Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 13: Sông Nuôi Xác (7)




4
   "Im! Tôi đây!" Là giọng Jack.
   Mớ thần kinh căng cứng của tôi lập tức buông chùng, hai đầu gối mềm nhũn sụp xuống, hai tay tôi run rẩy chống lên mặt đất, cơ thể trống rỗng, quần áo sũng mồ hôi lạnh.
   "Im lặng!" Jack nhìn chằm chằm vào cánh rừng tối tăm trước mặt. "Họ đã bị oan hồn trong sông nuôi xác nhập vào người, nếu làm họ giật mình, họ sẽ hóa điên."
   "Sông... sông nuôi xác?" Nỗi kinh hoàng khiến đầu óc tôi bùng nhùng.
   Jack quệt đại hai tay vào quần, để lại hai vệt đỏ máu: "Không có thời gian giải thích, giúp tôi một tay đã."

   Sự xuất hiện của Jack tuy có giúp tôi vững dạ hơn ít nhiều nhưng tôi vẫn hơi cảnh giác đối với anh ta.
   Jack nhìn thẳnh vào mắt tôi: "Tuy cậu đeo kính áo tròng nhưng tôi biết rõ màu mắt vốn có của cậu. Màu mắt này sẽ giúp cậu nhìn thấy nhiều thứ mà người khác không nhìn thấy. Tôu đã gặp một người như thế cách đây nhiều năm..."
   Tôi như bị điện giật, sao Jack lại biết?
   "Cậu đến nước Thái, hoàn toàn không phải ngẫu nhiên hay may mắn. Tuy tôu không biết nguyên nhân thực sự nhưng cuộc đời cậu sẽ phải rẽ ngoặt." Jack thở dài. "Không ai thay đổi được vận mệnh, có lẽ cậu chính là người mà chúng tôi đang đợi."
   Tôi không thể tiêu hóa nổi mấy câu không đầu không cuối của anh ta nhưng thật sự lần này đến Thái Lan đi du học, đúng là có nhiều chỗ bất thường.
   Tôi và Nguyệt Bính (thằng bạn đáng lẽ cùng tới Thái Lan với tôi) ăn cơm tại một quán cóc, nhân tiện trả giúp tiền rượu cho một ông lao công quét rác say khướt. Ông ta đã không cảm ơn chúng tôi thì chớ, còn khăng khăng bắt chúng tôi bái sư. Chắc ông ta xem nhiều phim cổ trang quá nên điên khùng mất rồi.
   Đương nhiên là chúng tôi mặc kệ ông ta. Kết quả là ngay hôm sau, chúng tôu nhận được giấy thông báo sang Tháu đi du học theo chương trình trao đổi sinh viên.
   "Sông nuôi xác âm khí mạnh quá, lát nữa cậu cứ theo sát tôi và làm y theo lời tôi nói." Jack vén lại mái tóc vàng kim óng mượt, rút từ ba lô ra hai sợi dây màu đỏ buộc một sợi vào cổ tay trái, sợi còn lại đưa cho tôi và ra hiệu cho tôi làm theo.
   "Anh là ai?" Tôi cầm sợi dây, hỏi một câu lãng nhách.
   Jack không trả lời, lại lôi hộp thuốc lá trong túi ra ném cho tôi một điếu: "Lúc nào cần nói tôi sẽ nói. Nhai đi, nó làm bằng ngải xua được tà ma, vừa rồi bảo cậu hút cậu lại không hút."
   Tôi bỗng cảm thấy anh chàng ngoại quốc tóc vàng đẹp trai kia thật chẳng có tí gì giống người ngoại quốc cả: "Anh là người Canada thật à?"

