Nhục Thân Thành Thánh

Chương 232: Phong Cấm Truyền Thừa 1





Chương 232: Phong cấm truyền thừa (1)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ám Điện luôn có một quy củ để đảm bảo công bằng cho các thành viên trong đây, chính là, mỗi cá nhân trong một năm phải tuyên bố ít nhất một cái nhiệm vụ, hoặc là thực hiện một cái nhiệm vụ.
Lần trước Tinh Nhãn Vương đã nói với hắn điều này, nhưng thật ngại quá, bế quan một trận hắn liền quên luôn điều này, hôm nay Tinh Nhãn Vương nhắc nhở hắn mới nhớ lại.
“Đương nhiên là có.
” Tinh Nhãn Vương gật gật đầu, “Hiện tại có một cái nhiệm vụ rất thích hợp với ngươi, cái này ngươi có thể đi đến Nhiệm Vụ đài để nhận lấy, với năng lực của ngươi hoàn thành nhiệm vụ này hẳn là không thành vấn đề.

“À đúng rồi, Mộng Nguyệt đại nhân có việc tìm ngươi, ngươi vẫn là nhanh chóng ăn uống rồi qua bên kia đi thôi, đừng để đại nhân kia phải chờ.
” nói xong, thân hình của vị Tinh Nhãn Vương cũng tiêu thất không thấy, cả người tựa như mờ đi một dạng, tan biến không còn hình bóng.
Nhất Minh nghe vậy cũng không có tiếp tục ở đây lâu, một đường đi ra khỏi hành lang tu luyện, không thể không nói, hai vị đại nhân này cũng thật là có tâm, biết chính mình cần phải ăn uống cho nên đã mang về không ít thú rừng a.

Những con thú này có heo có gà, thậm chí còn có mãng xà nằm ở bên trong cấm chế, Nhất Minh đi đến cung điện cổ xưa phía trước, chính mình ở trước cổng nướng thịt, điều này liệu có nên không a?
Quan sát xung quanh một vòng, hiện tại bên trong Ám Điện dường như không có ai, từ đoạn đường chỗ bế quan đi đến nơi này, hắn không hề nhìn thấy bất kỳ hình bóng của một thành viên nào, nơi này tựa như một chỗ bỏ hoang đồng dạng.
Nếu không phải quan sát kỹ càng sẽ không nhìn ra được vết tích có người sinh hoạt qua, trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, chính mình vẫn là ở bên ngoài này nướng thịt thì hơn.
Rất nhanh trận trận hương khí thuận ở bên ngoài cung điện cổ xưa lan tỏa khắp bốn phương tám hướng, mùi thịt thú rừng tung bay khắp nơi, trong bụng của Nhất Minh cũng vang lên từng trận gào khóc thanh âm.
Rất thơm!
Yết hầu của Nhất Minh không tự chủ được nhúc nhích một cái, một tay không ngừng đảo qua đảo lại thịt nướng ở trên lửa, con gà rừng mập mạp vô cùng, làn da của nó giờ khắc này cũng đã đỏ rực một mảnh, nhưng không hề có một chỗ vết cháy đen nào, toàn bộ đỏ đều vô cùng đẹp mắt.
Nhiều năm nướng thịt, hắn không biết chính mình đã nướng cháy đen bao nhiêu con gà rồi, đến bây giờ mới có thể có tay nghề như vầy đây.
“Ồ, thật là thơm nha!” một thanh âm dễ nghe đột nhiên từ phía sau vang lên, quay mắt nhìn lại, một nữ tử mang mặt nạ hồ ly không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau của hắn, điều này dọa cho Nhất Minh không khỏi giật mình một cái.
“Ha ha, Mộng Nguyệt đại nhân yêu thích thì đây…” Nhất Minh cười khan hai tiếng, sau đó liền xé mở một chiếc đùi cho béo đưa cho cô nàng, nếu nhìn kỹ một chút, trên chiếc đùi này còn đang chảy ra từng giọt nước trông vô cùng ngon miệng.

Mộng Nguyệt đã là Thần cảnh cường giả, nàng hiện tại không cần ăn uống vẫn có thể sinh hoạt bình thường, nhưng khi nhìn đến chiếc đùi to béo này khiến nàng không cách nào cưỡng lại được a.
Thật là thơm!
“Đa tạ tiểu huynh đệ a!” Mộng Nguyệt cười tít mắt, một tay bắt lấy đùi gà cắn nhẹ một cái, mặt nạ hồ ly của nàng chỉ có nửa phần mặt phía trên, cho nên vẫn không hề ảnh hưởng đến việc nàng ăn uống cái gì.
Mùi thơm của thịt nướng cùng nước thịt từ bên trong chảy ra thấm vào toàn bộ khoang miệng của nàng, khiến nước bọt không tự chủ ào ào sinh ra, mùi thơm, vị ngọt thật khiến nàng muốn bay lên không.
Quả thật là ngon đến cực điểm a!
Nàng rất lâu rồi không ăn qua thức ăn, hôm nay thưởng thức được món thịt nướng này lại khiến nàng có chút rơi vào hồi ức bên trong.
Thời gian đi qua, cả hai cũng đã ăn uống no say, Nhất Minh hắn thì không cần phải nói, ngoài con gà mập này ra, hắn còn mang theo cả một con lợn mang lên nướng, giờ khắc này con lợn chỉ còn lại một đống xương trắng.
“Thật là sảng khoái a!” Nhất Minh vỗ vỗ cái bụng, một lần rơi vào cái không gian đó là một lần hắn như chết đói, quả thật là ăn như gió cuốn, nhìn thấy hắn ăn mãnh liệt như thế, Mộng Nguyệt cũng không khỏi góp vui đi vào.
Ăn uống no say xong, Nhất Minh thu thập toàn bộ xương cốt xung quanh, sau đó hướng về phía Mộng Nguyệt thi lễ nói: “Mộng Nguyệt đại nhân không biết tìm ta có gì phân phó?”
“Tên nhóc ngươi lúc nào cũng nghiêm túc như vậy sao?” Mộng Nguyệt lườm hắn một cái, ngữ khí có chút giận dỗi nói, “Thôi được rồi, cũng nên làm chính sự, ngươi đi theo ta.


