống say túy lúy mới mò về kí túc xá. Nhưng không phải vì chúng tôi ham hố gì uống rượu mà là vì cô chủ quán quá xinh đẹp. Dù không tòm tèm được gì nhưng nhìn thôi cũng thích.
   "Thế sao tự dưng mày lại biết nhiều thứ thế? Có phải mày đã chuẩn bị từ trước là sẽ đến rừng Vạn Độc không?" Tôi chắc chắn người đứng trước mặt chính là Nguyệt Bính, liền nói thẳng ra điều thắc mắc.
   Nguyệt Bính sờ sờ mũi ( đây là động tác thương hiệu của nó ): "Bí Ngô, không phải tao muốn giấu mày đâu mà là không thể nói với mày được. Đừng sốt ruột. Đợi lúc nào thích hợp tự khắc tao sẽ kể hết cho mày nghe."
   Câu trả lời của nó khiến tôi không thể hài lòng nổi, bèn cười khẩy nói: "Có phải đợi đến lúc tao mất xác trong rừng Vạn Độc thì mày mới đốt sớ nói với tao không hả?"
    Trên mặt Nguyệt Bính thoáng qua một nét giận dữ nhưng nó chỉ lắc đầu nói: "Tao biết, nếu tao là mày thì tao cũng không vui. Nhưng giờ thì đúng là không phải lúc."
   "Mẹ kiếp... " Cơn giận bùng lên ngùn ngụt trong lòng tôi nhưng chưa kịp chửi dứt câu, bỗng nghe thấy từ xa vọng lại tiếng kêu thảm thiết.
   Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng con người có thể phát ra tiếng kêu thê thảm đến vậy, giống như tiếng gào khóc khi mất đi người thân yêu nhất, lại giống như tiếng rên la đau đớn khi phải chịu cực hình, càng giống như tiếng gào rú kinh hoàng khi phải chứng kiến sự việc ghê rợn nhất trần đời.
   Chỉ có một người đang gào rú. Tuy âm thanh đã biến dạng hoàn toàn nhưng tôi vẫn nhận ra người này là ai!
   Chalerm!
   Từ phía xa vọng lại tiếng cành cây va đập rào rào, cùng với tiếng bước chân loạnh choạng rồi một người nửa bò nửa chạy lao lại gần.

   Cằm nhọn hoắt, mặt trắng nhợt, mắt sáng rực, chính là Chalerm!
   "Nguy hiểm!" Nguyệt Bính hét lên. "Đừng lại gần!"
   Hai tay và đầu gối của Chalerm đã mòn vẹt, lộ cả xương trắng, ánh mắt hoảng loạng, nghe thấy tiếng quát của Nguyệt Bính, cậu ta liền nhìn về phía chúng tôi. Đột nhiên, ánh mắt cậu ta trở nên sắc nhọn, độc địa, cậu ra rú lên một tiếng, hai tay khua khoắng loạn xạ, lao bổ lại gần.
   Phía trước cậu ta, chíng là bầy kiến lửa đông nghịt.
   Bầy kiến lửa lập tức bám vào chân Chalerm rồi bò lên khắp người cậu ta. Chalerm kêu gào thảm thiết, ngã dúi dụi trước bầy kiến, trong chớp mắt đã chìm nghỉm trong một "tấm chăn" lúc nhúc đen đặc, chỉ còn nghe tiếng gặp cắn rào rào xen lẫn tiếng rên rỉ yếu ớt: "Đồ lừa đảo, ác quỷ... "
   Bàn tay Chalerm thò ra từ trong bầy kiến, năm ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm, rồi lại run rẩy mở ra. Lũ kiến bò lên xâu xé, chốc lát đã biến thành một đống xương trắng ởn, tỏa ra ánh sáng nhờ nhợ như ánh trắng.
   Thị giác phải chịu đựng cơn kích thích bi thảm cực độ khiến tôi quên cả sợ hãi, cứ đứng chết sững tại chỗ, trong đầu chỉ còn nhớ đến giọng nói và nụ cười của Chalerm khi còn ở chung phòng với nhau, nước mắt tôi túa ra giàn dụa.
   Từ thẳm sâu trong rừng rậm bỗng vọng lại mấy tiếng hú chói tai, giống như âm thanh được thổi ra từ ống sáo liễu bị hỏng. Bầy kiến lửa vừa nghe thấy, lập tức đồng loạt rút đi, biến mất trong cánh rừng, chỉ để lại một bộ xương đã bị gặm nham nhở.

   Bộ xương này, từ thắt lưng trở xuống, là phần xương chân do vô số mảnh xương nhỏ hợp thành.
   Hai hàng nước mắt đọng lại dưới cằm tôi, mãi không rớt xuống.
   Nguyệt Bính lau khóe mắt, giọng nói có phần nghẹn ngào: "Bí Ngô, có lẽ chúng ta đã bị lợi dụng rồi."
   "Chuyện là thế nào?" Ngực tôi tức nghẹn đến không thở nổi. Tôi gào lên.
   Tiếng rít gào mỗi lúc một dồn dập. Bỗng "rầm" một tiếng, mặt đất rung chuyển như sóng dội, cứ như vừa có một vụ nổ lớn xảy ra.
   Nguyệt Bính mặt mày biến sắc: "Nhanh lên, nếu không thì không kịp mất!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.