Nhục Thân Thành Thánh

Chương 70: Viêm Vũ





Chương 70: Viêm Vũ
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ps: Cảm tạ Trần Bắc Nam huynh đã đề cử a! Tăng thêm một chương!
Nhất Minh quát to một tiếng, trường đao trong tay lóe lên từng trận đao quang, lượng lớn linh lực được hắn quán trú vào bên trong trường đao khiến lưỡi đao hiện lên một vòng đỏ thẫm như máu!
“Láo xược!”
Ba tên hắc y nhân quát to, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, liên miên ánh kiếm hướng về phía Nhất Minh chém tới!
Nhất Minh trong lòng cười lạnh!
Một đám mèo con không biết tự lượng sức mình!
Thập mạch được vận chuyển mà ra, linh khí xung quanh tạo thành vòng xoáy, không ngừng chui vào Nhất Minh thể nội, cuồng bạo linh khí tạo thành cơn lốc nho nhỏ bao quanh thân thể Nhất Minh.
Thân hình của hắn bỗng chốc có vô số nhiệt khí từ bên trong không ngừng tỏa ra, ba trượng xung quanh đều bị nhiệt khí bao khỏa tựa như một mảnh hỏa vực đồng dạng!
Ba tên hắc y nhân tiến vào bên trong phạm vi liền cảm nhận được linh khí xung quanh tựa như không giống bình thường cho lắm.
Bình thường linh khí rất là ôn hòa dễ chịu, nhưng giờ khắc này lại cuồng bạo ngang ngược tựa như một con hỏa thú bị chọc giận một dạng.
Bọn hắn hấp thu linh khí bên ngoài truyền vào thể nội bên trong, liền có cảm giác kinh mạch tựa như bốc cháy lên từng trận hỏa diễm, thiêu đốt toàn bộ các đường kinh mạch của bọn hắn.
“Ahhh!”
Từng tiếng hét thảm vang lên, sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba!
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này không khỏi sửng sốt một chút, sau đó liền mừng rỡ!
Hắn không ngờ là sau khi thập mạch được vận dụng lại có hiệu quả tác động đến môi trường xung quanh cơ thể như vầy, lần đột phá thập mạch khiến kinh mạch của hắn được cường hóa mạnh hơn rất nhiều.
Khi hắn vận chuyển linh lực bên trong với tốc độ cao thì linh khí bên ngoài không ngừng bị cơ thể hấp thu vào bên trong và tỏa ra nhiệt khí nóng hơn bình thường rất nhiều.
Đối với Nhất Minh mà nói thì điều này không có gây nên ảnh hưởng gì, nhưng đối với đám võ giả này mà nói, bọn hắn hấp thu lượng linh khí nóng này vào bên trong lại còn vận chuyển chúng với tốc độ cao khi kinh mạch còn yếu thì chẳng khác nào tự sát!
Gặp tình cảnh này Nhất Minh cũng không có nương tay ý nghĩ, trường đao trong tay không hề dừng lại, một ánh đao cường thế lướt qua!
Đỏ thẫm đao quang mang theo từng tia nóng từ bên phải quét ngang mà ra, theo lưỡi đao di chuyển trong không trung, một tiếng “vút” chói tai vang lên!
Một đường ánh đao tựa như một vòng bán nguyệt cấp tốc lướt qua!
Một chiếc đầu người “phăng” một tiếng bay vút lên không trung, còn lại hai người liền bị chém ngang tại cổ, máu tươi không ngừng từ bên trong ồ ạt trào ra.
Hai tên hắc y nhân tiếng kêu dường như bị đứt quãng một dạng, tiếng thở gấp không ngừng vang lên, bọn hắn hai tây ôm lấy cổ của mình, hai mắt bên trong ẩn chứa vô tận hoảng sợ.

Tử vong đang dần dần giáng lâm, bọn hắn ngay lập tức ngã “uỵch” xuống đất, lồng ngực không ngừng chập chùng như cố gắng hút lấy không khí đồng dạng.
Vài hơi thở đi qua, cả ba tên hắc y nhân đều không còn nhúc nhích!
Nhìn thấy một màn này, tên hắc y nhân còn lại trong lòng nhảy một cái.
Hắn không ngờ rằng tên bịt mặt trước mắt này lại lợi hại như vậy!
“Không thắng được!”
Đây là những gì trong đầu hắn hiện lên lúc này.
Hắn biết bản thân mình cho dù có tu vi Tôi Thể bát trọng cũng không có khả năng làm được một đao miểu sát ba người cùng một lúc thế này.
Đây rõ ràng là chênh lệch ah!
Trong đầu hắn cấp tốc xoay chuyển, không biết phải nên làm cái gì.
Đánh, đánh không lại.
Không đánh, chẳng lẽ thoải mái đưa đầu cho hắn chém hay sao?
Điều này không có khả năng.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn một cách cuối cùng có thể giải thoát khỏi tình cảnh này mà thôi.
Ai rơi vào tình cảnh này hẳn cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như hắn, mặc dù cách làm này có chút bỉ ổi một tí, nhưng chết tới nơi rồi còn quản cái mẹ gì nữa!
Hắn cấp tốc lui về phía sau, hướng về Ngọc Nương chạy nhanh đến!
Đây chính là cách cuối cùng có thể giúp hắn thoát khỏi nơi này!
Nhìn thấy tên hắc y nhân còn lại hành động như vậy, Nhất Minh sát ý nổi lên!
“Hắn dám động vào một người không có lực phản kháng sao?”
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này liền biết tên hắc y nhân đây là đánh cái chủ ý gì, nhưng hắn không có ngăn cản ý nghĩ, dù sao đi nữa thì với khoảng cách hơn 10 trượng Nhất Minh đuổi theo không kịp, chỉ còn cách áp sát một điểm rồi ra tay cũng không muộn.
Tên hắc y nhân nhanh chóng tới gần Ngọc Nương, hắn rút ra trường kiếm gác trên cổ hô lớn: “Ngươi đứng yên đó, nếu không ta sẽ giết chết ả.