Dứt lời, Mộng Nguyệt đi trước bước vào cung điện cổ xưa bên trong, Nhất Minh thấy thế cũng theo sát phía sau.
Bước vào bên trong cung điện, mọi thứ vẫn không hề thay đổi cái gì, viên ngọc ở giữa vẫn lơ lửng ở đó, không biết trải qua bao lâu, hai người tiến về tầng trên cao, nơi này có một cái đại môn vô cùng to lớn.
Phía trên đại môn còn có hai sợi xích từ hai bên bắt chéo đi qua, nơi này tựa như bị người phong cấm lại một dạng, nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh nghi hoặc không thôi, đại nhân mang mình tới nơi này làm cái gì a?
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, Mộng Nguyệt xuất ra một tấm lệnh bài, bên trên còn có một chữ “ÁM” to lớn ở bên trên, hai tay của nàng huy động một cái, tấm lệnh bài liền từ từ phiêu lên, bắt đầu lơ lửng đối diện chính giữa đại môn.
Một luồng u quang từ trong lệnh bài tỏa ra, hai sợi xích tựa như nhận được tín hiệu đồng dạng, thanh âm rung động ầm ầm vang lên, hai sợi xích cũng dần dần rút lên phía trên.
Sau một lát, hai sợi xích đã hoàn toàn biến mất không thấy, một tấm đại môn cứ thế bày ở trước mặt hai người.
“Vào thôi.
” Mộng Nguyệt một tay đẩy ra đại môn, thanh âm va chạm rung động vang lên, Nhất Minh theo sát phía sau bước vào bên trong.
Quan sát xung quanh một chút, bên trong có không ít đoàn lục quang phiêu phù giữa không trung không khác gì bên ngoài cả, bên trong căn phòng này hoàn toàn không có cái gì khác, chỉ có một con đường nối thẳng từ đại môn đi vào.
Cẩn thận bước về phía trước, Nhất Minh nhìn trước mắt liền thấy một cái bình đài cao chừng hai trượng sừng sững ở trước mặt, xung quanh bình đài còn có rất nhiều đường vân được khắc họa trên đó, những đường vân này còn đang không ngừng lóe sáng theo thời gian, lộ ra vô cùng thần bí dáng vẻ.

Bước lại đến gần, Mộng Nguyệt nhìn thật sâu bình đài trước mắt, sau đó hướng mắt nhìn về phía Nhất Minh chậm rãi giải thích nói:
“Nơi này chính là truyền thừa của một vị tiền bối trước kia, vì để tìm được truyền nhân thích hợp mà bày ra phong cấm bên trên bình đài này, nếu như tiểu tử ngươi có thể nhận được truyền thừa nơi này mà nói, đây có lẽ đối với ngươi là một lần tạo hóa không chừng.

Nhất Minh nghe vậy không khỏi kinh ngạc trong lòng, mới đầu nhìn bình đài trước mắt quả thật không có bất kỳ cái gì, phía trên bình đài chỉ có những đường vân khắc họa mà thành hiển thị trên đó mà thôi.
Hiện giờ nghe được lời giải thích này, càng khiến cho Nhất Minh thêm phần hứng thú, nhưng sau đó hắn liền ý thức được cái gì.
“Mộng Nguyệt đại nhân, chẳng lẽ trước giờ không ai nhận được truyền thừa tại nơi này hay sao?” Nhất Minh nghi hoặc hỏi, thành viên nội điện mặc dù không có bao nhiêu, nhưng ít ra cũng phải có người đến đây thử lấy truyền thừa chứ a?
Mộng Nguyệt nghe vậy liền bật cười nói: “Đương nhiên là có người đến đây thử sức rồi, nhưng truyền thừa nơi này không phải ai cũng có thể bước vào, những trường hợp như tiểu tử ngươi có có tư cách ấy.
Bình thường mà nói, thành viên của Nội Điện sẽ tiếp nhận công pháp ở phía trước cung điện, những thành viên không nhận được công pháp ở bên ngoài mới có tư cách bước vào nơi đây, từ trước tới giờ, chỉ có ba người có thể tiến vào nơi này mà thôi, ngươi là người thứ ba đấy.

Nhất Minh nghe vậy không khỏi dâng lên vẻ hiếu kỳ trong lòng, không biết hai người phía trước là ai, có thể bước vào nơi này mà truyền thừa vẫn còn tại đây, chẳng lẽ nói, hai người kia cũng không có hoàn toàn nhận được truyền thừa?
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.