Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 100: Móng Tay Dương Bạch (2)




3
   Cứ thế mấy hôm nữa trôi qua. Sáng sớm hôm sau đó, tôi và Nguyệt Bính đang ngủ thì choàng tỉnh bởi những tiếng gõ cửa gấp gáp.
   Tôi uể oải không muốn động đậy, Nguyệt Bính càu nhàu: "Mày đúng là thằng chảy thây!" Nhưng cũng dậy mở cửa. Cửa vừa mở, Jack lao ào vào.
   Vừa nhìn thấy Jack, tôi giật nảy cả mình!
   Một đêm không gặp mà anh ta đã già đi cả chục tuổi. Mái tóc vàng rối bù như tổ quạ, mắt vằn vện tia máu, cằm lởm chởm chân râu.
   "Chuyện gì... "
   Nguyệt Bính chưa kịp hỏi hết câu đã bị Jack chụp lấy: "Không kịp nói nữa, đi theo tôi ngay!"
   Trông anh ta cực kỳ thống khổ.

   Chúng tôi vội vàng mặc quần áo, chạy theo Jack đến phòng anh ta. Căn phòng này chúng tôi đã đến mấy lần nhưng phần lớn là gặp nhau trong phòng phụ đạo tâm lý nên ấn tượng không sâu sắc lắm. Jack ngồi phịch xuống ghế sofa, hai tay ôm đầu nấc nghẹn: "Các cậu xem đi!"
   Căn phòng được ngăn đôi bởi tấm rèm vải, Nguyệt Bính kéo "soạt" một cái, đập vào mắt chúng tôi là một thân người nằm bất động trên giường.
   "Pattra!"
   Chúng tôi kêu lên kinh ngạc.
  "Đừng hỏi tôi... " Jack lắc đầu, mặt đầm đìa nước măt.
   Khuôn mặt Pattra méo xệch, mắt mở trừng, hình như trước khi chết, cô đã nhìn thấy thứ gì khủng khiếp lắm. Hai má cô căng phồng, miệng mở he hé giống như bị nhồi đầy thứ gì đó vào trong miệng.
   Nguyệt Bính vớ lấy con dao Thụy Sĩ, dùng cán cạy miệng Pattra ra. Vừa nhìn thấy những thứ bên trong miệng cô, tôi chỉ muốn nôn ọe.
   Đầy một miệng móng tay!
   Nguyệt Bính chau mày, nhẹ nhàng vén mảnh vải trắng che trên người Pattra. Mười đầu ngón tay Pattra loang lổ máu me như bị con gì nhai cắn...
   Tôi không nhịn nổi nữa, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, kỳ cọ thật mạnh mười đầu ngón tay. Đến khi trấn tĩnh lại đôi chút, tôi xiêu vẹo đi về phòng.
   Jack hai tay nắm chặt, nước mắt vẫn chảy ròng ròng: "Cô ấy thích làm móng lắm. Mấy hôm nay, tôi thấy móng tay của cô ấy khang khác, rất cứng, óng ánh trong suốt như thủy tinh. Tôi sờ thử, thấy nó lành lạnh, trơn bóng thì hỏi thử xem cô ấy đã làm móng tay ở đâu nhưng cô ấy chỉ cười bí hiểm, không chịu nói với tôi.
   Mấy hôm sau, buổi sáng ngủ dậy, tôi thấy móng tay mìng cụt ngủn, nham nhở cứ như bị chuột gặm. Tôi lấy làm lạ nhưng do về sau không lặp lại nữa nên tôi cũng quên bẵng đi mất.
   Tối hôm qua, tôi đang ngủ thì mơ thấy Pattra trợn trừng mắt nhìn tôi rồi há miệng ra, trong miệng đầy nghẹt móng tay đủ màu đủ kiểu.

   Tôi hãi hùng choàng tỉnh!
    Dưới ánh trăng, tôi thấy Pattra nằm sấp bên mép giường, cầm tay tôi gặm nhấm móng giống như chuột gặm. Tôi giật bắn mình, giật tay lại. Cô ây ngẩng đầu trợn mắt nhìn tôi, miệng từ từ há ra, trong miệng đầy nghẹt móng tay. Cô ấy cười với tôi, móng tay rơi lả tả. Đột nhiên, cô ấy nhét ngón tay mình vào miệng cắn như điên như dại! Tôi kinh hoàng giật tay cô ấy lại thì cô ấy ngã vật xuống giường bất động. Tôi thấy cô ấy đã tắt thở thì kinh hoàng quá, không biết phải làm gì, cũng không dám báo cảnh sát nên đành gọi các cậu tới. Tôi sợ chết mất!"
   Căn phòng im bặt. Câu chuyện của Jack kể khiến tôi toàn thân lạnh toát, ghê sợ muốn ngất còn Nguyệt Bính chau mày đăm chiêu rồi vén mảnh vải phủ xác lên, cầm bàn tay Pattra lên nhìn kỹ rồi nói: "Bí Ngô, lại đây nhìn này!"
   Tôi thực sự không muốn nhìn nhưng Nguyệt Bính đã gọi, tôi đành nghiến rằng bước tới. Tất cả các đầu ngón tay cừa Pattra đều bị cắn nát, tôi vừa nhìn đã quay đi thở dốc.
   "Móng tay không còn dương bạch." Câu nói của Nguyệt Bính đã nhắc nhở tôi.
   "Mày đã nhớ ra chưa?" Nguyệt Bính hỏi.
  
   Tôi sực nhớ tới cái tiệm nail nghệ thuật dương khí bạo liệt kia. Nguyệt Bính lại nhìn sang Jack: "Jack, chẳng lẽ anh không nghĩ ra sao?"
   Jack đờ đẫn ngẩng đầu lên: "Nghĩ ra cái gì cơ?"
   Nguyệt Bính lắc đầu: "Không sao. Chúng tôi sẽ xử lý việc này!"

   "Cậu đã biết tại sao rồi à?" Jack đứng phắt dậy, hai mắt như lửa.
   "Anh cứ ở nguyên đây." Nguyệt Bính nói rồi bước thẳng ra ngoài.
   "Jack đang giả ngây đấy." Trên đường đi đến tiệm nail, Nguyệt Bính lạnh lùng bật ra một câu.
   Tôi hồi tưởng lại khoảng thời gian quen biết Jack, luôn cảm thấy Jack hồn nhiên như trẻ thơ, lúc mào cũng thẳng băng ruột ngựa, làm sao có thể đóng kịch giỏi được. Tôi ngần ngừ: "Nguyệt Bính, mày đừng đoán bừa. Chắc tại hoảng loạn quá đấy."
   "Cũng có thể." Nguyệt Bính dừng lại. Chúng tôi đã đến trước tiêm nail. Trời mới tờ mờ sáng, xung quanh đèn đường sáng trưng nhưng tiệm nail lại tối om om. Hình bóng hai thằng tôi phản chiếu lên cửa kính đen ngòm, chẳng nhìn thấy thứ gì bên trong...
   Nguyệt Bính đẩy cửa, cửa khoá trái. Nó lấy ra một cây kim hình xoắn ốc, chọc vào ổ khoá vặn mấy cái. "Cách" một tiếng, cửa từ từ mở ra.
   Một luồng hơi lạnh toát phả ra quá khe cửa...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.