Nhục Thân Thành Thánh

Chương 190: Đông Nguyên Thành - Chủ Động Xuất Kích





Chương 190: Đông Nguyên Thành - Chủ động xuất kích
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Nếu là như vậy, bọn họ ngoài sáng có tổng cộng một Đường, còn lại một Đường hẳn là nằm ở trong tối, hoặc là hướng về thành khác tấn công đi, hiện tại thành chủ đã nhận được tin tức cụ thể của những thành khác hay chưa?” thanh bào trung niên trầm ngâm chốc lát chậm rãi nói.
“Vẫn chưa, có lẽ bọn họ đang lâm vào chiến hỏa đi.
” Thành chủ nghe vậy liền lắc lắc đầu, sau đó ánh mắt kiên định nhìn về phía đám người nghiêm mặt nói:
“Đa tạ các vị đường xa đến viện trợ cho Đông Nguyên Thành ta, sau trận chiến này nếu như tại hạ còn sống sót được, nhất định sẽ cùng mọi người không say không về.
Còn bây giờ, ta tổng kết lại một chút, với lực lượng của chúng ta, chiến lực cao tầng hẳn là không thành vấn đề, vấn đề chính là bọn hắn có người ẩn nấp trong bóng tối hay không, ta cho rằng, thay vì chờ đợi Độc Hành Tông đến viện trợ, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động, không bằng chủ động xuất kích, đánh cho quân địch trở tay không kịp, các vị cảm thấy thế nào?”
“Chủ động xuất kích!”
“Thành chủ, ta nói, lỡ như địch nhân thật sự có chuẩn bị ở sau, chúng ta lại chủ động xuất kích đi ra ngoài, chẳng phải vừa vặn hợp tâm ý của bọn hắn hay sao?
Xét về lực lượng hai bên, mặc dù chiến lực cao tầng chúng ta có ưu thế hơn bọn chúng, nhưng nếu xét toàn bộ lực lượng, chúng ta e rằng không phải là đối thủ a?”
Một trung niên khoác thanh bào chậm rãi giải thích nói, hắn dù sao cũng chỉ là người từ nơi khác đến viện trợ mà thôi, bây giờ bảo hắn đi lên chiến trường chủ động xuất kích, e rằng cũng có chút không tình nguyện a.
Chúng ta không thể ở trong đại trận chờ viện quân chạy đến hay sao, cần gì phải thò đầu ra làm chuyện mạo hiểm như thế?

Thành chủ nghe vậy gật gật đầu, nhưng rồi lắc lắc đầu: “Đạo hữu nói không sai, về mặt chiến lực, chúng ta quả thật không bằng bọn hắn, nhưng đó là trong trường hợp chúng ta toàn lực tấn công.
Hiện tại chúng ta không cần phải làm như thế, chủ động xuất kích, chúng ta chia binh bốn đường theo bốn phương hướng giết ra ngoài, ta sẽ tọa trấn khống chế đại trận nhanh chóng mở ra một đạo lỗ hổng để các vị vừa vặn đi ra ngoài đánh lén một trận.
Chúng ta sẽ không tập trung cùng một chỗ mà theo thứ tự giết đi ra, phối hợp nhịp nhàng, khiến địch nhân đi theo tiết tấu của mình, nhưng tiền đề là chiến lực cao tầng phải ngăn chặn được chủ lực của quân địch mới được.
Điều này xin làm phiền các vị ngăn chặn chốc lát, quân địch hẳn là có chí ít hai người thuộc Chân Nguyên cảnh đỉnh phong, một tên trong số đó còn mong Yến lão ra tay ngăn chặn chốc lát, thời hạn là một khắc thời gian, trong thời gian này, mục tiêu của chúng ta chính là tiêu diệt nửa bước Chân Nguyên nhiều nhất có thể.
Để tránh việc này trở thành chiến tranh toàn diện, chúng ta bắt đầu từ thành Tây đánh ra, chỉ cần xuất thủ một lần duy nhất là được, sau đó các vị nhanh chóng lui trở về, nếu có Đường chủ xuất động, ta cùng Yến lão sẽ ra tay ngăn chặn.

