Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 35: Cổ Sói Mắt Đỏ (4)




3
   Đoàn người mỗi người một tâm trạng, lầm lũi bước đi trong rừng Vạn Độc. Lại ba ngày nữa trôi qua, lương khô mang theo đã ăn hết nhẵn từ lâu. May mà Vương Vệ Quốc là con nhà thợ săn, trong rừng nguyên thủy đâu đâu cũng sẵn cái ăn nên không lo bị đói.
   Trương Kiệt chẳng may uống nhầm nước độc chứa chướng khí, miệng nôn trôn tháo, may sao chú Đường hái được ít khổ sâm nam ( xoan rừng), phơi khô bóc vỏ lấy nhân ăn kèm với cùi long nhãn dại, bệnh tình mới nhanh chóng thuyên giảm. Nhưng sức hắn từ đó yếu hẳn, không đi nổi nữa. Vương Vệ Quốc đành phải đóng một cái cáng sơ sài, bảo Trần Xương Bình và Tôn Chí Trung khiêng hắn đi.
   Mấy ngày tiếp theo, ngoài nỗi vất vả đi đường thì không xảy ra chuyện gì bất trắc. Vương Vệ Quốc không còn nóng nảy như thường ngày, hôm nào cũng đi săn thú, đêm đến lại gần như canh gác trắng đêm, do lao lực quá độ mà hai mắt lồi hẳn ra ngoài, vằn vện tia máu. Mọi người đi theo tấm bản đồ tả tơi trên tay Kob, tới tối tìm chỗ khô ráo hạ trại. Cơn mệt mỏi giày vì khiến mọi người mất đi lý trí, chỉ biết lê từng bước chân trong vô thức giữa rừng sâu âm u.
   Ngay cả Kob cũng gầy rộc đi thấy rõ. Mỗi lần mở bản đồ, hai lông mày lại chau chít lại thành một cục, khổ sở phán đoán phương hướng.
   "Kob!" Chú Đường ném cho Trần Xương Bình hai quả cây rừng rồi quay sang hỏi: "Rốt cuộc là anh có biết đường không thế?"

   Vương Vệ Quốc bắt đầu phạt cỏ hoang và bụi rậm, chuẩn bị lấy chỗ nghỉ đêm.
   Điệu cười của Kob trở nên cứng đờ, mặt mày nhăn nhó: "Đã đi vào rừng Vạn Độc, dù có bản đồ cũng khó mà đảm nảo sẽ ra khỏi được. Nhưng mà
... chắc là sắp tới rồi đấy."
   Trần Xương Bình ném cho Tôn Chí Trung một quả, hai người vừa ăn vừâ nhìn Trương Kiệt nằm bất động như cái xác không hồn, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ngán ngẩm.
   Phải khiêng theo một kẻ sắp chết đã khiến họ mệt mỏi rã rời, nếu không phải mấy người kia cứ khăng khăng bắt khiêng theo thì chắc hai người họ đã quẳng hắn đi từ lâu rồi.
   "Nếu tôi đoán không lầm," chú Đường cười khẩy, "thì chúng ta đang ở giữa rừng Vạn Độc, làm sao mà sắp tới được?"
   Kob sững sờ. Vương Vệ Quốc lặng lẽ bước lại, phạt cây ở gần Kob, người tinh mắt đều có thể nhận ra, hắn đang canh chừng Kob.
   Ngay từ lúc nhìn thấy những chiếc răng quái dị của Kob, Vương Vệ Quốc đã bừng hiểu ra, chắc chắn hắn không đơn giản là tới mộ quân cho lính đánh thuê khu Tam Giác Vàng. Nhưng đầu óc đơn giản của hắn không thể đoán ra được Kob khổ sở lừa gạt họ tới đây để làm gì, chủ còn biết canh chừng hắn thật sát sao.
   "Anh Đường cứ yên tâm, tôi nói sắp tới thì đương nhiên sắp tới." Kob khẳng định chắc nịch, nhét bản đồ vào ngực áo, ngồi phịch xuống lặng lẽ hút thuốc.
   "Chú, chúng ta nghỉ ngơi đã." Vương Vệ Quốc thò tay vào túi vải đeo bên thắt lưng, lôi ra một con rắn chết dài cả sải tay ném cho Trần Xương Bình.

   Tôn Chí Trung bắc nồi, lấy nước, nhóm lửa. Trần Xương Bình xuyên cành cây qua đuôi rắn, treo ngược lên cây rồi cầm một mảnh đá sắc rạch một đường ở đuôi rắn, hai tay nắm lấy mép da ở vết rạch kéo mạnh xuống. "Roạt" một tiếng, cả bộ da bị lột đi, phơi ra phần thịt rắn trắng trắng hồng hồng.
   Ăn xong thịt rắn, trời đã tối mịt, chú Đường bưng bát canh thịt rắn bón từng thìa cho Trương Kiệt. Mọi người đều đã buồn ngủ rũ rượi. Kob dựa lưng vài gốc cây ngáy pho pho từ bao giờ.
   "Vệ Quốc, ngủ đi một lát." Chú Đường thở dài thườn thượt. "Đêm nay để chú trực cho."
   Vương Vệ Quốc ngần ngừ: "Chú Đường..."
   "Cháu đã mấy ngày không ngủ rồi, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi." Chú Đường lắc đầu nhìn Trần Xương Bình và Tôn Chí Trung đã ngủ mê mệt. "Ngủ đi! Để chú trực đêm nay."
   Nói tới đây, chú Đường hạ giọng thì thào: "Vệ Quốc, chú thấy Kob rất đáng ngờ, cháu phải nghỉ ngơi giữ sức!"
   Vương Vệ Quốc giật nảy, lập tức hiểu ra ý tứ của chú Đường, trong lòng không nén nổi xúc động. Tuy chú Đường mới chuyển tới thôn hơn mười năm về trước nhưng do có chút học thức, tính tình lại thận trọng chắc chắn nên rất được người trong thôn tin tưởng. Cũng vì thôn xóm khó khăn quá nên chú Đường mới chủ động đi xin làm lính đánh thuê.

   Vương Vệ Quốc không đùn đẩy nữa, nằm xuống ngủ luôn. Có lẽ do mệt mỏi quá độ nên chỉ vài giây sau đã ngáy như sấm rền.
   Trong mơ, hắn loáng thoáng nghe tiếng của một bô lão trong thôn: "Vào đêm trăng rằm, không nên ra khỏi cửa, sẽ gặo chuyện ma quái như hồn ma lang thang ăn thịt trẻ con."
   Mà đêm nay, trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa trời đêm, rọi xuống những tia lạnh lẽo.
   Chú Đường rút lấy một que củi cháy dở, châm tẩu, rít từng hơi thuốc. Sau lưng ông, Kob he hé mắt nhìn, trên khóe miệng hiện lên một nét cười lạnh lẽo.
   Bốn chiếc răng nanh từ từ lòi ra khỏi miệng, lấp lóe ánh huỳnh quang xanh thẫm...
  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.