Nhục Thân Thành Thánh

Chương 88: Khiêu Chiến





Chương 88: Khiêu chiến
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Dứt lời,
Lưu Đổng một tay huy động, ngón giữa và ngón trỏ chập lại vào nhau đặt vào trước ngực, một nguồn lực lượng không ngừng xoay quanh thân thể của hắn, tiếp theo hơi thở, đạo lực lượng “ông ông” tác hưởng hóa thành một đạo kiếm quang màu kim sắc không ngừng lơ lửng giữa đầu ngón tay.
Hai ngón tay huy động một cái, đạo kim sắc kiếm quang hóa thành sáu trượng lớn nhỏ vang lên từng trận thanh âm rung động giữa không trung, mũi kiếm hướng về phía Nhất Minh ngân lên “ông ông” vài tiếng tựa như đang nhìn một món thức ăn đầy mỹ vị đồng dạng!
Nhất Minh nhìn thấy đạo kim sắc kiếm quang lơ lửng trên không trung sát cơ không ngừng khóa chặt thân thể của hắn, hắn tâm niệm âm thầm chuẩn bị kích hoạt đạo ấn ký mà Phong thành chủ cho hắn trước kia.
Thật sự mà nói, Nhất Minh không muốn gia nhập vào cái tổ chức thần bí kia, hắn không biết tổ chức đó là cái gì, cũng không biết là đạo ấn ký này có thật sự cứu được tính mạng của hắn hay không!
Ngay lúc Nhất Minh chuẩn bị kích hoạt ấn ký thời điểm, một trận thanh âm rầm rầm từ dưới mặt đất vang lên, vô số võ giả cưỡi ngựa từ phía xa xa chạy tới, mấy chục con ngựa đồng thời di động khiến mặt đất có vẻ rung động một chút.
“Hí…”
Tiếng ngựa hí vang lên, một trung niên dẫn đầu sắc mặt dữ tợn đầy vết thẹo lập tức xuống ngựa chạy về phía trước hô lớn: “Đại nhân xin chờ một chút!”.
Lưu Đổng nghe thấy thanh âm này từ phía dưới vang lên khiến hắn không khỏi nhíu mày một cái, một đạo kim quang từ trong ngón tay dần dần biến mất, kim sắc kiếm quang ở trên không trung cũng vì đó dần dần tiêu tán.
Hắn quay người nhìn xuống đám người, thần săc có chút không vui cất giọng hỏi: “Các ngươi là người của ai? Tại sao lại ngăn cản bổn công tử làm việc?”

Đám người nhận ra thần sắc vị đại nhân áo vàng có chút bất mãn bọn hắn, cũng không dám nói cái gì, trung niên mặt sẹo đứng ra chắp tay nói: “Tiểu nhân Tuyên Nhạc phụng mệnh Thiết công tử truy sát tên Nhất Minh này, vừa lúc thấy được đại nhân định ra tay giết hắn cho nên tiểu nhân cả gan can ngăn công tử, nếu không công tử đại nhân sẽ gặp rắc rối lớn, mong công tử đại nhân thứ lỗi!”.
Lưu Đổng nghe vậy thần sắc hòa hoãn mấy lần, nhàn nhạt nói:
“Ồ? ta sẽ gặp rắc rối lớn gì, các ngươi nói một chút.

Lưu Đổng cũng không phải người ngu, hắn biết mình một khi ra tay sẽ bị đám người phía dưới nhìn thấy, điều này nếu như truyền ra bên ngoài, mọi người sẽ nói hắn một người nửa bước Chân Nguyên lại còn ra tay đánh lén một tên Tôi Thể cảnh.
Việc này nếu như truyền đến Lưu gia trong tai, hắn quả thật gặp rắc rối không nhỏ, thậm chí một số cừu gia cũng sẽ cười vào mặt Lưu gia của hắn!
Việc lấy lớn hiếp nhỏ như thế này hiển nhiên không có ai lập ra quy tắc để quản, chẳng qua đây là quy tắc ngầm giữa các tông môn đại phái và đỉnh tiêm gia tộc mà thôi.
Quy tắc này lập ra nhằm giúp các tiểu bối có thiên tư hơn người, thiên phú không sai đỡ phải nửa đường vẫn lạc.
Nếu như Nhất Minh chỉ là một tên bình thưởng Tôi Thể cảnh mà nói, hắn một bàn tay liền có thể diệt sát.
Nhưng hết lần này đến lần khác Nhất Minh lại không phải bình thường Tôi Thể cảnh, mà là Tiềm Long bảng đệ nhất!
Chỉ cần với một cái danh hiệu như thế này cũng đủ để hầu hết tất cả đỉnh tiêm gia tộc và tông môn lưu ý tới, mặc dù bọn họ ngoài mặt không có ác ý gì, nhưng có ngấm ngầm giở trò sau lưng hay không thì không ai biết được.

