Nhục Thân Thành Thánh

Chương 123: Làm Ra Quyết Định 2





Chương 123: Làm ra quyết định (2)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Nếu ta nói, việc tiểu huynh đệ ngươi bị Sở gia ta treo thưởng hoàn toàn không liên quan đến ta, tiểu huynh đệ ngươi tin không?” Sở Thiệu vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ, nói.
Nghe được điều này, Nhất Minh không có làm ra phản ứng gì, chỉ là lẳng lặng đứng nhìn Sở Thiệu một chút, sau đó mở miệng nói: “Các ngươi tông gia làm việc quả thật khiến người ta khâm phục, nhưng đáng tiếc, chẳng qua là một đám phế vật mà thôi.

Nhìn Sở Thiệu khuôn mặt không có một chút biến hóa nào, Nhất Minh tiếp tục nói: “Đương nhiên, Sở nhị gia ngươi cũng không phải là một cái phế vật, chí ít, ngươi còn vì nhi tử của chính mình mà tranh thủ một chút cơ hội không phải sao?”
Nghe được lời này, Sở Thiệu gương mặt rốt cuộc phát sinh một chút biến hóa!
Tên thiếu niên này là đang nói cái gì?
Chẳng lẽ hắn biết được mình làm một chút gì hay sao?
Không có khả năng a!
“Nhất.
.
Nhất Minh huynh đệ đây là đang nói cái gì, ta nghe không hiểu a!” Sở Thiệu gương mặt có chút động, hắn cuối cùng cũng thấy rõ, thiếu niên trước mắt hẳn là không phải vì giết mình mà tới.
Nhất Minh thản nhiên nói: “Ta muốn làm cái gì, Sở nhị gia ngươi hẳn là minh bạch, kỳ thật điều ta muốn rất đơn giản, ta chỉ cần những kẻ có ý định giết ta đều mồ yên mã đẹp, Sở nhị gia ngươi cũng có được thứ ngươi cần, ngươi thấy thế nào?”
Nhất Minh ánh mắt thâm thúy nhìn về Sở Thiệu, dường như muốn xem ra mọi biến hóa trong mắt của hắn đồng dạng.
“Chỉ…chỉ cần những người của tông gia mồ yên mã đẹp là được rồi?” Sở Thiệu trong lòng cảm giác không chắc chắn cho lắm liền mở miệng hỏi lại một câu.
Nhất Minh gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng để làm việc này ta không thể ra tay trước!”
Sở Thiệu nghe vậy liền minh bạch thiếu niên ý tứ.

Hắn hiển nhiên là cho mình động thủ trước, mọi chuyện sau đó xảy ra căn bản liền không liên quan đến hắn.
Ngươi ngoài nhìn vào, chẳng qua là gia tộc tranh chấp mà thôi.
Điều này còn có thể buộc mình và hắn cùng trên một con thuyền, mình muốn dàn xếp mọi chuyện sau lưng cũng không có khả năng.
Sở Thiệu nhất thời lâm vào trầm mặt.
Nhất Minh cũng không có thôi thúc cái gì, hắn lẳng lặng đứng một bên chờ trung niên trước mắt làm ra lựa chọn.
Hiển nhiên,
Người thông minh nên biết mình phải lựa chọn thế nào, hơn nữa, bản thân Sở Thiệu cũng đang có kế hoạch nhằm tranh đoạt vị trí gia chủ này, một cơ hội hợp tác thế này hắn cầu còn không được!
Trầm mặt hồi lâu, Sở Thiệu mở miệng hỏi nghi hoặc trong lòng: “Nhất Minh huynh đệ, ngươi cũng biết tông gia mấy ngày nay chiêu mộ không ít võ giả, ngươi có khả năng đem toàn bộ bọn họ chém giết sao?”
Nhất Minh cũng không có nói cái gì, hắn mỉm cười một cái sau đó thanh âm từ bên cạnh Sở Thiệu vang lên: “Đương nhiên là có thể, chỉ cần Sở nhị gia cho người ngăn cản tên kia là được, mọi chuyện còn lại cứ để ta một người giải quyết là được.

