Như Ngày Xuân Đến, Như Làn Gió Đêm

Chương 17:




Editor: Elodie – Beta: Hann
Trên đường về nhà, Trình Triệt hỏi hai ngày này cô đã đi những đâu. Hứa Khinh Am vốn định nói đùa là chẳng đi đâu cả, lời đến bên miệng rồi nhưng cô lại thu về. Cô nhận ra rằng cô và Trình Triệt vẫn chưa quá hiểu biết lẫn nhau, thế nên cần biết nhiều về nhau hơn.
Vì thế, cô nói Hứa Đề đã đưa cô đi xem triển lãm: “Triển lãm tranh của những nghệ thuật gia am hiểu tranh sơn thuỷ, bày biện rất bình thường, trật tự lại không ổn, chủ nhật nên có nhiều người đến xem lắm.”
Cô nói tiếp: “Trước kia em cũng mở triển lãm sách, cũng có một nhóm người thế này đến xem triển lãm. Phần lớn các bạn nữ mặc váy dài hở lưng, con trai mặc đồ rất trendy, hoặc là cả người mặc theo phong cách Yamamoto Teruji, tạo hình chụp ảnh với tác phẩm, thể nào cũng là vì muốn chụp mấy bức ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè hoặc đăng Weibo thôi.”
“Bây giờ là mùa đông mà vẫn có thể mặc đồ hở sao?”
“Chụp xong thì mặc áo khoác vào.”
Hứa Khinh Am cũng không quá phẫn nộ với loại hành vi này, nội dung công việc trước kia của cô về triển lãm tranh và triển lãm ảnh là nhiều nhất, hưởng ứng chuyện này chủ yếu là người trẻ tuổi, cũng có thể tính cờ gặp được người nổi tiếng trên mạng hoặc là ngôi sao nhỏ.
“Hầu hết các phòng trưng bày nghệ thuật đều cho phép chụp ảnh, bản thân em cũng không tẩy chay hành vi chụp ảnh này, nhưng em chỉ cảm thấy, tác phẩm tốt như thế ở trước mắt, rất đông người xếp hàng để được chụp ảnh, còn cả các nhân viên duy trì trật tự nữa, rất ít người thực sự thưởng thức tác phẩm. Điều đó thật xót xa.”
Trình Triệt nói: “Em từng đi xem triển lãm hình xăm chưa?”
“Chưa. Hình như công ty bọn em không nhận công việc thế này.”
“Lần sau anh đưa em đi xem. Anh thấy bầu không khí ở đó cũng không quá tệ. Tất cả mọi người sẽ tập trung vào tác phẩm của mình, ít nhất là không có ai tạo dáng để chụp ảnh.”
Nói đến triển lãm hình xăm, Hứa Khinh Am lại nhớ đến câu hỏi kỳ lạ mà Hứa Đề hỏi, không khỏi quay đầu hỏi Trình Triệt: “Sao anh xăm nhiều thế?”
“Nhiều à? Không phải là em mới nhìn một cánh tay của anh thôi à.”
Thực ra đêm đó hai người cũng đã làm chuyện thân mật khắng khít trên giường, nhưng cả phòng ngủ là một mảnh tối đen, Hứa Khinh Am chẳng nhìn thấy gì cả.
Hứa Khinh Am nói theo y đúc những lời Hứa Đề nói: “Trên cánh tay đã nhiều thế, chắc chắn là trên người còn nhiều hơn.”
Cô không biết xấu hổ mà nói lần trước nhân lúc anh đang mặc đồ mà liếc nhìn eo anh mấy cái. Hơn nữa, hình xăm bên cánh tay của Trình Triệt cũng không phải là một bức vẽ hoàn chỉnh, nhìn kỹ lại thì thật ra chỉ là mấy hoa văn không lớn không nhỏ ghép lại với nhau, vì anh xăm theo phong cách đấy nên lý do cô đưa ra là hoàn toàn phù hợp.
Một tay Trình Triệt kéo lấy vai cô, tay kia thì giữ lấy cằm cô: “Suy luận này của em khá hợp lý đấy, nhưng thật ra trên người anh cũng không có nhiều lắm đâu. Tối nay, sau khi lên giường, anh cho em “xem triển lãm” từng cái một nhé?”
Anh lại bắt đầu không đứng đắn. Hứa Khinh Am gạt tay anh ra, nhỏ giọng mắng anh.
Sau đó, anh lại trả lời câu hỏi của Hứa Khinh Am. Anh nói: “Trước kia anh từng làm thợ xăm hình.”
Cô sững người mấy giây, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh thực sự từng là thợ xăm hình sao?”
“Lúc Triệu Xu Âm mới mở cửa tiệm này, vào những ngày rảnh rỗi mỗi tuần, anh còn có thể xăm hai hình, về sau mệt quá nên không xăm nữa, gần một năm rồi không xăm lại.” Nói xong anh mới hiểu được ý nghĩa thật sự trong câu hỏi của cô. Anh hỏi ngược lại: “Em hỏi anh thực sự từng là sao, chuyện này có thể là giả được à?”