Nhất MInh nhìn thấy cảnh này cười lạnh trong lòng, hắn cũng không có đứng yên ý nghĩ, từng bước, từng bước áp sát lại gần.
“Ngươi thả nàng ra, ta sẽ không giết ngươi, bằng không thì ngươi lần này không còn đường sống!”
Nhất Minh ánh mắt băng lãnh nhìn về phía hắc y nhân đang cầm kiếm uy hiếp chính mình, nhàn nhạt nói.
Tên hắc y nhân nghe được lời này hắn thần sắc hung tợn, nổi giận quát lớn: “Ngươi không nghe ta nói sao? Ta bảo ngươi đứng yên đó, ngươi còn dám bước tới ta liền chém đầu của nàng!”
“Hahaha…”
Nhất Minh không có trả lời hắn, cũng không có dừng lại bước chân, từng bước nhàn nhã tiến về phía tên hắc y nhân.
Nhất Minh biết tên này chỉ là ngoài cọp trong thỏ, hắn tựa như hung tợn nổi giận, nhưng thực tế ánh mắt của hắn không che giấu được vẻ sợ hãi bên trong.
Nếu như hắn thật sự hung tợn mà nói, Ngọc Nương đã chết từ lâu.
Đến giờ này Ngọc Nương vẫn còn sống thì đại biểu cho hắn muốn đánh cược một lần, đánh cược Nhất Minh sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, sẽ thả hắn một con đường.
Nhất Minh từ từ bước đến.
10 trượng.
8 trượng.
6 trượng.
“Ngươi không nghe ta nói gì hay sao? ta nói ngươi còn bước tới một bước nữa, ta sẽ thật sự cho con ả này qua đời ngay tại chỗ!”
Hắc y nhân ánh mắt đỏ lên quát lớn, tay không ngừng run rẩy ẩn ẩn có một vết đỏ trên cổ Ngọc Nương hiện lên.
Nhất Minh nhìn thấy điều này hắn ngay lập tức dừng lại bước chân, ánh mắt nổi lên từng tia hàn mang nhìn chằm chằm tên hắc y nhân không bỏ.
“Tốt, tốt hahaha!
Giờ ngươi mau chóng lui lại, chỉ cần ta có thể ra khỏi hang động này, ta sẽ trả lại con ả này cho ngươi”
Tên hắc y nhân nhìn thấy cước bộ dừng lại, hắn trong lòng sinh ra từng tia khoái ý, cách này quả thật không sai!
Trên thế giới này, ai cũng có quyền sống và ai cũng có thể chết đi.
Một khi chết đi thì hoàn toàn hóa thành tro bụi và những giá trị hiện có sẽ hoàn toàn biến mất!
Tựa như lúc này đồng dạng.
Hắn có thể mang phụ nhân này ra uy hiếp là bởi vì nàng có giá trị đối với tên bịt mặt trước mắt.
Cho nên hắn không thể giết phụ nhân lúc này, nếu không thì giá trị này sẽ hoàn toàn biến mất.
Đến lúc đó, mạng của hắn xong rồi!
Nếu hắn đã chấp nhận khoác vào trang phục hắc y để làm những chuyện như thế này thì phải có giác ngộ bị giết một ngày.
Nhất Minh nhìn thấy tên hắc y nhân có vẻ đã buông lỏng cảnh giác một chút, cũng không nói là buông lỏng, chính xác hơn là hy vọng!
Hy vọng khiến hắn nghĩ rằng nguy hiểm của bản thân đã không còn mãnh liệt như trước.
“Bây giờ việc ta cần làm chính là cho hắn một hy vọng sống, con thỏ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ quay ra cắn người mà.
Một khi hắn cảm thấy không còn đường sống nữa, hắn quay ra làm những việc không nên làm thì không ổn, đó không phải là tình huống mà ta muốn nhìn thấy lúc này!” Nhất Minh thầm nghĩ.
Nhất Minh bắt đầu lui lại nửa bước.
"Ta cảm thấy thật hiếu kỳ, các ngươi là võ giả lại bắt một phụ nhân đến đây làm cái gì?" Nhất Minh nhìn tên hắc y nhân cười cười, nói.
Hắc y nhân nhìn thấy Nhất Minh bắt đầu lui lại hắn trong lòng mừng rỡ!
Hắn tiến tới một bước, tay vẫn cầm kiếm gác trên cổ phụ nhân lớn tiếng nói:
"Ta cũng chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi, ngươi hỏi ta cũng vô dụng! Ngươi mau chóng lui lại phía sau để ta rời đi, nếu không… hừ hừ"
Nghe thấy lời uy hiếp trắng trợn thế này, Nhất Minh một tay áp lên mặt cười to một tiếng, bước chân bắt đầu dừng lại.
Tiếng cười vô cùng tà dị khiến hắc y nhân toàn thân rét run!
"Ngươi cười cái gì?" Hắc y nhân quát lớn một tiếng.
Hắn liền có một dự cảm không tốt cho lắm, nhưng hắn không biết là dự cảm này đến từ đâu.
"Tên bịt mặt kia còn cách ta khoảng năm trượng cơ mà, nếu như tên bịt mặt này có hành động gì thì bản thân mình cũng có thể ứng phó kịp!" Hắc y nhân trong lòng thầm nghĩ.
"Ngươi có biết đời này ta ghét nhất là loại người nào không?" Nhất Minh ngừng cười ánh mắt không chứa mảy may tình cảm nào nhìn về phía trước.

