Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 26: Nhộng Người (7)




   5
   "Rầm! Rầm!" Lại có hai pho tượng Phật vỡ nứt đổ nhào, may sao không giáng trúng ai. Khi pho tượng Phật lăn lông lốc dưới sàn nhà, mặt đất lại nứt ra một khe rộng, kéo pho tượng lọt thỏm xuống phía dưới...
   Tôi không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, lại càng kinh hoàng khi thấy mình vô duyên vô cớ bị cuốn vào trong cuộc, chỉ biết hét lên xé giọng: "Chuyện gì thế này?"
   "Nếu lần này có cơ may sống sót, ta sẽ kể cho thí chủ nghe." Lão sư phụ nhìn và pho tượng Như Lai ở chính giữa tòa tháp. Pho tượng Phật một  tay dựng đứng trước ngực, một tay đặt ngang, đỡ lấy một chiếc hòm gỗ tầm một thước vuông. "Hi vọng thí chủ có thể lấy nó xuống và mở ra."
   Tôi đã điên như đứng trong sóng dữ, ruột gan lộn tùng phèo chỉ muốn nôn thốc ra ngoài: "Tại sao tôi phải lấy nó xuống? Những thứ này có liên quan gì đến tôi?"
   "Đây là số mệnh."

   "Số mệnh cái con khỉ! Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, tôi tới Chiang Mai là để du học chứ không phải để giúp ông lấy cái hòm thổ tả kia! Sao ông không tự lấy xuống mà lại bắt tôi đi lấy?" Tôi gào lên căm phẫn.
   Sự thực là tôi đang hết sức dè chừng. Dù tôi có ngu đến mấy cũng hiểu rõ sự việc hôm nay cực kỳ nguy hiểm và có liên quan tới tôi. Tôi đã phát hiện ra các nhà sư tuy vô cùng hoảng loạn nhưng không ai dám rời khỏi tấm đệm cói nửa bước .Nhớ đến pho tượng Phật và nhà sư chạy trốn bị mặt đất nuốt chửng, tôi cũng đoán ra được, nếu tôi chạy bừa chắc chắn sẽ phải chịu chung số phận.
   Hay nói cách khác, kẻ thổi sáo điều khiển những người bên ngoài tuy không nhìn thấy tình hình bên trong tháp Chedi Luang nhưng hắn đã dùng một pháp môn gì đó để cảm nhận được vật thể chuyển động rồi điều khiển những cái bóng xám trắng để lôi mục tiêu xuống đất.
   Nếu tôi chạy tới lấy cái hộp, tức là tôi sẽ chuyển động. Lão sư phụ trông thì nhân từ đạo mạo, thế mà lại bắt tôi làm việc thế này, thật không thể chấp nhận được.
   "Chỉ những ai sở hữu con ngươi màu đỏ và có cảm ứng với tiếng sáo của cổ người thì mới tránh được sự truy lùng của hắn. Hẳn là hắn đang ôm một cây gậy gỗ trong lòng và áp tay lên đó." Lão sư phụ đã nhận ra sự dè chừng của tôi, đành phải giải thích.
   Tôi nhớ lại đúng là lúc nãy tôi có nhìn thấy kẻ thổi sáo ôm khư khư một cây gậy gỗ trong lòng, lúc đó tôi băn khoăn, chẳng lẽ hắn bị mù?
   "Ông cũng có con ngươi màu đỏ, ông cũng có cảm ứng với tiếng sáo, sao ông không đi?"
   Con mắt đỏ của lão sư phụ tỏa ra một quầng hào quang đỏ rực trông giống như một tấm lụa đỏ phủ lên cái đầu trọc lốc. Nếu không phải đang ở trong tình cảnh trớ trêu này thì cảnh tượng hoạt kê đó chắc chắn đã khiến tôi cười lăn lộn.
   "Ta đã đi một lần rồi và đã mất một chân." Lão sư phụ chỉ vài cây gậy gỗ bên chân trái. "Chỉ có chúng ta mới mở được Phật pha lê nhưng mỗi người chỉ được phép mở một lần trong đời."

   Nhìn vào cây gậy gỗ dưới chân lão, tôi khắp người lạnh toát: "Nếu tôi từ chối thì sao? Với lại tôi làm gì có con ngươi màu đỏ?"
   "Nếu vậy thì cuộc chiến Phật - Cổ kéo dài hàng nghìn năm sẽ đến hồi kết thúc, chúng ta đều sẽ phải chết." Lão sư phụ nở một nụ cười đau khổ. "Cứ mười năm, cuộc chiến Phật - Cổ lại bùng nổ một lần. Đáng lẽ chúng ta không cần phải nhờ vào uy lực của Phật pha lê nhưng lần này, Cổ tộc đã tìm đủ bảy nhộng người, chúng ta không thể đủ sức để ngăn chặn."
   Nói rồi, lão bổ sung thêm: "Huống hồ, thí chủ có con ngươi đỏ hay không, bản thân thí chủ không biết ư? Vào lúc nguy hiểm nhất lại xuất hiện một người có con ngươi đỏ há chẳng phải số mệnh?"
   Trong lòng tôi bắt đầu tin vào lời lão (vì có sự việc trước mắt làm chứng). Tôi chỉ cách cái hộp gỗ chưa tới mười mét nhưng tôi nghĩ, mười mét ấy chính là con đường nguy hiểm nhất trong cuộc đời này. Cứ nhìn vào tình hình trước mắt, cụt tay cụt chân đã là may mắn lắm rồi. Tôi khó tránh khỏi run sợ...
   Nhưng run thì cũng chết, liều mạng một phen khéo còn có cơ may sống sót. Tôi nghiến chặt răng, gồng người xuống tấn, chuẩn bị xông đi với tốc độ nước rút thì lão sư phụ lại đột nhiên quờ tay giữ tôi lại: "Khoan đã!"
   Tôi vừa chực lao đi lại bị lão giật lại thình lình, khác nào dồn sức ra đòn mà lại đấm hụt, chúi mặt chúi mũi đến tức cả ngực.

   Còn chưa kịp thắc mắc, tôi đã hiểu vì sao lão ngăn tôi lại.
   Ở sát chân tường bỗng trồi lên vài cục tròn ung ủng, hình như có thứ gì đó đang muốn đội đất chui lên khiến mặt đất sùi lên như bọt bóng. Mấy cái bọt giống như vật sống, nhúc nhích tiến về chính giữa tòa tháp tạo thành một hình thù rất quen, đứng chắn ngay giữa tôi và Phật Như Lai.
   Tôi liếc mắt qua, thấy có bảy khối tròn lớn bé lổn nhổn, cục to nhất nhô cao đến quá nửa thân người, cục nhỏ nhất mới chỉ hơi nhu nhú. Thứ nên trong cứ thì thụt nhô lên, như thể muốn phá đất chui ra. Từ trong những kẽ gạch xanh bị đùn lên đã thấy ri rỉ thứ dịch nhầy màu vàng quạch, phả ra mùi hôi thối lợm giọng.
   "Nhộng người?" Tôi nhớ lại bảy con nhộng người đựng trong bảy cái vại bên ngoài thì lập tức liên tưởng đến bảy khối u trước mắt.
   "Phải, có bảy cái! Còn tạo hình Bắc Đẩu thất tinh." Trong mắtt lão sư phụ lộ rõ vẻ kinh hãi. "Lẽ nào xá lợi của Phật tổ hôm nay sẽ bị tộc Cổ cướp mất?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.