Trong khoảnh khắc đó, Hứa Khinh Am hơi kinh ngạc. Quan hệ của hai người họ bây giờ là đã ngủ với nhau rồi nhưng mức độ hiểu biết mới có từng này thì thực sự ngộ nghĩnh đấy.
“Do em cảm thấy chúng ta chưa hoàn toàn hiểu nhau thôi.”
Trình Triệt vẫn không nghiêm túc, còn trêu ghẹo cô: “Tý về nhà anh viết cho em một cái sơ yếu lý lịch nhé? Cái này không có sẵn đâu. Anh đi làm cũng chẳng cần sơ yếu lý lịch gì…”
Hứa Khinh Am lườm anh một cái, thuận miệng hỏi: “Vậy sao anh không làm nữa?”
“Không muốn làm thì không làm nữa thôi.”
Cô nhạy cảm nhận ra có gì đó bất thường. Lúc nói chuyện phiếm với cô, Trình Triệt vẫn luôn nói đến nơi đến chốn, thậm chí nhiều khi còn om sòm hơn cả cô. Nhưng câu trả lời đó của anh như muốn kết thúc đề tài này, không muốn nói tiếp nữa.
Hứa Khinh Am cũng không hỏi tiếp.
Đêm hôm đó, trước khi về nhà, hình ảnh cuối cùng của buổi đi dạo dưới trời đông là Trình Triệt nắm lấy cổ tay cô rồi đưa đến trước mặt mình, Hứa Khinh Am ngẩng đầu thì nhìn thấy anh đang ngửi ngửi cô tay cô, như một chú cún nhỏ vậy.
Cô cố nén cười nói: “Không phải anh ghét mùi nước hoa của em à, thế anh đang gửi gì thế. Xác nhận xem em có phải là Hứa Khinh Am không à?”
Trình Triệt nương theo lời nói của cô, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa cẩn thận: “Xác nhận xong, em thật sự là Hứa Khinh Am.”
Hứa Khinh Am kiễng chân, duỗi thẳng hai tay rồi vòng ra sau cổ Trình Triệt: “Đừng ngửi nữa anh.”
Trình Triệt không thể không xoay người rồi phối hợp với cô, giọng điệu vô cùng cưng chiều: “Nhưng đây là mùi hương của em.”
Ngay chính khoảnh khắc mày, Hứa Khinh Am phát hiện ra, trái tim mình như hoà làm một với làn gió đêm êm dịu. Cô rất muốn cất tiếng ngân nga, đồng thời lại cảm thấy mùa xuân sắp về rồi.
Sau khi vào nhà, việc đầu tiên Hứa Khinh Am làm là tìm kiếm bóng dáng Nhục Quế, muốn hỏi tội hành vi tiểu bậy lên ghế sô pha của nó.
Trình Triệt để cô một mình độc thoại với bé mèo, còn cố ý nói: “Có phải em nên ôm hôn rồi sờ anh không? Hôm đó hong khô bộ vải bọc ghế sô pha xong là hơn mười hai giờ, Triệu Xu Âm còn thúc giục anh giao hàng nữa.”
Tầm mắt Hứa Khinh Am vẫn luôn dõi theo Nhục Quế, nghe vậy cười nói: “Anh nhiêu tuổi còn nó nhiêu tuổi rồi, anh còn tranh giành tình cảm với một bé mèo sao?”
Nhục Quế nhảy lên bàn trà. Lúc này Hứa Khinh Am mới nhìn thấy một chiếc túi đựng đồ màu trắng có in logo thương hiệu. Chiếc túi bị lộn ngược, hiển nhiên là kiệt tác do Nhục Quế làm ra.
Vừa nhìn thoáng qua là cô đã biết đó là một nhãn hiệu mỹ phẩm, thế nên cô hỏi Trình Triệt: “Anh tính mua tặng mẹ anh sao?”
Trình Triệt cười, trên mặt lộ vẻ bí ẩn: “Không phải đâu.”
Hứa Khinh Am nhìn nụ cười kia của anh thì cảm thấy anh thiếu đòn thật đấy. Sau khi xác nhận không phải mua cho mẹ Trình thì cô lại nói với giọng điệu trêu chọc: “Á à. Thế anh mua cho cô vợ bé nào à. Còn không mau mà giấu đi kìa?”
Trình Triệt cầm cái túi to đó rồi đưa ra trước mặt cô, “Anh mua cho vợ cả cơ. Em mở ra xem giúp cô ấy đi.”
