Nhục Thân Thành Thánh

Chương 79: Vũ Công Trong Màn Đêm!





Chương 79: Vũ công trong màn đêm!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Cả đám võ giả bao vây xung quanh trông thấy một màn này đều theo bản năng lui lại mấy bước, thần sắc kinh hoàng nhìn lấy tràn cảnh huyết vũ tràn lan trước mắt!
Ngay khi tên võ giả thứ ba ngã xuống, Xích Khương ba người mới kịp phản ứng trở lại, hắn sắc mặt khó coi vô cùng, so sánh tốc độ hay lực lượng hắn cảm nhận bản thân mình đều không bằng.
Tình báo có sai ah!
Tên tiểu tử này bị thương là thật, nhưng hắn không có yếu ah!
"Không hổ là kẻ bị treo thưởng 500 khối linh thạch, xem ra chúng ta muốn chiến thắng tên này cũng phải bỏ ra đại giới mới được.
" Xích Khương thì thào một tiếng.
Trung niên mắt sáng cùng thanh niên cầm kiếm ở gần đó cho nên cũng nghe được câu này, bọn hắn không nghĩ tới một tên Tôi Thể bát trọng lại có chiến lực vãi đái như vậy!
“Đại ca, tên tiểu tử này mặc dù chiến lực mạnh mẽ nhưng dù sao thì hắn đang bị thương và cũng chỉ có một người mà thôi, ba người chúng ta đồng thời giáp công, cộng thêm các anh em trợ trận phía sau cũng không phải không có khả năng thắng.

Trung niên mắt sáng nhanh chóng nhìn thấy đại cục, nói.
“Đúng vậy đại ca, nhị ca nói không phải không có đạo lý, tên tiểu tử này đánh đòn phủ đầu chẳng qua chỉ là muốn để chúng ta biết khó mà lui thôi, nếu chúng ta dây dưa kéo dài thời gian dần dần cũng mài chết hắn.

Thanh niên cầm kiếm cũng ở một bên gật đầu phụ họa, nói.

Cuộc thảo luận này của ba người Xích Khương đám võ giả xung quanh không hề hay biết.
Trong đầu bọn hắn cũng chỉ có duy nhất một cái ý nghĩ: “Khủng bố như vầy thì lấy cái gì mà đánh?”.
Bọn hắn không phải người ngu, biết rõ bản thân không đánh lại còn cố chấp liều mạng thì có mười cái mạng cũng không sống được, bằng chứng chính là ba tên võ giả kia tu vi không yếu hơn bọn hắn nhưng cũng bị một đao bêu đầu.
Điều này nói lên cái gì? Điều này chứng tỏ mặc dù tên thiếu niên này bề ngoài tựa như bị thương không nhẹ chỉ còn một cánh tay, nhưng nếu không tỉnh táo mà nói, chính mình chết lúc nào cũng không hay!
Bọn họ dù sao cũng lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, gặp không biết bao nhiêu người, biết rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm.
500 khối linh thạch giết một tên Tôi Thể cảnh rất là hấp dẫn ah, nhưng phải có mạng dùng mới được!
Giờ này cả đám võ giả hơn mười người bao bọc xung quanh bắt đầu lui lại phía sau nhất thời không ai dám tiến lên phía trước làm chim đầu đàn, không ai dám nói một câu nào, điều này rơi vào mắt của Xích Khương khiến hắn lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Động viên các anh em xông lên? Tám thành là bọn hắn sẽ qua đời tại chỗ.
Không lên, hắn còn mặt mũi nào nữa mà đối diện với anh em đã chết, còn mặt mũi nào nữa mà dẫn dắt Mậu Dịch đường?
Mặc dù trong Tam Hổ trại hắn tiếp quản Mậu Dịch đường, trông có vẻ như là một đường vô hại bộ dáng, nhưng trong trại này không có ai là không biết đánh nhau cả, thế giới này cường giả vi tôn, sức mạnh bản thân mới là vương đạo.
Nhất Minh liếc mắt nhìn xung quanh, nhấc lên trường đao tiếp tục đi về phía trước.
Vài bước tiến lên, Nhất Minh hiện đang đứng giữa vòng vây của hơn chục tên cường đạo, liếc mắt nhìn ba tên đứng trên gò đất cao hắn nhàn nhạt nói:
"Cho các ngươi ba hơi thở thương lượng, sau ba hơi thở ta sẽ đồ sát toàn bộ không để lại bất kỳ kẻ nào! Tốt nhất là các ngươi nên tin tưởng lời ta vừa nói.
"

