Nhục Thân Thành Thánh

Chương 237: Thế Gia





Chương 237: Thế gia
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh liền cười ha hả nói: “Tiền bối không biết là đương nhiên, chủng tộc này là ta nói bừa đó mà, tiền bối chớ để ý, ha ha ha!”
Nghe nói như vậy, lão giả thật sâu nhìn vào trong mắt của Nhất Minh, nơi đó có một tia vô thức trốn tránh ánh mắt của hắn, với lịch duyệt của lão, làm sao không nhìn ra tên nhóc này đang nói xạo cho được.
Hắn dường như biết thứ gì, Linh tộc trong miệng của tên nhóc này lại là một tộc như thế nào, thực lực ra sao, đây quả thật là đối với thế cục hiện nay rất có tính đả kích.
Thử nghĩ một chút, hiện nay thế giới lấy ba tộc làm thế cân bằng, một khi có một cỗ lực lượng khác tham gia vào, thế cục này sẽ ngay lập tức bị phá vỡ, nếu không cẩn thận ứng đối mà nói, Nhân tộc liền có khả năng rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục.
Cũng có thể là tên nhóc này thuận miệng nói ra mà thôi, nhưng đối với một tu sĩ mà nói, tất cả khả năng đều là khả năng, không phải vì một khả năng chưa chắc đã xảy ra mà lại cho rằng nó không hề xảy ra, đây vốn dĩ là sinh tồn cơ bản trong thế giới này.
Hai chữ Linh tộc mặc dù không chứa bao nhiêu tin tức trong đó, nhưng bản thân hai chữ này đã là tin tức lớn nhất từ trước tới nay, nếu như bản thân tộc này yếu kém mà nói, thì không đáng là gì, nhưng nếu đây là một chủng tộc hùng mạnh thì…
Đây quả thật là điều không thể xem thường cho được!
Hơn nữa, bản thân tên nhóc này cũng có vấn đề, nếu như tin tức này là thật mà nói, bản thân ta sẽ kiếm được một khoảng không nhỏ a, nhưng trước tiên cần phải quan sát quan sát một phen, nếu tin tức không có vấn đề mà nói, lần này ta hẳn là phát tài a, hahaha.

Nghĩ như vậy, lão giả càng xem Nhất Minh càng cảm thấy thích thú, mới đầu lão còn có chút khó chịu trong người, nhưng bây giờ thì tan biến không còn một mảnh.
Với một tán tu như lão mà nói, muốn tranh đoạt tài nguyên với các tông môn thế gia quả thật là khó như lên trời, đừng nói một mình lão, cho dù các tán tu hợp lại cũng chưa chắc có thể gây nên bọt sóng gì, hơn nữa, những tán tu cũng không phải quen biết như vậy.
Thế giới này mạnh được yếu thua, nếu không có thực lực, bản thân chỉ có thể sống lay lắt ăn bữa hôm lo bữa mai mà thôi, chứ đừng nói tới chuyện có được một bút tài nguyên phong phú để an tâm tu luyện.
Lão giả nhìn sang Nhất Minh cười hề hề nói: “Tiểu tử, ta rất hứng thú với Linh tộc mà ngươi nói đến, không biết Linh tộc mà ngươi nói tới bọn chúng có hình dáng như thế nào?”
Nhất Minh nghe được lời này liền không hiểu ra sao, lão già này không phải bị lãng tai rồi chứ, ta đã nói là do ta bịa ra rồi mà, thế mà lão vẫn tiếp tục hỏi đến, đây là hứng thú sao?
“Tiền bối, ta đã nói rồi a, Linh tộc gì đó là do ta nói xạo mà thôi, làm gì có chủng tộc nào như vậy, hahaha.
” Nhất Minh cười ha hả nói ra, bây giờ hắn còn không xác định được lão già này đang đánh cái chủ ý gì, lỡ như hắn nói ra điều gì bất thường chẳng phải tự mang bản thân vào nơi nguy hiểm rồi sao?
“Hừ, không nói thì không nói, tiểu tử ngươi cũng phải mua một món đồ a, ta ngồi giải thích cho ngươi nửa ngày như vậy miệng đắng lưỡi khô, ngươi không báo đáp ta cái gì sao?” lão giả lập tức sạm mặt lại trách cứ một câu, nói thật, bắt một lão già nói nửa ngày trời vẫn không mời được một ly rượu, đây chẳng phải là ép người quá đáng hay sao, tuổi trẻ bây giờ thật là không hiểu chuyện a.
“Tiền bối, ta thật sự không có linh thạch trên người a, không biết trong thành này có cách nào kiếm linh thạch hay không, mong tiền bối chỉ giáo, tiểu tử kiếm được linh thạch sẽ hảo hảo chiêu đãi tiền bối một phen.

” Nhất Minh vỗ vỗ bộ ngực lớn tiếng nói ra.
Không vì cái gì khác, bởi vì hắn đối với thành Liễu Tây này không hiểu bao nhiêu, trừ những chuyện làm gian hại người ra thì hắn hoàn toàn không hiểu quy cũ nơi này, chính vì thế mà cần người ở đây chỉ điểm một hai, sẽ bớt đường quanh co hơn rất nhiều.
“Kiếm linh thạch sao?” lão giả trầm ngâm chốc lát tiếp tục nói ra: “Ngược lại là có không ít cách tìm kiếm linh thạch, bản thân ngươi cũng có thể kiếm một bút, nếu như ngươi chịu từ bỏ thứ yêu thích.

