Nhục Thân Thành Thánh

Chương 84: Một Đám Chó Hoang





Chương 84: Một đám chó hoang
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Tửu điếm đang hừng hực bốc lửa, người dân bên ngoài thì đang hô to gọi nhỏ người nào người nấy đều đang tấp nập tát nước.
Mặc dù ngọn lửa bùng cháy dữ dội nhưng người dân trong trấn cũng đã làm công tác chuẩn bị, phòng chống lửa cháy lan sang các gian nhà bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, thị trấn lâm vào một mảnh ồn ào náo nhiệt!
Một thân ảnh từ bên trong dần dần bước ra, mặc dù lửa cháy không nhỏ nhưng đối với võ giả mà nói đều không phải là vấn đề gì.
Nhất Minh ý niệm vừa động, linh lực bên trong cơ thể không ngừng vận chuyển hoá thành một vòng hồng quang bao bọc xung quanh.
Một bóng người từ bên trong đám cháy dần dần hiển lộ mà ra, một thiếu niên mặc một bộ bạch y, ánh mắt không cách nào che giấu được sự kinh hỉ bên trong lần lượt quét qua tất cả mọi người xung quanh.
Đám người nhìn nhìn thấy Nhất Minh có thái độ này không khỏi nhíu mày một cái, nhưng sau đó là bọn hắn tỏ vẻ tràn đầy nghi hoặc.
Không phải nói hắn bị thương rất nặng sao?

Hiện tại trông hắn có vẻ không có bị thương gì bộ dáng.
"Ah! Nhiều người đến như vậy ah!" Nhất Minh xoay xoay cổ tay vô cùng kinh ngạc nói.
Cả đám võ giả giờ khắc này nghi hoặc vô cùng, đám người không nghĩ tới kẻ giết người hàng loạt chỉ là một thiếu niên thế này, bọn họ tưởng rằng sẽ là một đại hán mày kiếm mắt đao, thân hình hung mãnh chứ, không ngờ chỉ là một thiếu niên dáng người bình thường vô cùng.
Cũng không trách bọn họ được, Nhất Minh chỉ tới thị trấn này một lần rồi nhanh chóng rời khỏi, chỉ có một số ít người là biết được hình dáng thật sự của Nhất Minh mà thôi.
"Ngươi chính là Nhất Minh?" Lưu Đổng nhịn không được lên tiếng hỏi, theo tình báo của hắn Nhất Minh hiện tại phải là máu me đầy người mới đúng, nhưng thiếu niên này trên người lại không hề có vẻ gì là bị thương cả, điều này khiến hắn không khỏi nhíu mày một cái.
Nhất Minh không phải không có bị thương, mặc dù luyện hóa một giọt Huyết Ti khiến thương thế của hắn đã dường như khôi phục, nhưng nếu chiến đấu mà không hề cố kỵ gì thì vết thương vẫn sẽ tiếp tục rách trở ra, hay nói cách khác là hắn vẫn phải cần thời gian để thương thế chính thức khôi phục hoàn toàn.
Nghe được có người lên tiếng hỏi, Nhất Minh đưa mắt nhìn sang một tên thanh niên mặc màu vàng y phục, tay cầm chiếc quạt không ngừng phe phẩy phe phẩy mặt không đổi sắc đối mặt nhìn hắn.
Nhất Minh nhìn vào người thanh niên này liền cảm giác được một cỗ như có như không uy hiếp, hắn đôi mắt híp lại thần sắc không còn vui tươi như vừa nãy gật gật đầu, hỏi:
“Đúng vậy, ngươi là người nào? Cũng giống như bọn hắn muốn mạng của ta sao?”
Lưu Đổng nghe vậy gật gật đầu cười một cái, nói: “Nói là muốn mạng của ngươi thì cũng không đúng lắm, ta rất hiếu kỳ đệ nhất Tiềm Long bảng sẽ có tư vị thế nào, một người xuất thân bát phẩm tông môn lại có thể được người “ưu ái” như vậy quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt, nếu ngươi có thể từ trong số bọn chúng sống sót trở ra, ta sẽ không nói hai lời lập tức rời đi.