Dứt lời,
Thanh âm Nhất Minh vang lên đếm một cái.
Xích Khương ba người giận quá mà cười: “Tiểu tử ngươi cho rằng ba người chúng ta là ăn chay chắc? Ngươi giết anh em của chúng ta còn dọa dẫm nói lời uy hiếp, xem ra chúng ta không dạy ngươi một bài học ngươi lại tưởng rằng chúng ta dễ ăn hiếp như vậy?”
Đám võ giả quay vòng xung quanh nghe được lời này của đường chủ sĩ khí nhất thời dâng cao!
“Đúng thế! Đúng thế!”
“Nhóc con, ngươi ngoan ngoãn bỏ đao xuống lập địa… à không, bó tay chịu trói, nếu không đừng trách chúng ta ỷ đông hiếp yếu.
khặc khặc khặc”
“Các anh em nói xem, 500 khối linh thạch đang ở trước mặt, chúng ta không đến lấy thì thật phí của trời, có đúng không?” có một tên võ giả trong đám đông hô lớn.
Lời này vừa ra, một đám võ giả xung quanh máu huyết sôi trào, chăm chăm nhìn thẳng vào thiếu niên trước mắt không che giấu được sự tham lam trong mắt!
“Xem ra các ngươi đã thương lượng xong!” Nhất Minh mỉm cười một cái, híp mắt nói.
Dứt lời,
Trung niên cầm cung nhanh chóng lui thẳng ra sau biến mất vào bên trong màn đêm, điểm mạnh của hắn không phải cận chiến, việc hắn cần làm chính là lựa chọn một nơi âm thầm hạ thủ, những việc còn lại không cần hắn quản quá nhiều.
Bản chất của cung thủ chính là thực hiện những cú bắn tầm xa, trong hoàn cảnh loạn thành một bầy thế này, muốn bắn trúng mục tiêu cũng không phải là việc đơn giản.
Xích Khương cùng trung niên cầm kiếm không nói hai lời phân thành hai bên trái phải bắt đầu lao vào công kích Nhất Minh.
Một đám võ giả xung quanh cũng không có đứng nhìn ý nghĩ, bọn chúng cũng lần lượt thay phiên lẫn nhau ngươi một đao, ta một kiếm nhằm vào Nhất Minh chém tới.

Nhất Minh nhìn thấy tất cả những biến đổi này trong lòng dâng lên một cỗ xúc động tựa như đã từng quen biết!
Nhất Minh hai chân dẫm một cái, thân hình nhanh chóng hướng về một tên võ giả trong đó vồ giết tới.
Chằng chịt thân hình dưới màn mưa, một thân ảnh không ngừng lấp lóe ánh hồng quang tựa như khiêu vũ một điệu múa hỏa thần vô cùng đặc sắc, theo ánh hồng quang chớp động khí thế trên người Nhất Minh càng ngày càng thăng hoa, vô số công kích của các võ giả chém vào trên người mà dường như Nhất Minh không có cảm giác gì cả.
Nhất Minh liên tục gầm lên!
Vừa phải ngăn chặn thế công của bọn Xích Khương, vừa phải thuận người né tránh vô số đao kiếm chém tới.
Thanh âm la hét vang lên khắp nơi, mỗi thanh âm vang lên đều có vô số huyết vũ bay lên hòa nguyện với ánh hồng quang, điều này càng khiến cho thân hình Nhất Minh tựa như một tôn ma thần đang vui vẻ tắm trong dòng sông máu đồng dạng.
Trong lúc nhất thời, mùi máu huyết nương theo cơn mưa không ngừng phát tán ra xung quanh, điều này hấp dẫn không ít dã thú trong rừng tiến về nơi này nhưng không có bất kỳ con thú nào dám tham gia vào trận náo nhiệt như vầy.
“Hưu Hưu Hưu”
Ba chiếc mũi tên mang theo tiếng xé gió cấp tốc hướng về vị trí của Nhất Minh bay đến.
Nhất Minh trong người liền cảm nhận được sau lưng truyền đến cảm giác kiến bò vô cùng khó chịu, hắn liền biết chính là có kẻ nhằm vào sau lưng hắn đánh lén.
Cùng lúc đó,
Xích Khương quát to một tiếng, thân hình nhanh chóng nhảy lên không trung, cặp song xích lòng thòng trên tay không ngừng xoay tròn phát ra thanh âm “vù vù” cuốn trôi phần lớn hạt mưa rơi xuống, song xích trên tay nương theo từng tiếng “ầm ầm” lao nhanh về phía Nhất Minh đập xuống!
Trung niên cầm kiếm ở một bên không có lập tức ra tay, mà lui lại một nhịp quan sát động tác tiếp theo của Nhất Minh, kiếm trong tay không ngừng rung động phát ra thanh âm tựa như một con mãnh thú đang khát máu đồng dạng.
Nhất Minh nhìn thấy một màn này, trường đao trong tay ngang một vòng, một ánh hồng quang tạo thành vòng tròn hoàn mỹ hiện ra, quét ngang toàn bộ những tên võ giả đang có ý định tiếp cận hắn.
Thanh âm “Phốc! Phốc!” liên tiếp vang lên, từng ngụm máu tươi từ trong người những tên võ giả lần lượt phun trào mà ra.
Tiếp theo hơi thở, thân hình Nhất Minh nhoáng một cái.