“Công tử nếu như an tâm mà nói, cứ để tiểu nhân giải quyết chuyện này, tiểu nhân chỉ cần thủ cấp của hắn mang về phục mệnh, còn lại tiểu nhân không hề muốn thêm gì khác.
” Tuyên Nhạc cung kính nói.
Lưu Đổng nghe được lời này liền gật gật đầu đồng ý, hắn nghe được Tuyên Nhạc ý tứ rất rõ ràng, chỉ muốn thủ cấp, còn lại những thứ khác không hề động đến, điều này cũng khiến cho Lưu Đổng bớt đi không tí phiền toái mà vẫn đạt được mục đích của mình.
Chuyện tốt như vậy, cớ sao không làm?
Nếu như không phải hắn phát hiện tên Nhất Minh có khả năng hấp thu linh thạch bổ sung tự thân tiêu hao thì hắn cũng không có ra tay sớm như vậy.
Một tên Tôi Thể cảnh tự thân sức chiến đấu không phải bình thường lại còn có khả năng khôi phục nhanh chóng, với những điều này thì Tiểu Dương muốn chiến thắng cũng không phải là chuyện dễ dàng, do đó hắn không ngại xuất thủ đánh lén một kích nhằm mang người cho triệt để diệt sát, nhưng không ngờ rằng Nhất Minh vẫn còn sống sót sau một kích toàn lực kia.
Điều này khiến kế hoạch âm thầm ra tay của hắn hoàn toàn phá sản, đứng trước lợi ích tuyệt đối thì thanh danh chẳng là cái mẹ gì cả!
Cho dù hắn có bị vạn người chỉ trích thì lại thế nào?
Chỉ cần hắn mang khối Huyết Tinh Thạch này trở về dâng cho lão tổ, hắn tin rằng lão tổ sẽ có thể từ khối Huyết Tinh Thạch này tăng lên một tầng cao mới, thậm chí còn có thể đột phá Thần Quân cảnh giới!
Đến lúc đó, hắn còn sợ bị mọi người chỉ trích hay sao? Hy sinh một tên Tôi Thể cảnh đổi lấy một vị Thần Quân, dù nghĩ như thế nào thì cuộc mua bán này cũng vô cùng có lời!
Lưu Đổng cũng không có nói thêm cái gì, liền lập tức xoay người ngự không hướng về vị trí cũ ngồi xuống, thiết phiến trong tay không ngừng phe phẩy một bộ ung dung một dáng.

