Những Đứa Con Nhà Họ La

Chương 3:




La Tiểu Hồ sở dĩ được gọi là La Tiểu Hồ mà không phải là La Tứ Hồ, cũng là có nguyên do.
Người muốn sinh nhiều con trong nhà họ La không phải La phụ, cũng không phải ông bà nội, mà là bản thân La mẫu.
Bà thích con nít, tuy lúc La Nhất Hải ra đời đã bắt đầu kế hoạch hóa gia đình, nhưng chích sách bản địa vẫn chưa nghiêm ngặt lắm, sinh thêm một đứa cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, La mẫu bèn quyết tâm ít nhất phải đẻ hai đứa.
Kết hôn lúc chừng hai mươi tuổi, thuận lợi sinh ra đứa con đầu tiên, có cha mẹ giúp trông nom, gia đình cũng không áp lực kinh tế gì, đợi khi La Nhất Hải có thể chạy nhảy, La mẫu bèn vui vẻ mang thai đứa thứ hai. Vừa khéo một trai một gái, cả nhà vui mừng khôn xiết.
Lúc đó La phụ đã bắt đầu kinh doanh, có chút khởi sắc, La mẫu bèn nộp tiền phạt muốn đứa thứ ba.
Sau khi sinh La Tam Giang xong, ủy viên ban kế hoạch hóa gia đình địa phương liền yêu cầu “Cưỡng chế mang vòng tránh thai đối với phụ nữ đã sinh một con”. Thế nhưng La mẫu bị dị ứng với món đồ này, không mang được. Lần lữa không đi thắt ống dẫn trứng, ngừa thai khá nhiều năm, một lần sơ suất lại dính bầu.
Đứa cuối cùng, không còn đứa thứ năm, thứ sáu nữa.
Chỉ là không ngờ, còn chưa kịp cho đứa út ít nhiều tình thương, thì La mẫu đã xuôi tay nhắm mắt. Trách nhiệm chăm sóc La Tiểu Hồ, cuối cùng vẫn là rơi trên đầu đứa lớn.
La Nhị Hà, người lớn hơn em út tám tuổi, đôi khi cũng muốn làm trọn chức trách một người chị lớn, nhưng chẳng biết làm sao La Tiểu Hồ không hề cho cô cơ hội.
Nó là đứa thông minh nhất trong đám con nhà họ La, trước nay chưa từng phải lo lắng về phương diện học tập. Từ sau khi đi học, thành tích chưa từng rớt khỏi ba thứ hạng đầu của lớp, mỗi lần đưa bảng thành tích đều đủ khiến cho La Tam Giang chết đứng – Thời gian La Nhất Hải phụ đạo bài vở, căn bản là dùng để cho La Tiểu Hồ làm nũng. Năm nào cũng ba tốt, ưu tú, đại diện học sinh, giấy khen vô số, mỗi lần họp phụ huynh, ở lớp của La Tam Giang thì La Nhất Hải luôn bị mắng vốn, quay đầu qua lớp La Tiểu Hồ lại được nghe biểu dương.
Mà La Tiểu Hồ, ở bên ngoài núi Thái Sơn đổ cũng không đổi sắc, kiêu ngạo mặt lạnh, quay mặt liền cười như một đóa hoa với La Nhất Hải; trên tay mà bị gai đâm, nó giấu ngón tay đó không kêu La Nhị Hà rút ra dùm nó, mà cứ phải đợi La Nhất Hải về, hai mắt ầng ậc nước khóc lóc với anh cả, khiến La Nhất Hải ôm ôm dỗ dành đau lòng cả một hồi.
Hết lần này tới lần khác, La Nhất Hải trước nay chưa từng phát hiện ra cái mặt hai nhân cách đáng sợ này, mà tự đáy lòng cảm thấy “Em út mình đầu óc thông minh mà lại ngoan ngoãn, sau này chắc chắn sẽ là rồng là phượng”.
Từ đó La Nhị Hà nhìn thấy em út cũng phải lắc đầu vòng tránh, cảm thấy anh cả cả đời này coi như xong rồi, nhất định sẽ bị La Tiểu Hồ ăn sạch sẽ.
La Tiểu Hồ như thế, lại chung sống với Nhạc Nguy Nhiên không tệ, quả là hơi có chút vi diệu.
Nhạc Nguy Nhiên tuổi không lớn, nhưng sắc mặt rất thối. Bắt đầu từ khi vào La gia, La Nhất Hải chưa từng nhìn thấy thằng bé cười – Mà có khả năng là chưa từng cười với mình, ngay cả nhìn thẳng cũng chưa hề nhìn, không biết là có ý kiến to bự gì với anh nữa. Bảo thằng bé về sớm cũng không chịu về, ngủ ngoài cũng không biết gọi điện thoại, khiến gà mẹ La Nhất Hải lo nẫu cả ruột.
La Nhất Hải cảm thấy, nguyên do có thể là bởi thời kỳ phản kháng. Giống như La Tam Giang, ngày nào mà không ở bên ngoài đánh một trận là tối sẽ ngủ không ngon.
Cộng thệm mẹ mình tái giá, chuyển đến sinh sống trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, nhoáng một cái liền có thêm bốn anh chị em khác họ, có khả năng là sẽ chưa quen trong một khoảng thời gian.
La Nhất Hải quan sát mấy ngày, phát hiện thằng bé lãnh đạm thì lãnh đạm, nhưng thái độ đối với La Tiểu Hồ cũng không tệ. Cảm mạo phát sốt, bảo La Tiểu Hồ đưa thuốc; trời lạnh mặc thêm quần áo, bảo La Tiểu Hồ đưa đến phòng thằng bé; ngay cả bới thêm một chén cơm, cũng bảo La Tiểu Hồ nói, “Anh mà không ăn nhiều thêm một chút, bằng không em sẽ cao hơn cả anh, xấu hổ lắm!”
La Tiểu Hồ chẳng ngại phiền, khi hoàn thành nhiệm vụ, anh cả sẽ có thưởng đó nha.
La Nhất Hải càng nghĩ, có La Tiểu Hồ làm cầu nối, thời gian qua sẽ tốt lên thôi. Nào nghĩ đến, thời kỳ phản kháng của Nhạc Nguy Nhiên cũng không tránh khỏi quá dài, cho đến tám năm sau lúc rời khỏi La gia, một câu “Tạm biệt” kia, là câu duy nhất Nhạc Nguy Nhiên nhìn vào mắt La Nhất Hải để nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.