Quỳ Hoa Trục Nhật thi triển mà ra!
Xích Khương song xích “ầm vang” một tiếng, hung hăng đánh vào đạo tàn ảnh giống hệt Nhất Minh, song xích xuyên thẳng từ trên xuống dưới va chạm mặt đất bắn lên từng tia nước văng tung tóe khắp nơi.
Ba mũi tên thẳng tắp bay về phía tàn ảnh Nhất Minh xuyên qua thân thể cắm sâu vào mặt đất.
Một màn này rơi vào trong mắt đám người không khỏi giật mình hoảng hốt!
Bọn hắn vừa thấy Nhất Minh ở đây, nhưng lại đánh không trúng vào thân thể hắn? Đây là chuyện gì xảy ra?
Trong lúc nhất thời, đám người một trận kinh hoảng, không ai biết Nhất Minh “thật” hiện giờ ở đâu, cả đám không ngừng quay sang hai bên tìm kiếm thân ảnh của hắn.
Những người khác có thể không thấy, nhưng trung niên cầm cung làm sao không thấy cho được, hai mắt của hắn lóe lên vòng hào quang có thể nhìn thấy với khoảng cách rất xa và rõ ràng!
“Không!!”
Trung niên mắt sáng không kịp kéo căng dây cung, hắn chỉ kịp quát to một tiếng như vậy…
“Đáng tiếc!”
Thanh âm Nhất Minh nhàn nhạt vang lên trong đầu thanh niên cầm kiếm, hắn đang còn dáo dác quan sát thân ảnh Nhất Minh khắp nơi, nhưng không biết vì sao hắn lại nghe được thanh âm hai chữ “đáng tiếc” như vậy?
Thời gian dường như chậm lại…thân hình Nhất Minh hiện giờ tựa như đang dừng ở trên không trung, hắn hai mắt không chút tình cảm nào nhìn chằm chằm vào cái cổ của tên thanh niên cầm kiếm.
Cánh tay của hắn cong vào bên trong, trường đao trong tay lóe lên một đạo hồng quang vô cùng bắt mắt, tựa như ánh sáng hy vọng giữa đêm rừng tăm tối, nhưng đạo ánh sáng này rơi vào trong mắt của trung niên cầm cung chính là tuyệt vọng chi sắc!
Viêm Vũ!
Nhất Minh xoay vòng một cái, trường đao thuận theo cánh tay thẳng thừng quét ra, lưỡi đao nhẹ nhàng lướt qua cái cổ của thanh niên cầm kiếm khiến hắn không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào.
Đạo hồng quang lưỡi đao lướt qua, toàn bộ cảnh tượng trước mắt dường như sụp đổ bỗng chốc lâm vào bóng tối, thủ cấp của thanh niên cầm kiếm rơi “uỵch” xuống đất, máu tươi từ bên trong thân thể không ngừng trào ra ngã trên mặt đất không còn động đậy…
Tất cả những điều vừa xảy ra, từ lúc tiếng hét của trung niên cầm cung vang lên cho tới lúc thanh niên cầm kiếm ngã xuống cũng chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.