Trường đao trong tay hắn loé lên một trận hồng quang bao phủ toàn bộ lưỡi đao, kết hợp với đôi mắt băng lãnh ấy liền khiến cho người khác tựa như rơi vào hầm băng đồng dạng, toàn thân cứng đờ không rét mà run!
"Ngươi không nghe ta nói cái gì sao? Mau chóng thu hồi khí thế nếu không sau ba hơi thở ta liền giết nàng!" Hắc y nhân nuốt một ngụm nước bọt, thần sắc hoảng hốt quát to một tiếng, tay kiếm hiện chỉ cách cổ Ngọc Nương không đầy một gang tay.
"Đời này ta ghét nhất chính là…"
Nhất Minh nói tới đây bỗng chốc im bặt.
Tiếp theo hơi thở.
Một thanh âm từ phía sau lưng hắc y nhân truyền ra.
"Những kẻ dám uy hiếp ta!"
Thanh âm này vang lên một tiếng, hắc y nhân cả người cứng tại nguyên chỗ, toàn thân lông tơ dựng đứng, hắn không thể tin vào mắt mình!
Thân ảnh Nhất Minh trước mặt hắn giờ khắc này vẫn còn đứng ở đó, nhưng tại sao lại có một thanh âm ở phía sau lưng truyền ra?
Trường đao trong tay Nhất Minh bạo phát mà ra, một đường ánh đao mạnh mẽ chém xuống, hoá thành một vòng bán nguyệt màu đỏ ngòm hướng vào đầu vai tên hắc y nhân chụp xuống.
Hắc y nhân còn đang trừng lớn đôi mắt nhìn thân ảnh phía trước, nhưng theo bản năng của hắn vẫn là đưa kiếm lên ngăn chặn một đao này.
Tính mệnh gặp nguy hiểm đến nơi rồi, hắn cũng không có ý định giết phụ nhân này rồi bị người cho chém chứ!
Mua bán thua lỗ thế này ngu sao mà làm!
Dù gì đi nữa thì tính mệnh của mình vẫn là quan trọng nhất.
"Răng rắc!"
Một đao chém xuống, trường đao dễ dàng xuyên thẳng qua thanh kiếm, huyết tinh vẫy ra, một cánh tay liền bị đao thế chặt đứt không một vết xước.
"Ahhh…!"
Thanh âm la hét còn chưa vang được bao lâu liền có một đạo đao quang đỏ thẫm như máu xoay một vòng chém thẳng xuống dưới.
Một vòng tròn lóe lên ánh hồng quang mang theo từng tia nóng rực hoàn mỹ tạo thành!
Viêm Vũ!
Hừng hực ánh lửa đi theo lưỡi đao tựa như vũ điệu hoả thần vô cùng mỹ lệ không ngừng bay múa, huyết tinh vẫy ra, thân hình đột nhiên cứng đờ ngã xuống đất, con ngươi trừng lớn, trong mắt tràn đầy kinh hãi cùng không cam lòng chi sắc!
Nhất Minh một tay cầm đao hừng hực ánh lửa, một đao chém mất cánh tay, một đao còn lại lướt nhẹ qua cái cổ của hắn, trường đao lắc một cái, huyết tinh không ngừng rơi xuống nhuộm đỏ cả mặt đất.
Từ lúc Nhất Minh tập kích đến nay liền không vượt quá một chén trà nhỏ, một đám hắc y nhân toàn quân bị diệt…
Cảm tạ các vị huynh đệ rất nhiều a!
Nếu huynh đệ yêu thích hãy đề cử đề cử ah!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.