Một màn này rơi vào trong mắt Sở Thiệu khiến hắn không khỏi trợn tròn hai mắt!
Hắn nhìn thấy cái gì?
Một tên thiếu niên trước mắt từ từ tan biến, thay vào đó là Nhất Minh đã ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hắn!
Loại thân pháp này…
Không phải là bình thường võ giả có thể thi triển được a!
Nghĩ tới đây,
Sở Thiệu toàn thân vừa mừng vừa sợ!
Mừng là vì tên thiếu niên này có khả năng vượt qua so với hắn tưởng tượng.
Sợ là vì hắn mạnh như vậy, có khả năng hay không giết luôn cả hắn!
Dường như nhìn ra được tâm tình phức tạp của Sở Thiệu, Nhất Minh cười cười, giọng điệu tràn đầy ý vị thâm trường nói: “Sở nhị gia yên tâm, ta sẽ không thương tổn đến phân gia một người nào, chỉ cần Sở nhị gia ngươi sắp xếp chu toàn, cái ghế gia chủ này hẳn là không phải không có khả năng a!”

“Sở nhị gia ngươi lựa chọn thế nào không cần ta phải nói cho ngươi a?
Nếu ngươi không nắm chặt cơ hội lần này phối hợp với ta, đến mấy chục trên trăm năm về sau, không lẽ ngươi còn muốn nhìn thấy nhi tử của mình phải chịu cảm giác bị người cho cưỡi lên đầu như bây giờ hay sao?
Sở nhị gia ngươi hãy nghĩ lại một chút, tông gia đối với phân gia các ngươi, nhưng là bất công cực kỳ a!”
Nhất Minh ánh mắt lóe lên một vòng ý cười, giọng điệu cười cợt nói.
Sở Thiệu nghe được những điều này, trong nội tâm của hắn dường như đã làm ra quyết đoán.
Cơ hội hôm nay nếu không nắm bắt, sau này không lẽ để nhi tử của mình tiếp tục chịu nhục nhã hay sao?
Điều đó không có khả năng a!
Tông gia trước kia đối với bọn hắn phân gia phải nói bất công đến cùng cực, không những đưa cho bọn hắn thương lộ nhỏ bé hơn nữa còn cắt giảm tài nguyên.
Điều này khiến hắn thật không cam tâm!
Sở Thiệu hắn cắn răng một cái: “Được, đêm tối hai ngày sau ta sẽ an bài thích khách tiến vào Sở gia dẫn tên nửa bước Chân Nguyên kia rời đi, còn lại liền nhờ cả vào Nhất Minh huynh đệ.

Nhất Minh nghe được lời này liền cười nhạt một tiếng nói: “Sở nhị gia yên tâm, ta chẳng qua là muốn tên Sở Thiếu An kia mồ yên mã đẹp mà thôi.
Các ngươi Sở gia nội bộ sự tình ta cũng không quản nhiều như thế, việc làm lần này ảnh hưởng đến tương lai của Sở nhị gia ngươi, ta không hy vọng có điều gì “ngoài ý muốn” xảy ra a.
Cuối cùng ta cũng nên nhắc nhở Sở nhị gia ngươi một câu, phàm là những người tính toán trên đầu Nhất Minh ta, tất cả đều không có kết cục tốt đẹp.
Nếu ngài không tin có thể thử một lần!
Được rồi, ta chỉ nói bấy nhiêu, đến cùng phải làm như thế nào, ta tin tưởng Sở nhị gia ngài sẽ không làm ta thất vọng, chúc ngài dùng cơm ngon miệng!”
Dứt lời,
Nhất Minh trực tiếp đẩy cửa ra ngoài, thân hình khẽ động cũng đã biến mất không còn tăm hơi, tựa như chưa hề xuất hiện qua đồng dạng!
Chỉ để lại Sở Thiệu ngồi tại chỗ cũ với vẻ mặt dẫy dụa dường như đang làm ra một quyết định khó khăn đồng dạng.