“A, cách gì a?” Nhất Minh nghe được lời này liền mộng bức, hắn có thứ gì yêu thích sao?
Lão giả chỉ chỉ trên người Nhất Minh cười hề hề nói: “Là bộ y phục này a, nếu ngươi mang nó đem bán ít ra cũng kiếm được một khoảng không nhỏ, ta nhìn thấy bộ y phục trên người ngươi sẽ có không ít công tử thế gia yêu thích, nếu vận khí tốt mà nói, chắc hẳn sẽ bán được giá cao.

Nhất Minh nghe được lời này liền trợn tròn hai mắt, cái bộ y phục này cũng có thể bán được giá cao?
Cẩn thận quan sát bên ngoài một chút, sau một lúc Nhất Minh mới tổng kết được, những y phục trên người tu sĩ mặc đều không đẹp và sang trọng như của mình, chẳng lẽ người nơi này ngay cả một bộ y phục như của mình đều không làm ra được sao?
Những tu sĩ nơi này đa phần mặc những bộ y phục thô sơ thôi a, những họa tiết cùng kiểu dáng cũng không giống với mình, tựa như, rất là thô lậu đồng dạng.
“Không biết nơi nào thu mua những bộ y phục này, tiền bối có thể chỉ điểm một hai, ta đi bán xong sẽ quay lại mời tiền bối một bữa uống bể bụng mới thôi!” hai mắt của Nhất Minh tràn đầy tinh quang nhìn lấy lão giả nói ra.
Không vì cái gì khác, gì chứ y phục trên người của Nhất Minh không có một ngàn cũng có tám trăm, trước kia hắn luôn để sẵn vài bộ ở trong nhẫn trữ vật, nói một ngàn thì hơi quá, nhưng ba, năm bộ vẫn là phải có.
“Ngươi đi theo con đường này tới ngã tư thứ ba rồi rẽ sang phải, đi thẳng lên phía trên tìm thấy một tòa gọi là Tô Tinh lâu, đi vào trong đó sẽ có người thu mua những thứ y phục này.
” lão giả chậm rãi lấy tay chỉ chỉ nói ra.
“Tiền bối vẫn luôn tại nơi này bày quầy bán hàng sao?” Nhất Minh lên tiếng xác nhận lại một lần, hắn cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, nếu đã nói mời lão một bữa tiệc rượu liền sẽ không nuốt lời, cho nên vẫn cần phải hỏi kỹ một chút.
Nghe được lời này, trong lòng lão giả liền dâng lên một cỗ cảm giác ấm áp, đã không biết bao lâu rồi mới có người thật sự đối tốt với lão, bình thường mà nói, ngay khi lợi dụng xong liền sẽ phủi mông rời đi, làm gì có ai rảnh đến mức quan tâm những lời hứa hẹn tiểu tiết này?
“Đúng vậy, tại trong thành Liễu Tây chỉ có một con đường này là có thể bày quầy bán hàng, cho nên ta cũng không có rời đi đâu được, trừ khi bản thân ta không bày quầy nữa mà thôi.
” lão giả cười cười nói.

Nhất Minh nghe vậy cũng không có chần chờ cái gì, bản thân liền từ biệt lão giả rồi tiến về Tô Tinh lâu đi đến.
Nghe lão giả nói, Tô Tinh lâu chính là một trong những sản nghiệp của Tô gia, tại thành này, Tô gia phải nói là một trong những thế gia có lực lượng không thua gì những thế gia khác, gia tộc ở nơi này được phân thành hai cấp bậc, cao nhất là Thế gia, còn những gia tộc bình thường thì không có được gọi là thế gia.
Có thể nói, những gia tộc gắn liền với chữ “Thế” liền có lực lượng không hề tầm thường, nếu so sánh với đỉnh cấp tông môn thì cũng không hề thua kém bao nhiêu.
Để tấn cấp Thế gia, gia tộc phải có ít nhất một vị Thần Vương cảnh, còn Thần Quân bên dưới thì phải có ít nhất mười người, có thể nói, chỉ cần một thế gia cũng có thể quét ngang toàn bộ Thiên Long giới của Nhất Minh đang sinh sống.
Nghĩ tới điều này, Nhất Minh càng cảm thấy nơi này khủng bố, dựa theo những gì mà lão giả kia kể lại, Thần Vương cảnh không những có thể phi thiên độn địa, mà còn có thể rời khỏi giới vực ra ngoài tinh không, có thể nói, một vị Thần Vương có thể xem như giới vực đỉnh cấp và là trấn thủ giới vực tồn tại.
Tinh không ngoài kia lại là cái tình trạng gì thì hắn không biết được rồi, bản thân của lão giả cũng không phải cấp bậc đó, cho nên hiểu biết của lão cũng chỉ có hạn mà thôi, không cách nào giảng giải tường tận cho hắn biết được.
Chính vì những điều giảng giải này mà khiến cho Nhất Minh hiểu biết nhiều hơn rất nhiều, có thể nói, những gì mà Thiên Long giới của hắn không có thì ở nơi này hoàn toàn có, không những có mà lại còn có rất nhiều nữa cơ.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.