Nói xong những này, Thành chủ liền cầm lấy một chén trà hớp một cái, chậm rãi để những người ở đây tiêu hóa kế hoạch.
Một lát sau, có người gật đầu lên tiếng: “Vừa đánh vừa chạy, chiếu theo như lời của Thành chủ nói, chúng ta hẳn là có thể làm được, dù sao thì chỉ cần ra tay một lần mà thôi, cho dù Đường chủ của bọn hắn có phát hiện ra, cũng không cách nào ngăn chặn chúng ta chạy trở về.
Xoay vòng bốn lần như thế, quân địch không chết cũng bị thương, Chân Nguyên cảnh bên dưới, không ai có thể ngăn cản, cho dù có ngăn cản, bọn hắn cũng không cách nào làm ra ứng đối kịp cho được, cách này, có thể thực hiện được!”

Đám người còn lại cũng nhao nhao gật đầu biểu lộ đồng ý.
Bọn họ dù sao cũng là Chân Nguyên cảnh cường giả, ra tay đánh lén một đám nửa bước Chân Nguyên cảnh là không thành vấn đề.
“Được, nếu các vị đã không có ý kiến thì chúng ta bắt đầu hành động.

Theo thanh âm của Thành chủ dứt lời, lần lượt từng bóng người từ trong đại sảnh lao nhanh ra ngoài, hướng thẳng về bốn phương mà đi.
Phía Tây, Đông Nguyên Thành.
Hiện tại nơi này đèn đuốc sáng rực, tựa như ban ngày đồng dạng, có không ít tu sĩ đứng ở nơi này nhìn về bên ngoài, từng đạo từng đạo công kích đánh thẳng vào màn sáng bên trên, cả khu phía Tây đều giăng kín địch nhân không một kẽ hở nào.
Từng chiếc linh chu cỡ nhỏ lơ lửng trên không trung, bắn ra từng đạo ánh sáng thẳng vào đại trận phía trên, những chiếc linh chu này tạo hình tựa như chiếc thuyền đồng dạng, phía trước có một đầu lỗ hổng để tu sĩ tụ lực, kích phát tấn công.

Bên trên linh chu có một vầng hào quang bao phủ, nhưng theo từng đạo công kích bắn ra, hào quang dường như mỏng manh vô cùng, không thể nghi ngờ là những chiếc linh chu này đang vào trạng thái tấn công, cho nên phòng ngự vô cùng yếu ớt.
Những chiếc linh chu này muốn điều khiển cũng không hề khó, chỉ cần ba người có tu vi nửa bước Chân Nguyên cảnh trở lên, liền có thể hợp thành trận thế, điều khiển linh chu tấn công hay phòng thủ đều vô cùng dễ dàng.
Giờ khắc này, phía trên một chiếc linh chu, vài đạo bóng người đang từ trên cao nhìn xuống khu phía Tây, người nào người nấy đều mang mặt nạ trên mặt chỉ thấy được hai con mắt.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổng Tây tựa như đang muốn nhìn thấy tất cả cử động bên trong đồng dạng, bỗng nhiên, vài bóng người từ trong Đông Nguyên Thành bay đến cổng phía Tây, nhìn thấy cảnh này, đôi lông mày của đám người bắt đầu nhíu lại.
“Bốn Tám Không, bọn họ đây là đang dự định làm cái gì?” một tên nửa bước Chân Nguyên ngờ vực hỏi.
Bởi vì cách biệt một lớp đại trận, cho nên đám người bên ngoài cũng không biết những người bên trong có tu vi gì, trừ khi chính mình nhận ra lai lịch của người đó, nếu không thì không cách nào cảm ứng được tu vi bên trong.
“Bốn Tám Không” chính là số hiệu của những tên huyết chúng đạt đến nửa bước Chân Nguyên cảnh, một khi huyết chúng đạt tới nửa bước Chân Nguyên, liền có thể có cho mình một cái số hiệu, bởi vì lẫn nhau không biết được lai lịch, cho nên đều gọi nhau bằng một danh tự khác, mà số hiệu, cũng là một cách gọi bên trong Huyết Ma Đường.
Bốn Tám Không lắc lắc đầu biểu thị không rõ, ngay khi bọn hắn ngờ vực không hiểu thời điểm, đại trận phía dưới bỗng nhiên mở ra một đạo lỗ hổng, nhìn thấy đại trận biến hóa, Bốn Tám Không ánh mắt bỗng nhiên co rụt lại.
“Nhanh, khởi động phòng ngự!”
Ngay khi Bốn Tám Không vừa hô lên lời này, một đám nửa bước Chân Nguyên còn không hiểu ra sao thì một thanh âm từ bên dưới bắt đầu vang vọng trong tai đám người: “Hahaha, đám nhóc con ăn một chưởng của ta!”
Thanh âm vừa dứt, một trung niên thân khoác thanh bào từ bên dưới phóng nhanh mà lên, thanh bào tung bay trong gió, một cỗ uy áp của Chân Nguyên cảnh trung kỳ hàng lâm mà xuống, ép một đám huyết chúng không ngóc đầu lên được.

