Những Đứa Con Nhà Họ La

Chương 26:




Một đống người nhà ở khu đợi, huyên náo ồn ào, mấy người nhà La gia tìm chỗ ngồi xuống. La Nhị Hà ôm con yên ắng đến bên Nhạc Nguy Nhiên, nói, “Nguy Nhiên, em qua ngồi lát đi.”
Nhạc Nguy Nhiên lắc lắc đầu.
La Nhị Hà lấy dũng khí hỏi, “Cái khối u đó… không có khả năng là u lành sao?”
Nhạc Nguy Nhiên khựng một chút, khe khẽ gật đầu, “Có.”
La Nhị Hà, “Tỷ lệ bao nhiêu?”
Nhạc Nguy Nhiên trả lời rất nhanh, “Chưa đến 10%.”
La Nhị Hà ngẩn ra, hít sâu một hơi. Nhạc Nguy Nhiên đưa khăn giấy cho cô, thấp giọng nói, “Chị Nhị Hà, hôm qua lời tôi nói nặng quá, nhưng tôi sẽ không xin lỗi đâu.”
La Nhị Hà lau nước mắt, nói, “Chị hiểu. Từ nhỏ bọn chị dựa dẫm vào anh cả còn nhiều hơn cả cha mẹ, trước nay chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày anh ấy ngã xuống.”
Đợi hai giờ, nghe trong loa gọi “Người nhà của bệnh nhân La Nhất Hải số 1803 khoa Tiết Niệu đến phòng nói chuyện.” Bác sĩ mổ chính cho người nhà xem khối u được cắt bỏ, tròn vo, lớn cỡ nắm tay một đứa bé. Bác sĩ nói phẫu thuật thuận lợi, giữ lại được phần lớn tổ chức thận.
Lúc La Nhất Hải trở về phòng bệnh thì đã là 12 giờ trưa. Anh trợn tròn mắt, còn có một chút mơ màng. Y tá đến điều chỉnh ống truyền dịch, dặn dò một loạt những việc cần chú ý, mọi người trong phòng nhất loạt gật đầu ghi lại.
La Tam Giang hỏi có đau không, La Nhất Hải lắc lắc đầu. Anh quay đầu thấy La Nhị Hà vẫn còn đó, anh khàn giọng đuổi người, bảo La Tiểu Hồ đưa họ ra ngoài ăn cơm. Lại nhìn Nhạc Nguy Nhiên, “Cậu cũng đi ăn đi.”
Nhạc Nguy Nhiên gật đầu, nói La Tiểu Hồ, “Các người đi trước đi, ăn xong về đổi cho tôi.” La Tiểu Hồ vẫn muốn giành, nhưng nó nhìn nhìn La Nhất Hải đang cau mày, không nói gì nữa, dẫn anh chị ra ngoài.
Nhạc Nguy Nhiên ngồi xuống mép giường, La Nhất Hải nhìn cậu ta chậm rãi chớp chớp mắt, nâng bàn tay để không còn lại lên không biết tính làm gì. Nhạc Nguy Nhiên một phắt nắm lấy, cúi đầu hỏi anh, “Sao thế? Muốn gì à?”
Giọng của La Nhất Hải vẫn rất yếu, “Mặt… đau không?”
Nhạc Nguy Nhiên lắc đầu. La Nhất Hải nói xin lỗi, không biết Tiểu Hồ lại biết đánh người.
Nhạc Nguy Nhiên chậc một tiếng, “Anh làm gì phải nói xin lỗi, tôi nhân lúc anh không có mặt mắng hết từng người một, nếu anh mà ở đó chắc chắn sẽ không vui, bảo tôi ăn hiếp em trai em gái của anh.”
Lại bổ sung, “Tôi không có đánh trả, nếu không anh sẽ đau lòng Tiểu Hồ nhà anh chết mất.”
La Nhất Hải toét miệng cười, “Cậu bị đánh tôi cũng đau lòng thế mà.”
Nhạc Nguy Nhiên cũng cười, đặt tay anh lên chỗ má bị thương của cậu, “Cho nên tôi mới không đánh trả đấy.”
Thuốc tê của La Nhất Hải vẫn chưa tan, hồi lâu mới hiểu ra, dùng ngón tay chẳng mấy sức lực đụng vào vết thương của cậu ta, “Mấy đứa từng đứa một, rốt cục là đã trưởng thành hay chưa vậy.”