Thấy được vị công tử đại nhân này gật đầu đồng ý, Tuyên Nhạc thở phào ra một hơi, sau đó dẫn dắt một đám võ giả đi đến trước mặt Nhất Minh.
Nhất Minh một đám võ giả bao gồm hai tên Tôi Thể cửu trọng, một tên bát trọng và bảy tên thất trọng không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Các ngươi đây là ngại sống quá lâu hay sao?” Nhất Minh cười cười nói, thân thể dần dần đứng lên, tay trái nhấc lên trường đao, ánh mắt lạnh lùng nhìn lấy một đám võ giả trước mắt.
Hắn linh lực bên trong hiện giờ chỉ còn có một thành mà thôi, hắn lại lần nữa lấy ra hai khối linh thạch cho vào miệng nhưng không có cắn nát như lần trước.
Vừa nảy cắn nát hai khối linh thạch khiến hắn kém chút nữa bạo thể tại chỗ, nếu như không bộc phát lực lượng ra ngoài mà nói, e rằng kết cục của hắn chính là bạo thể mà chết!
Một đám võ giả nhìn thấy Nhất Minh toàn thân đều là máu, khí tức suy yếu đến cực điểm không khỏi cười ha hả một tiếng, Tuyên Nhạc cũng không nhịn được cười nói:
“Ngươi e rằng còn không biết chính mình đây là đang rơi vào tình thế như thế nào ah? Với tình trạng của ngươi hiện giờ, ngươi nghĩ có khả năng sống sót rời khỏi đây hay sao?”
“Rời khỏi đây được hay không thì ta không biết, nhưng ta biết là các ngươi sẽ nằm lại nơi này!” Nhất Minh thanh âm bình thản, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, nói.
Thái độ hiện tại của Nhất Minh khiến Tuyên Nhạc không khỏi đem nụ cười quăng vào sọt rác, hắn tự thấy tên tiểu tử trước mắt không hề có một tia bối rối hay sợ hãi nào, thậm chí câu nói vừa rồi hắn nhận thấy được tên tiểu tử này đang trần thuật một sự thật hiển nhiên bộ dáng.
Điều này khiến hắn không khỏi có chút cảnh giác, hắn nhớ lại một màn máu tươi khi đang trên đường đến thị trấn này, nghĩ tới đây, hắn ngữ khí có chút ngưng trọng trầm giọng nói:
“Xem ra ngươi là có chuẩn bị ở sau, ta không biết ngươi là đang chuẩn bị cái giống gì, nhưng ta sẽ không dễ dàng để ngươi sống sót rời khỏi nơi này!”
Nói đến đây, bỗng nhiên Tuyên Nhạc lớn giọng tựa như sợ người khác không nghe được bộ dáng:
“Tại hạ Tuyên Nhạc hôm nay lặn lội đường xa đến đây để lãnh giáo các hạ cao chiêu, võ giả giao đấu sinh tử xảy ra là chuyện bình thường, các hạ không có ý kiến gì chứ?”

Nghe được lời này, một đám võ giả bên ngoài lập tức trợn tròn mắt!
“Con mẹ nó! Lời như vậy mà hắn cũng nói ra được thật khiến cho người ta mở mang tầm mắt!” lập tức có người không nhịn được mắng to một tiếng.
“Hắn đây là cái gì giao đấu? Một người bị đánh như chó nhà có tang, một người thì toàn thân vẹn toàn lại đi khiêu chiến rồi còn giao đấu? Bộ hạ của Thiết gia bây giờ mặt dày như vậy sao?”
Nhất thời, cả đám võ giả đều lâm vào một mảnh chửi bới, thậm chí có người khịt mũi, phun nước miếng biểu lộ coi thường bộ dáng.
Nhưng bọn hắn còn có thể làm cái gì?
Người ta đây là đứng ra nói khiêu chiến chết bất luận tội, võ giả ở giữa giao đấu sinh tử xảy ra là việc vô cùng bình thường, hắn làm như vậy cũng không có cái gì là sai.
Nhưng đối với đám võ giả này mà nói, tên Tuyên Nhạc đây là không có liêm sỉ, mặt dày như bê tông, cái mông nổi đầy mụn nhọt mới có thể đứng ra cướp công lao của bọn hắn.
Nếu hắn thực sự thành công mà nói, 500 khối linh thạch chẳng phải rơi vào tay hắn hay sao?
Đoạt người tiền tài như giết người cha mẹ, nhưng có Lưu công tử ở đây ra mặt đồng ý việc này cho nên cũng không ai đứng ra chủ trì công đạo cái gì!
“Một mình ngươi khiêu chiến ta?” Nhất Minh trong lòng cười lạnh!
Hắn không nghĩ tới lại có thằng ngu như vậy, mạng của hắn thoi thóp ở đây không chủ động lại lấy mà còn làm những việc dông dài thế này, Nhất Minh cũng không biết bọn hắn đây là đang đánh cái chủ ý gì.
Nhưng hắn lại biết, nếu như tên Tuyên Nhạc này mà gặp nguy hiểm thì một đám chó hoang bên cạnh sẽ không đứng yên ngồi nhìn…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.