Nhất Minh nghe vậy trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, cái gì là “từ trong đám người sống sót trở ra”, nói như vậy là ta không thoát trở ra thì ngươi sẽ ra tay với ta không thành?
Cách nói chuyện hố người như vậy quả thật có phong phạm của “chính đạo” ah!
“Hung đồ tiểu tử, ngươi giết người như ngóe thậm chí còn phanh thây người ta, nếu ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, chúng ta sẽ cho ngươi một cái thống khoái, nếu không ngươi sẽ biết thế nào là sống không bằng chết!”
Một tên thanh niên không biết con cháu nhà nấp phía sau đám người không ngừng phung lời hung ác.
Lập tức, có vô số tiếng hò hét, chỉ trích, mắng Nhất Minh một cách thậm tệ khiến hắn không khỏi bật cười một cái.
“Haha, Nhất Minh ta tự hỏi bản thân mình đã đắc tội với các ngươi bao giờ chưa? Có vẻ như là trước giờ ta chưa từng chủ động gây thù chuốc oán với ai, các ngươi không phân phải trái trắng đen đã vội vàng chụp mũ cho ta tội danh hung đồ này hung đồ kia, các ngươi coi bản thân mình là “chính nhân quân tử” chắc?“
Lời này nói ra, một đám võ giả cảm giác bản thân mình “nhột” vô cùng, bọn hắn biết thiếu niên trước mắt này chính là một cái bảo tàng di động, nhưng như thế thì đã sao? Chẳng qua bọn hắn cần một cái cớ để việc “giết người đoạt bảo” càng thêm “danh chính ngôn thuận” mà thôi.
“Hung đồ tiểu tử còn không biết hối cải, hôm nay ta xem chính là ngày tử của ngươi, ngươi nghĩ bản thân ngươi còn có khả năng rời khỏi nơi này hay sao?” một tên thanh niên đứng trong đám đông rút ra kiếm của mình quát một tiếng.
Giờ khắc này,
Bầu không khí càng thêm ngưng trọng, ngay cả chưởng quầy tửu điếm, khách sạn gần đó cũng trốn sang một bên sợ đám võ giả này không cẩn thận xé nát chính mình này từng mảnh vụn.