“Không tốt!” Bốn Tám Không trợn tròn cả mắt, hắn không cách nào tin được, ngay lúc này đám người kia lại dám chạy ra đánh lén chính mình.
Linh chu còn chưa kịp mở phòng ngự trận pháp thì đã bị uy áp hàng lâm nứt ra từng đạo vết rách, thanh âm “răng rắc” vang lên, linh chu tựa như đang cõng một tòa đại sơn đồng dạng, ba bốn chiếc đồng thời vang lên từng tiếng vỡ nứt thanh âm.
Giữa không trung, thanh bào trung niên đứng tại linh chu phía trên hai mắt lóe lên, khóe miệng nhếch lên một vòng nụ cười, Chân Nguyên chi lực hội tụ trong lòng bàn tay, theo tay phải của hắn nâng lên, lực lượng hội tụ thành một vòng lam quang, theo bàn tay di động trong nháy mắt, hướng xuống phía dưới nhấn mạnh một cái.
Một cái nhấn tay xuống dưới, u ám chi mang, sáng ngời chi quang, một bàn tay tỏa ra một vòng lam sắc quang mang, thẳng đến ba chiếc linh chu và đại địa phía dưới mà đi.
Một đám huyết chúng trên linh chu còn chưa kịp làm ra phản ứng, liền đã nhìn thấy một cái bàn tay to gần ba mươi trượng che phủ trên không, tất cả điều này nói đến chậm chạp vô cùng, nhưng trên thực thế là phát sinh không đầy năm hơi thở, bàn tay to lớn nổ vang giữa không trung, trực tiếp rơi trên ba chiếc linh chu.
“Không!”
Thanh âm nổ vang từ bàn tay phát tán mà ra, hoàn toàn chỉ nghe được một tiếng nhỏ bé kêu thảm liền trực tiếp không còn, bàn tay tiếp tục hướng xuống phía dưới đại địa lao tới, nổ vang kinh thiên động địa, theo bàn tay to lớn kia rơi xuống, một mảnh đại địa ngoài phía Tây cách Đông Nguyên Thành hơn trăm trượng trực tiếp sụp đổ, tầng tầng vỡ vụn, vô số đá vụn trở thành tro bụi.
Khi bàn tay kia hoàn toàn rơi xuống về sau, toàn bộ ba chiếc linh chu gần đó cùng mấy chục tên huyết chúng bên dưới, biến mất không thấy gì nữa!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.