Hắn quả thật đã có ý nghĩ “đóng cửa thả chó”, nhưng cẩn thận nghĩ lại, làm việc này đối với mình không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Giống như tên thiếu niên kia nói,
Trăm năm sau phân gia bọn hắn vẫn sẽ ở dưới tông gia, điều này khiến ý định “đóng cửa thả chó” liền bị Sở Thiệu ném thẳng ra ngoài.
Đối với lần hành động diệt trừ tên Sở Thiếu An kia, Nhất Minh tưởng chừng như mọi chuyện sẽ vô cùng dễ dàng.
Nhưng từ khi hắn dò xét Sở gia một vòng thì mới phát hiện sự tình không dễ dàng như hắn nghĩ.
Hắn không biết bên trong Sở gia còn cất giữ bao nhiêu cao thủ, nếu bản thân mình tự tiện hành động mà nói, có khả năng lật thuyền trong mương chứ chẳng chơi.
Vì thế,
Nhất Minh quyết định trước tiên dò xét thực lực của Sở gia một lần.
Biết được Sở gia bên trong còn ẩn giấu một vị nửa bước Chân Nguyên cảnh cao thủ vừa mới chiêu mộ được, tin tức này phải nói Sở gia làm tuyệt mật vô cùng nhưng không có khả năng thoát khỏi tai mắt của Tiên Vũ Lâu.
Nhất Minh phải tốn 30 khối linh thạch chỉ để biết được một tin tức như thế này, điều này khiến hắn đau lòng không thôi, nhưng hắn không có hối hận ý tứ.
Nhất Minh cũng biết được rằng Sở Thiệu tên kia định mượn tay của hắn cướp đoạt vị trí gia chủ, chính vì điều này mà Nhất Minh mới cùng hắn nói chuyện một chút.
Dù sao địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu!
“Nửa bước Chân Nguyên cảnh ta không có nắm chắc bao nhiêu phần thắng, hợp tác với tên Sở Thiệu này cũng khiến cho ta bớt đi một phần áp lực!” Nhất Minh vừa đi trên đường vừa thầm nghĩ trong lòng.
Hắn dù sao cũng chỉ là võ giả mà thôi, so với nửa bước Chân Nguyên cảnh vẫn còn có khoảng cách xa lắm, nhưng đối với đám võ giả kia thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhất Minh tự tin với tu vi bây giờ hoàn toàn có thể đem bọn hắn đè xuống đất ma sát!
Một đường ung dung tiến về Tiên Vũ Lâu tửu quán đi đến, lần trước hắn cùng Ngọc Nhi đến tửu quán này một lần nhưng lại bị người cho quấy phá, làm cho nhã hứng ăn uống của hắn cũng biến mất không còn tăm hơi.
Hôm nay phải hảo hảo thưởng thức một chút hương vị món ăn mới được!
Mang theo tâm tình vui vẻ, Nhất Minh bước vào bên trong tửu lâu.


Tam Xuyên khách điếm.
Lưu Đổng bốn người giờ khắc này sắc mặt tràn đầy thất vọng.
Bọn họ dùng đủ loại phương pháp nhưng vẫn không thể nào mang quả trứng rời đi cho được.
Dùng linh lực cưỡng ép mang đi thì bị một cỗ vô tình lực lượng ngăn chặn.
Dùng lời lẽ ngon ngọt để dụ dỗ thì nó cũng không có phản ứng nào.
Dùng vẻ đẹp mê người của Thượng Quan Thu Nguyệt dụ dỗ cũng không khiến quả trứng phản ứng mảy may.
Đủ mọi loại thủ đoạn được bốn người thi triển mà ra…
“Ài… ta đã cố gắng hết sức xin đành bó tay, các vị còn nghĩ ra cách gì nữa không?” Thương Minh Lang thở dài một cái hướng về ba người mở miệng nói.
Ba người hai mắt nhìn nhau đều tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ!
Bọn họ dù sao cũng là thiên kiêu một gia, bây giờ đến cả một quả trứng cũng không thèm để ý bọn họ.
Điều này khiến bốn người bất đắc dĩ không thôi.
“Chúng ta dù sao cũng đã thử tất cả mọi phương pháp, có lẽ quả trứng này đã có chủ nhân hoặc là đang tìm chủ nhân thích hợp cho nó.
” Lưu Đổng nhìn quả trứng trước mắt có vẻ tiếc nuối bộ dáng, sau đó quay sang đám người nhàn nhạt nói, “Xem ra, với năng lực của ta e rằng khó mà khiến quả trứng này nhận chủ, tại hạ xin phép cáo từ trước.

Ba người nghe vậy cũng không có ngăn cản cái gì, đồng thời bước ra khỏi gian khách điếm ngự không bay đi…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.