Trải qua nửa ngày thời gian, việc Nhất Minh đồ sát hơn chục tên võ giả đã lan truyền khắp toàn bộ Thương Minh vực, nếu bây giờ mà có người đi hỏi “Nhất Minh” là ai thì sẽ ngay lập tức bị quăng cho một cái ánh mắt tựa như xem đồ đần đồng dạng!
Những tên võ giả xung quanh đây đều đa phần là tán tu, có một số người đến từ tông môn, gia tộc thậm chí còn có người là đạo tặc bên trong, tất cả đều đang lấy một cái ánh mắt tham lam nhìn lấy Nhất Minh.
Tuy những người này nhìn Nhất Minh với thái độ thèm thuồng chi ý, nhưng Nhất Minh cũng không có mang bọn họ để vào trong mắt, đối với Nhất Minh bây giờ Tôi Thể cửu trọng cũng không thể mang lại cho hắn một chút uy hiếp nào.
Nhất Minh chỉ đề phòng duy nhất một người, chính là tên nam tử áo vàng đang dùng phiến phe phẩy phe phẩy kia, còn những tên còn lại mặc dù đông đấy, nhưng như thế thì lại làm sao? Nhất Minh cũng không có e ngại ý tứ.
Có thể nói, trận chiến này nếu không có tên áo vàng tham dự vào, Nhất Minh tự tin tám phần nắm chắc dọn dẹp toàn bộ đám chó săn ở đây!
Trong đám người này, bọn họ tự nhận bản thân có đủ thực lực cầm xuống tên hung đồ tiểu tử này, nhưng đầu người chỉ có một, bọn hắn làm sao mà chia?
Thậm chí đối mặt với số lượng linh thạch khổng lồ như vậy, không ít đệ tử tông môn, gia tộc cũng phải động tâm, bọn họ dường như muốn động thủ nhưng lại bị sư huynh của mình ngăn cản lại.
Những đệ tử này vô cùng khó hiểu là tại sao sư huynh, sư tỷ lại ngăn cản chính mình, những sư huynh sư tỷ này đều có chung một câu trả lời chính là: “Nhất Minh hắn dễ chết như vậy sao?”
Người đứng trước mặt chỉ có một cái đầu mà thôi, ai xung phong bây giờ?
Cũng không phải chỉ vì vài trăm khối linh thạch mà khiến các sư đệ của mình “phi thăng” luôn đi? Huống chi còn có cả đống người cửu trọng cường giả ở trong này, bọn hắn không dám tự tin rằng chính mình sẽ toàn mạng nhận được phần thưởng này!
Nhất Minh cũng biết còn có một đám người truy đuổi hắn trong đêm vẫn chưa thể đuổi tới thị trấn này nhưng cũng cách thị trấn không hề xa, vì lẽ đó mà hắn cũng không có ý định dây dưa với đám người này quá lâu, phải nắm chặt thời gian giải quyết nhanh gọn rồi rời khỏi nơi này.
Nhất thời, cả đám đều đứng yên tại chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ, không có bất cứ người nào dám tiến lên động thủ hiển nhiên là không ai dám làm chim đầu đàn cả.

Hắn nhìn thấy cảnh này không khỏi cười lạnh một tiếng: “Các ngươi ồn ào quá đó, một đám chó hoang lại không biết tự lượng sức mình vây công một đầu sư tử, các ngươi nói xem, sư tử sẽ làm thế nào bây giờ?”
Nói thật, Nhất Minh không hề e ngại đám chó hoang này, nhưng đông như vậy đám chó cùng lên một lúc mà nói, Nhất Minh không có khả năng một lần chơi chết tất cả bọn hắn.
Nhưng Nhất Minh cũng không thể lùi bước vào những lúc thế này, hắn phải đánh một ngay tại đây, một trận chiến để địch nhân không còn dám đánh chủ ý lên người của hắn, nếu không thì bị đám chó hoang này dây dưa thật không thoải mái chút nào.
Dứt lời,
Một đám võ giả nổi giận đùng đùng, có người không nhịn được đứng ra chỉ tay quát một tiếng: “Ngươi nói ai là một đám chó hoang? Một tên hung đồ như ngươi còn tự nhận bản thân là sư tử? Thật không biết tự lượng sức mình, ta khuyên ngươi vẫn là nhanh chóng quỳ xuống nhận lầm, nếu không thì đừng trách chúng ta trừ gian diệt ác!”
“Quỳ xuống nhận lầm? Trừ gian diệt ác?” Nhất Minh giận quá mà cười.
“Nếu các ngươi đã nói như vậy thì ta cũng không ngại “trừ gian diệt ác” một lần!”
Dứt lời,
Trường đao ra khỏi vỏ, Nhất Minh thân hình nhoáng một cái đã đến trước mặt tên thanh niên, hồng quang ánh đao lóe lên một cái, tên thanh niên còn không kịp phản ứng cái gì liền ngay lập tức bị một đao bêu đầu, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, thủ cấp bay thẳng lên cao rồi rơi “uỵch” xuống đất không ngừng lăn về phía chân của một thiếu nữ gần đó.
Đầu của thanh niên dừng lại, hai mắt còn đang trừng lớn không hề che giấu được sự kinh hoàng bên trong!
Một tiếng thét chói tai vang lên!
Đám người đang còn ngơ ngác không biết là chuyện gì xảy ra thì liền bị tiếng thét này làm cho thức tỉnh…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.