Những Đứa Con Nhà Họ La

Chương 36:




La Nhất Hải chậm rề rề đi trong khu đồ tươi ở siêu thị, suy tính tối nay ăn gì. Cho dù đơn giản một chút, hai người cũng phải một chay một mặn và một món canh, canh thịt thì thôi, trong nhà còn chút đậu phụ, ăn canh rau thanh đạm một chút là được.
Anh cầm một cây cải thìa nhỏ lên, xoay người lại hỏi, “Canh đậu phụ và cải thìa có được không, Nguy Nhiên –?”
La Tiểu Hồ cầm giỏ đựng sau lưng đang tính đón lấy rau trong tay anh, thần sắc phức tạp.
La Nhất Hải “A” một tiếng, “Ôi chà, cái này, quen rồi, xin lỗi Tiểu Hồ nhé.”
La Tiểu Hồ bèn giả vờ không nghe thấy, tán dóc mấy chuyện không quan trọng với anh, mua xong rồi chầm chậm đi bộ về nhà.
La Nhất Hải đã dọn về chỗ La Tiểu Hồ được một tuần lễ.
Việc bày tỏ của Nhạc Nguy Nhiên giáng cho anh một cú rất mạnh.
Cái hôn đó không kéo dài, chỉ mấy giây là kết thúc, nhưng vẫn khiến cho đầu óc La Nhất Hải thành một mớ bòng bong. Anh thậm chí không cách nào nhìn vào mặt Nhạc Nguy Nhiên, phản ứng rất lâu mới nói, “Anh, anh không phải… Nguy Nhiên, anh từng có bạn gái, anh không thích đàn ông –”
Tôi biết. Nhạc Nguy Nhiên nói, cho nên có phải là anh đang từ chối tôi?
La Nhất Hải ấp a ấp úng, không đưa ra được một lời khẳng định, “Anh, anh không biết, Nguy Nhiên, để anh suy nghĩ.”
Anh không cách nào ở chung với Nhạc Nguy Nhiên nữa, ngày hôm sau liền về chỗ La Tiểu Hồ. Chiều hôm đó, La Tam Giang và La Nhị Hà cùng đi, nói là đưa chị hai về nhà. La Tiểu Hồ hỏi La Nhất Hải đã xảy ra chuyện gì, anh nói không có gì cả, chỉ là ở đó lâu quá rồi nên về thôi. Rõ ràng La Tiểu Hồ có nghi hoặc, nhưng không hỏi tới.
Về nhà, La Tiểu Hồ giúp anh rửa rau thái rau, ăn xong lại giành rửa chén rửa trái cây, kết quả bày cho khắp nhà bếp toàn là nước và bọt xà phòng rửa chén, trông mà La Nhất Hải thở dài, “Em đừng phụ nữa, càng phụ càng bận.”
Tự mình cầm giẻ lau trong lau ngoài cả nửa ngày, không thể tránh khỏi việc nhớ lại những ngày tháng ở nhà Nhạc Nguy Nhiên.
Bản thân Nhạc Nguy Nhiên cũng rất rõ dưới tình hình này hai người không thích hợp ở cùng với nhau nữa, cho nên cũng không ngăn cản anh, chỉ là lúc đưa anh đến dưới nhà La Tiểu Hồ, cậu nói một câu rằng, “Lúc nào thì anh có thể cho tôi một câu trả lời.”
La Nhất Hải vẫn không nhìn cậu, vẫn chỉ có thể trả lời, “Không biết.”
Mười một năm, một mối tình thầm lặng dai dẳng như thế, khiến cho La Nhất Hải không dám tùy tiện đưa ra bất cứ lời đáp nào.
Mà mấy ngày rời khỏi Nhạc Nguy Nhiên này, anh từng chút một nhớ lại những chuyện vặt vãnh ngày xưa, lại càng nhận ra độ sâu nặng mà mối tình này tích lũy từ khi Nhạc Nguy Nhiên còn niên thiếu cho đến hiện giờ, việc đưa ra lời đáp lại càng khó khăn hơn.
Anh thích đàn ông không? Không thích.
Anh thích Nhạc Nguy Nhiên không? Thích – Chỉ là, không phải loại thích đó.
Anh xem Nhạc Nguy Nhiên như gì? Bạn bè, một người bạn như em trai, hay là một người em trai như bạn? Anh không phân biệt được, hoặc giả cả hai đều có. Nhưng Nhạc Nguy Nhiên lại không giống như La Tiểu Hồ, anh có thể dựa vào cậu, có thể yên tâm giao tất thảy cho cậu quyết định.
Cho nên? Nói với Nhạc Nguy Nhiên rằng “Chúng ta vẫn là làm bạn đi, anh xem cậu như em trai”?
La Nhất Hải không nói được. Đây không phải điều Nhạc Nguy Nhiên muốn. Hoặc là cự tuyệt hoặc là tiếp nhận, chỉ chọn một trong hai – Tiếp nhận? Anh chưa từng yêu đương với nam giới; cự tuyệt? Vậy có thể sẽ mãi mãi đánh mất Nhạc Nguy Nhiên.
