Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 24: Nhộng Người (5)




3
   "Tôi... tôi không biết..." Lồng ngực căng tức khiến tôi thở không ra hơi. Tôi ngồi thụp xuống, hai tay bấu chặt vào khe gạch.
   Mengrai chẳng nói chẳng rằng, kéo phắt tôi dậy, lôi tôi loạng choạng về phía tháp Chedi Luang.
   Tôi cảm thấy toàn thân mềm nhũn như cọng bún, để mặc Mengrai lôi xềnh xệch tới trước cửa tháp Chedi Luang. Cũng may, khi tiếng sáo bị bỏ xa, cảm giác khí chịu cũng nhanh chóng tan biến.
   Tôi đứng thở phì phò, trong khi Mengrai gõ cửa tháp, lớn tiếng nói vài câu tiếng Thái vọng vào bên trong. Một lát sau, cánh cửa hé mở, một nhà sư nhìn hai chúng tôi với vẻ cảnh giác, lại thò đầu quan sát khắp xung quang rồi mới chắp tay trước ngực, nghiêng người cho chúng tôi bước vào.
   Vừa bước vào trong tháp, tôi lập tức cảm nhận thấy một thế giới hoàn toàn khác hẳn với bên ngoài. Trước mắt tôi là những pho tượng Phật ánh vàng rực rỡ tỏa ra từng vòng hào quang tựa ánh tà dương. Tiếng chuông từ trên đỉnh tháp vẳng xuống, trước mỗi pho tượng Phật có một nhà sư đang ngồi xếp bằng, pháp tướng trang nghiêm, tay lần tràng hạt lầm rầm tụng kinh.

   Nhưng trán họ lấm tấm những giọt mồ hôi to tướng, thật là trái ngược với vẻ thanh tịnh của người xuất gia.
   "Mengrai, trong thời khắc hệ trọng thế này, hẳn ngươi biết tự tiện xông vào sẽ gáng chịu hậu quả ra sao chứ?" Nhà sư râu bạc đang ngồi nghiêm trang ở chíng giữa chợt mở choàng mắt, nhìn xoáy vào Mengrai.
   Càng khiến tôi kinh ngạc hơn nữa là nhà sư râu bạc nói tiếng Hán rất sõi.
   "Achan*, nhộng người tà ác lại tiếp tục xâm nhập vào chùa Wat Chiang Man thanh tịnh, mục đích là vì tượng Phật pha lê chí tôn vô thượng. Tuy đệ tử đã hoàn tục nhiều năm nhưng vẫn là đệ tử của Achan, mong được cùng Achan, luang pi* chung sức chống lại nhộng người." Mengrai quỳ rạp xuống đất, đáp lại cũng bằng tiếng Hán.
   (*) Achan: là cách xưng hô của người Thái Lan đối với nhà sư lớn tuổi, nghĩa là sư phụ. Luang pi: sư huynh, cách gọi của những vị sư trẻ tuổi.
 
   Tôi ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì nhưng tôi đã nhận ra khi Mengrai nói dứt lời, ngoài nhà sư râu bạc ra thì mấy tăng lữ trẻ tuổi đang ngồi nghiêm trang xung quanh nhìn ông ta với ánh mắt khinh bỉ, có người còn khẽ "hừm" vài tiếng.
   Có vẻ như họ rất coi thường Mengrai nhưng vì nể mặt nhà sư râu bạc nên mới không nói gì mà thôi.
   Quả nhiên, còn chưa đợi nhà sư râu bạc lên tiếng. Một vị tăng nhân tầm ngoài ba mươi tuổi đã đứng phắt dậy, trên nửa mình trần cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, chỉ vào Mengrai bật ra một tràng tiếng Thái.
   Lời nói vừa dứt, các tăng nhân đang tụng kinh dều nhếch mép cười khinh khỉnh.
   Mengrai vẫn quỳ rạp dưới đất, không nói một lời nhưng sắc mặt đỏ bừng đầy hổ thẹn, cơ thể khẽ run lên.

   Nhìn một người lớn tuổi như Mengrai mà phải run rẩy như một con chuột lọt giữa bầy mèo, lại nhớ tới câu trao đổi vừa nãy giữa ông ta và nhà sư râu bạc, tôi cảm thấy hơi bất bình: "Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng ông ấy muốn giúp mọi người, tại sao mọi người lại giễu cợt ông ấy?"
   "Khương Nam!" Mengrai quát khẽ: "Đừng hỗn, tôi đáng lắm!"
   Nghe Mengrai nói vậy, tôi càng bực bộ hơn: "Ông cũng ngoài năm mươi tuổi rồi, ngoại trừ cái chết ra thì còn có gì mà đáng với không đáng kia chứ?"
   Trong đám tăng lữ có một người lớn giọng nói vài câu, chắc là có hiểu tiếng Hán nên dịch lại lời tôi nói cho mọi người nghe. Mấy nhà sư kia liền cười ầm lên.
   "Anh không hiểu đâu!" Mengrai ngẩng đầu nên, chỉ mới nháy mắt mà như đã già đi hơn chục tuổi, thở dài sườn sượt, hai mắt ngấn lệ: "Tôi đã phạm phải giới luật không nên phạm nhất trong Phật môn!"
   "Hòa thượng Tế Công ngày xưa cũng uống rượu ăn thịt đấy thôi, trong tâm có Phật là được, cần quái gì đến giới luật!" Tôi là kẻ mù tịt về Phật giáo, chỉ vì bất bình khi thấy đám tăng lữ kia giễu cợt tôi còn Mengrai thì sợ sệt rúm ró đến hết cả phong độ nên mới lôi chuyện Tế Công ra cự cãi.

   Nhưng vừa nói xong câu này, tôi mới sực nhớ ra giới luật không được phép phạm phải và cũng khó tha thứ nhất trong Phật giáo là gì thì lập tức câm bặt.
   "Ngươi từng là tăng lữ tu hành khổ hạnh nhất, Phật tâm kiên định nhất, thật đáng tiếc..." Nhà sư râu bạc vẫn nói tiếng Hán, không biết vô tình hay cố ý nhìn sang tôi. "Hễ phạm sắc giới, không có ngày về."
   Tôi thầm nghĩ, đúng là tôi đoán việc như thần, ông già kia đã phạm phải sắc giới. Đừng nói là ở trong Phật giáo mà ở bất kì đâu, bất cứ quốc gia nào, kẻ tham sắc đều chẳng có gì đáng để tự hào.
   "Achan, đệ tử biết mình sai rồi! Mấy năm qua, đệ tử không lúc nào ngừng ăn năn sám hối. Hãy cho phép đệ tử được dâng hiến sinh mạng cho chùa!" Mengrai cất giọng thống thiết. "Hơn nữa... hơn nữa người mà đệ tử dẫn tới đấy có cảm ứng cực mãnh liệt đối với tiếng sáo cổ người. Anh ta chính là ngưòi mà chúng ta cần tìm!"
   "Khi chúng ta dùng tiếng chuông và tiếng tụng kinh để kháng cự lại tiếng sáo của cổ người, ta cũng cảm nhận được rồi." Nhà sư râu bạc ra hiệu muốn đứng dậy, nhà sư ngồi cạnh vội vàng đỡ ông ta đứng lên. Lúc này, tôi mới nhìn thấy chân trái của ông ta chỉ là một khúc gỗ, kéo dài vào tận trong áo cà sa.
   "Năm mươi năm rồi, không ngờ lần này lại là một người Trung Quốc." Nhà sư râu bạc mỉm cười. "Nhưng anh ta không có con ngươi màu đỏ."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.