Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 44: Thần Rắn Hai Đầu (1)




   Nước Thái rất sùng bái loài rắn, tổ tiên của họ, Busang Gai và Yasang Gai do ngũ uẩn là sắc, thụ, tưởng, hành, thức hợp thành và có thể đi lại, nói năng, thông minh sáng suốt, còn biết sáng tạo ra vạn vật. Toàn bộ động vật, thực vật và mọi thứ trên thế gian đều do họ nặn thành từ đất.
   Trong truyền thuyết và những bích họa, thư tịch thì họ đều được miêu tả là những sinh vật đầu người mình rắn. Hậu duệ chính tông của họ là tộc người Thái.
--------------------------------------
1
   Giờ thì tôi đã tin chắc, chuyến đi Thái Lan lần này không phải là ngẫu nhiên. Nhưng ngoài những chuyện đã kể thì cho tới hiện giờ, vẫn chưa ai khác tới tìm tôi. Xưa nay tôi đã quen với chuyện "đến đâu hay đến đó" nên cũng mặc kệ. Tôi vẫn liên tục gọi cho Nguyệt Bính nhưng điện thoại nó vẫn tắt máy triền miên.

   Nguyệt Bính đúng là loại công tử bột điển hình, tiền tiêu rủng rỉnh, lúc nào cũng ngông nghênh ngạo mạn, tính tình rất tùy hứng. Nó lên mạng mà thấy chỗ nào phong cảnh đẹp đẹp là lặn mất tăm nửa tháng, sau đó quay trở về với một mớ quà lưu niệm rẻ rách...
   Tôi quyết định không nghĩ ngợi gì thêm nữa, cái cần đến sẽ đến, mà cái không cần đến thích đến thì cứ đến, tôi lo thích ứng với cuộc sống trong trường đã rồi tính sau.
   Trường Đại học Chiang Mai nằm ở miền Bắc Thái Lan, là trường đại học quốc lập đầu tiên của nước Thái, đặc biệt nổi tiếng về đào tạo y học, có rất nhiều lưu học sinh nước ngoài theo học ngành y tại đây. Ký túc xá nam mỗi phòng chỉ có hai sinh viên, khác hẳn với Trung Quốc, mỗi phòng nhồi nhét bốn đến sáu người. Không gian rộng rãi thoáng đãng, lại khá riêng tư, trang thiết bị cần thiết đều rất đàay đủ nên đương nhiên là tôi thích ứng rất nhanh.
   Tôi ở cùng phòng với một cậu bạn người Thái, gầy gò nhanh nhẹn, mặt vát cằm nhọn, cặp mắt hí sáng rực, da dẻ không đen như phần nhiều người Thái mà trắng bợt bạt giống như thiếu máu nghiêm trọng. Sau vài câu hỏi thăm đơn giản, cậu ta nói mình tên là Chalerm Pattaphong. Chalerm là tên, Pattaphong là họ. Cậu ta bảo tôi cứ gọi là Chalerm, tôi vui vẻ đồng ý.
   Vào kỳ học, ngày nào tôi cũng bật rộn học tiếng Thái bù đầu với những tiết học chuyên ngành y. Trong trường có rất nhiều người Thái biết tiếng Hoa nên rất tiện cho tôi nâng cao trình độ tiếng Thái. Chưa tới một tháng, tôi đã có thể giao tiếp cơ bản với các bạn.
   Người Thái nhìn chung rất lịch thiệp, lúc nào cũng nở những nụ cười phồn hậu trên môi, ít khi thấy họ cãi cọ hay to tiếng. Tôi mau chóng làm quen với các bạn học ở những khu kí túc xá lân cận, thường tới chỗ họ chơi, giao lưu trò chuyện, nhanh chóng làm quen với cuộc sống nơi đây.

   Thái Lan là đất nước Phật giáo có rất nhiều quy tắc và cấm kị, nếu không tìm hiểu kĩ, chẳng may vô tình xúc phạm đến tín ngưỡng tôn giáo của họ thì đúng là rầy rà to.
   Đương nhiên, tôi chẳng bao giờ hed răng với ai về những sự việc kì quái mà tôi đã trải qua khi mới đến đây.
   Chalerm khá kiệm lời, lầm lũi đi đi về về, suốt ngày chả thấy mặt mũi đâu, buổi tối cũng rất muộn mới về phòng, cả người thì ướt sũng, tôi cũng chẳng quan tâm. Trường tôi có rất nhiều sinh viên gia cảnh khó khăn, phải đi làm thuê hoặc dạy võ Muay Thai để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống đỡ đần cha mẹ. Chalerm đã không muốn nói, tôi cũng không hỏi vì sợ làm tổn thương tới lòng tự trọng của cậu ta.
   Ngoại trừ việc đó thì Chalerm chẳng có gì bất thường. Hai chúng tôi cứ thế sống chung một phòng mà không ai dây dưa với ai. Bởi vậy, đã nhập học hơn một tháng rồi mà tôi vẫn chẳng hiểu gì mấy về cậu bạn cùng phòng này.
   Hằng ngày, hết giờ học, tôi thường ăn cơm xong mới về kí túc xá. Dù sai cũng là nơi đất khách quê người, ngôn ngữ không thông, đường đi không thuộc, mà an ninh ở Thái cũng không phải thật tốt nên tôi không muốn mạo hiểm. Lúc nào cuồng chân quá tôi cũng chỉ sang kí túc xá lân cận tìm bạn học để học tiếng Thái.

   Cứ như vậy hơn một tháng trôi qua. Sau khi dạo quanh vài khu kí túc xá, tôi nhận ra các kí túc xá khác đều ở bốn người một phòng, chỉ có phòng tôi là ở hai người.
   Nhưng khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là hễ tôi hỏi về chuyện này thì họ cứ như hẹn trước với nhau hoặc đánh trống lảng sang chuyện khác hoặc ngơ ngác như không hiểu tôi hỏi gì hoặc tảng lờ như không nghe. Tuy nhiên, tôi đã phát giác ra vẻ sợ hãi ẩn hiện trong ánh mắt họ.
   Hơn nữa, dần dà tôi cũng phát hiện ra, các bạn học có vẻ như đều rất sợ Chalerm. Hễ thấy cậu ta là nem nép tránh ra xa hoặc vờ như không nhìn thấy.
   Tôi chẳng phải dạng to gan lớn mật nhưng lại rất tò mò, trí tưởng tượng phong phú nên những lúc một mình ở trong kí túc xá, tôi đã tưởng tượng ra đủ điều quái dị về cậu bạn Chalerm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.