   Jack cười, để lộ hàm răng trắng bóng đều tăm tắp: "Sẽ nói với cậu sau."
   Tôi còn đang ngây ra, Jack đã giúp tôi buộc xong sợi dây đỏ lên cổ tay rồi nhét điếu thuốc vào miệng tôi: "Mau lên, không kịp bây giờ."
   Cái mùi đặc biệt của ngải cứu xộc lên mũi tôi cay xè nhưng đúng là tỉnh táo hơn thật. Jack lại lôi ra từ trong ba lô vài cái đinh gỗ cắn chặt trong miệng rồi cầm một cái cắm thẳng vào thứ vừa rơi xuống đất.
   Hóa ra hai cái đầu vừa rơi xuống khỏi vai anh ta chính là hai bức tượng gỗ, lúc vỗ vai tôi, anh ta còn cõng theo hai pho tượng, thảo nào cái bóng lại to đến thế.
   Cái đinh gỗ đào xuyên thẳng vào mắt hai pho tượng, máu gà dính trên đó đã được lau sạch (thảo nào tay anh ta dính nhớp toàn máu là máu). Jack đập thẳng lòng bàn tay vào cái đinh, đóng nó vào mắt tượng, tôi chỉ nhìn mà cũng thấy lòng bàn tay mình đau nhói. Anh ta hẳn là có một bàn tay thép.
 
   Sau bốn cái đập, bốn cái đinh đã cắm sâu vào bốn con mắt tượng. Tôi lờ mờ có thể nghe thấy tiếng gào rú thảm thiết từ bên trong thân tượng vọng ra. Từ nhãn cầu gỗ rỉ ra dòng máu tươi đặc quánh, vài tia khói xám nhàn nhạt chui ra khỏi lỗ mũi tượng.
   Tôi rùng mình ớn lạnh, người ngợm cứ như bị nhồi băng run lên cầm cập. Ngay sau đó, có một sức hút dữ dội lôi phắt tôi về phía pho tượng. Sợi dây đỏ trên cổ tay tôi bỗng sáng rực lên như sợi thép nung, tỏa ra ánh sáng màu đỏ thẫm, từ từ thít chặt vào da thịt tôi nóng rẫy như thể muốn nướng chín cổ tay tôi.

   Jack quỳ dưới đất, một tay nắm chặt lấy bên tay buộc dây đỏ, mặt trắng bệch, chắc cũng đang phải chịu đựng nỗi đau đớn giống như tôi. Tôi không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Trong những kích thích đầy đau đớn bởi hai luồng nóng lạnh cực đoan, đầu óc tôi dần trở nên mụ mị.
   Sợi dây đỏ đã ngập sâu vào da thịt, bàn tay tôi thâm tái do máu huyết không được lưu thông, vết đứt chìm nghỉm trong máu tươi. Chính vào lúc này, cơn giá lạnh trong cơ thể bỗng đổ dồn về phía cổ tay cứ như săm xe bị thủng, hơi lạnh giá phun phì phì ra ngoài qua chỗ vết thương. Cho tới khi cơn lạnh buốt được đẩy hết ra ngoài cơ thể, sợi dây đỏ mới chịu buông lỏng.
   Tôi há miệng thở hổn hển. Jack cũng chẳng khá hơn tôi là mấy. Anh ta nở một nụ cười áy náy: "Xin lỗi, không ngờ hai luồng âm khí này lại lớn đến thế, một mình tôi đỡ không nổi. May mà có sợi dây đỏ kết từ dây đèn trước bàn thờ Phật Tổ, không thì chẳng biết sẽ thế nào."
   Tôi thầm nghĩ một chốc mới bừng hiểu ra: tôi đã bị lừa, tôi bị anh ta lợi dụng!
---------------------------------------------
Đâu có đâu, anh tóc vàng đâu có thương tổn quá lắm gì tới cơ thể đằng ấy đâu. Người ta có lòng tốt giúp đỡ, chỉ cần hỗ trợ sức mạnh tí ti thôi mà.
Nhớ lại đi, anh Tây dùng tay không đóng đinh đấy😂😂😂



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.