Anh! Anh cả! La Tiểu Hồ ở bên cạnh gọi anh mấy lần, La Nhất Hải mới hoàn hồn lại. Em út lại thở dài, nói, “Anh cả, hai chúng ta nói chuyện đi.
La Nhất Hải hiểu sự lo lắng của thằng em với mình, nhưng bản năng anh muốn tránh né thảo luận về vấn đề này – Hoặc là nói, anh không muốn thảo luận với La Tiểu Hồ về vấn đề tình cảm. Trong lòng anh, La Tiểu Hồ vãn chỉ là một “đứa trẻ”.
Thế nhưng “đứa trẻ” này nhoáng cái đã kéo La Nhất Hải về hiện thực, không cho phép anh né tránh: “Nhạc Nguy Nhiên có phải là đã bày tỏ với anh rồi không?”
La Nhất Hải kinh ngạc nhìn gương mặt bình tĩnh của em út, muốn hỏi sao em lại biết, vẫn chưa lên tiếng thì La Tiểu Hồ đã nói, “Em biết hắn thích anh, biết từ lâu rồi, em đã cảnh cáo hắn đừng có nói ra, ai ngờ hắn không nghe chứ — Em chỉ không hiểu tại sao anh lại phiền não như thế, từ chối phức không phải là xong chuyện rồi sao?”
La Nhất Hải cúi đầu nhìn giẻ lau trong tay, cứ lau đi lau lại cái bồn rữa đã sạch bong, “Chuyện không đơn giản như vậy…”
La Tiểu Hồ kéo anh ngồi xuống sofa, “Anh, đây chính là một chuyện rất đơn giản! Cho dù thời gian hắn thích anh có dài hơn thì anh cũng không thể vì cảm động mà thay đổi xu hướng tính dục được chứ?”
La Nhất Hải nhìn La Tiểu Hồ, “Em vẫn luôn biết cậu ta – Thích con trai à?”
La Tiểu Hồ dựa lưng vào sofa, “Ừm, em vẫn biết.”
La Nhất Hải hỏi, “Cậu ta nói em biết?”
La Tiểu Hồ lắc lắc đầu. La Nhất Hải hỏi vậy làm sao em biết, La Tiểu Hồ trầm mặc. La Nhất Hải dường như đã đọc ra điều gì đó trong sự trầm mặc của nó, “Tiểu Hồ, chẳng lẽ em cũng –”
La Tiểu Hồ vẫn trầm mặc, trầm mặc y chang Nhạc Nguy Nhiên lúc đó.
Qua hồi lâu, La Tiểu Hồ khe khẽ hỏi anh, “Anh, anh cảm thấy em ghê tởm không? Một đứa em trai thích đàn ông, còn có thể làm em trai của anh không?” Chưa đợi anh trả lời, La Tiểu Hồ đã ngẩng đầu, nước mắt nói đến là đến, giọng nói đã trở nên nghẹn ngào, “Anh có phải là không cần em nữa không? Anh, anh có phải là tính đuổi em ra ngoài không?!”
La Nhất Hải ôm lấy đứa em út khóc thút thít, “Em nói lời ngốc nghếch gì thế?! Ai không cần em thì anh trai của em làm sao không cần em được! Thích đàn ông đâu có phạm pháp! Cho dù phạm pháp thì anh cũng sẽ không đuổi em đi! Em đã kìm nén bao lâu rồi, sao không nói với anh chứ?”
La Tiểu Hồ nhào vào lòng anh, ôm lấy anh trai khóc đến thở không ra hơi, “Em sợ, em sợ anh nói anh ghê tởm em! Nói em bị bệnh! Nói không thích em nữa!”
Thật khiến La Nhất Hải đau lòng vô cùng, vừa an ủi La Tiểu Hồ khóc rống vừa trách mình quá trì độn.
Nói gì mà anh cả nhà La gia yêu thương em út Tiểu Hồ nhất, nhưng lại chẳng mảy may phát hiện thằng bé đau khổ bấy nhiêu năm. Chẳng trách sao thằng bé cứ ở chung với Nhạc Nguy Nhiên, chẳng trách sao hai đứa thân thiết với nhau hơn những người khác, chẳng trách sao –
La Nhất Hải đột nhiên nảy ra ý nghĩ thậm tệ gì đó, cẩn thận hỏi, “Tiểu Hồ, em không phải là, thích Nguy Nhiên chứ?”
La Tiểu Hồ ngẩng đầu lên khỏi vai anh trai, mũi còn đang tòng teng nước mũi, “Hả?”
La Nhất Hải càng nghĩ càng thấy không đúng, “Nếu không, anh ở nhà cậu ta em giận như vậy, cậu ta bệnh em còn cố ý chạy đến…”
La Tiểu Hồ vồ lấy một mớ khăn giấy qua quýt chùi mũi, vò thành một cục rồi ném vào sọt rác, rống lớn, “Anh, anh không bị gì đấy chứ?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.