Nhạc Nguy Nhiên nhét tay anh vào lại trong chăn, vẫn nắm lấy, thấp giọng dặn dò La Nhất Hải, “Một lát họ về thì tôi đi luôn. Anh nhớ, bất luận chỗ nào không thoải mái hay là muốn làm gì, anh nhất định phải nói cho họ biết, chuyện lớn nhỏ gì cũng không sao hết. Đừng có cảm thấy xấu hổ khi được mấy đứa em chăm sóc, cũng đừng có cái suy nghĩ không muốn làm phiền họ. Họ thấy anh nằm đó trong lòng cũng khó chịu, trước đó lại chẳng biết chuyện gì cả, anh cứ để họ làm giúp anh nhiều chút đi.”
La Nhất Hải nhắm mắt lai, bật ra một câu, “Trời ơi, cậu dông dài thật.”
Nhạc Nguy Nhiên mím môi, dường như là đang bực mình. La Nhất Hải lắc lắc tay cậu ta dưới lớp chăn, “Nguy Nhiên… cậu hoặc là không nói gì, hoặc là sẽ nói cả một đống. Hôm qua nói với mấy đứa kia hôm nay tới lượt anh, người nhà La gia bị cậu dạy dỗ hết một lượt cả rồi.”
Nhạc Nguy Nhiên cúi đầu sáp gần anh, “Cho nên tôi mới họ NHạc, nếu không hôm nay sẽ biến thành người khác dạy dỗ tôi rồi – Tôi thật không ngờ có một ngày lại bị anh chê là dông dài.”
Gà mẹ La gia nhớ lại một chút lượng ngôn từ ngày thường của mình, kềm không được mà cùng bật cười với Nhạc Nguy Nhiên.
Anh em La gia ăn cơm xong quay lại, thì Nhạc Nguy Nhiên đã đi mất. Ban ngày trong phòng bệnh lưu lại La Tiểu Hồ, ban đêm thì là La Tam Giang, La Nhị Hà qua phòng bệnh khác nghe ngóng một chút, nói cơm ở bệnh viện không ngon, nên cô quyết định ở nhà nấu cơm rồi mang đến.
Ngày đầu tiên La Nhất Hải vẫn chưa ăn được gì, sau khi thải khí thuận lợi, anh mới ăn được chút cháo và bánh bao.
La Nhị Hà đi chợ mua miếng thịt bò, về nhà vừa thái vừa hỏi La Tiểu Hồ, “Em có biết anh cả mình thích anh gì không? Chị hỏi Tam Giang, Tam Giang nói không biết.”
La Tiểu Hồ suy nghĩ một hồi, “Anh cả không kén ăn, gì cũng được. Bác sĩ nói chỉ cần đừng tạo gánh nặng cho thận, thanh đạm một chút, mấy thứ khác thì cũng không cần kiêng cử gì.”
La Nhị Hà nói, “Cho dù không kén ăn thì ai cũng phải có món rất thích ăn và không mấy thích ăn chứ.” La Tiểu Hồ ngẩn ra một hồi, lại nghe chị hai nói, “Anh cả thích ăn cá, thịt bò, bữa sáng thích uống cà phê, hơn nữa ảnh cũng như em, thích đồ ngọt.”
La Tiểu Hồ quay đầu nhìn bóng lưng của chị hai trong bếp, “Sao chị biết?”
La Nhị Hà không quay đầu lại, “Nguy Nhiên nói chị biết.”
La Tiểu Hồ nói, “Anh ta lại nghe ai nói? Chị hỏi anh cả chưa? Sao bảo anh cả thích ăn cá? Nhà chúng ta rất ít khi ăn cá –”
La Nhị Hà chặt dao xuống thớt, quay người lại lớn tiếng nói, “Đó là bởi vì em không thích ăn! Hồi em còn nhỏ bị mắc xương cá trong họng, anh cả nửa đêm bế em đi bệnh viện, từ đó em thấy trên bàn có cá là khóc, vì thế anh cả đã tự trách bản thân bao lâu em có biết không?”
La Tiểu Hồ trầm mặc rất lâu, nói, “Chị hai, chị có phải là đang trách em liên lụy anh cả không?”
La Nhị Hà lắc đầu, “Chị trách ảnh! Trách ảnh mãi cứ ưu tiên cho em trai em gái của ảnh, khiến chúng ta thành thói quen! Tại sao anh cả lại đi kiểm tra thắt lưng? Bởi vì ảnh đau thắt lưng. Ảnh không nói với ai cả, nhưng tại sao Nhạc Nguy Nhiên phát hiện ra mà chúng ta thì không? Thừa nhận đi Tiểu Hồ, chúng ta đã bị anh cả chăm sóc quá tốt! Tốt đến mức không nghĩ đến anh ấy cũng cần chúng ta chăm sóc!”
Tối ngày hôm đó, chẳng ai ngủ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.