Lúc anh nói nửa câu đầu Hứa Khinh Am còn tưởng là cái danh xưng “vợ cả” này là ám chỉ cô, nghe xong nửa sau thì mới biết là không phải cô. Hứa Khinh Am tiện tay lấy một cái gối trên ghế sô pha rồi quăng vào anh: “Anh không nói không ai bảo anh câm đâu.” 
Trình Triệt bắt lấy chiếc gối, tiện tay lấy ra một chiếc bật lửa rồi xoay xoay: “Thôi không ồn ào nữa. Em mau nhìn thử xem.”
Có câu nói thế nào nhỉ. À, “vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”(*). Mãi đến lúc trước khi cô nhìn rõ xem trong chiếc túi to đó có gì thì Hứa Khinh Am vẫn cảm thấy đây không phải là đồ mua cho mình.
(*) vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Cô với tay lấy hộp trên cùng trong túi ra trước thì thấy đây là nước tẩy trang của nhãn hiệu đó. Trong nháy mắt, cô khẳng định túi đồ này là anh mua cho mình.
Trình Triệt nói: “Sáng sớm hôm đó anh thấy mặt em nổi mấy cục mụn.”
Anh nói một câu không đầu không đuôi như thế nhưng Hứa Khinh Am lại hiểu anh đang nói gì.
Lần trước cô ngủ lại nhà anh, bàn chải đánh răng anh dùng là loại chạy bằng điện, đổi đầu một cái là cả hai người đều có thể dùng. Sữa tắm và cách loại sản phẩm chăm sóc da cơ bản của Trình Triệt thì cũng có thể miễn cưỡng sử dụng được. Nhưng con trai như anh sống một thân một mình thì tất nhiên sẽ không có mấy thứ như nước tẩy trang rồi. Hứa Khinh Am có thói quen trang điểm nhẹ nhàng, dùng sữa rửa mặt rửa vài lần thì cũng xem như tẩy trang xong.
Tối đó, sau khi tắm rửa xong, cô lên giường, thuận miệng nói rằng lần sau qua nhà anh nhất định phải mang theo mấy sản phẩm dưỡng da bên người. Lúc ấy Trình Triệt chẳng phản ứng gì. Hứa Khinh Am không ngờ anh lại lặng lẽ nhớ kĩ.
Hứa Khinh Am nhỏ giọng phản bác: “Cũng có chắc chắn là dùng nước tẩy trang rồi là không mọc mụn nữa đâu. Sao mới có một đêm mà nó mọc nhanh thế được.”
“Vậy à? Vậy mai anh đem trả lại, biên lai vẫn còn ở chỗ Triệu Xu Âm kìa. Để anh chạy sang hỏi xem chị ấy vứt chưa nhé.”
Hứa Khinh Am biết rõ anh cố ý nói thế, cô không bị anh lừa đâu. Cô xem tiếp những chiếc hộp khác trong túi, không ngoài dự kiến, đó lại là sản phẩm chăm sóc da.
Anh nói với giọng điệu đắc ý: “Vốn dĩ là anh tính hỏi Tinh Tinh xem em hay dùng nhãn hiệu gì, nhưng lại sợ bị cô ấy cười vào mặt nên anh mới nhờ Triệu Xu Âm mua cho anh, thế mà chị ấy còn đòi tiền tips, thật đúng là chị họ của anh mà…”
Trình Triệt vẫn còn đang phàn nàn về Triệu Xu Âm, Hứa Khinh Am buông thứ trong tay ra rồi xoay đầu nhìn anh, còn nghĩ sao anh dễ thương đáng yêu như một đứa trẻ thế. Hứa Đề nhìn mặt anh xong còn nhận nhầm anh là cậu thiếu niên hai mươi tuổi đầu, mà lần đầu Hứa Khinh Am thấy rõ khuôn mặt anh, trong lòng cũng không khỏi cảm thán người cũng như tên, sạch sẽ trong veo.
Cộng thêm một câu nữa là tốt nhất, chỉ cần anh không mở miệng nói chuyện là được.
Không xoắn xuýt đến chuyện ai lớn nửa năm, ai nhỏ nửa năm, Hứa Khinh Am dựa sát vào Trình Triệt, hai tay ôm lấy hai bên má anh. Đường nét khuôn mặt anh rất rõ ràng, không có tí thịt thừa nào, Hứa Khinh Am nhéo mạnh hai má anh, cười rồi nhìn anh nói: “Sao Triệt Triệt nhà chúng ta lại tốt thế ta?”
Trình Triệt hơi sốc trước động tác cưng chiều đột ngột của cô, đứng ngây ngốc  mặc cho cô cọ má mình, lại như đang hưởng thụ sự cưng chiều của Hứa Khinh Am, dù sao thì anh vẫn luôn mềm mại như thế mà.
“Em cũng tốt lắm đấy.” Như cảm thấy chưa đủ, Trình Triệt bổ sung với giọng điệu chắc nịch: “Thật sự tốt lắm luôn. Anh rất thích.”
Tối đêm hôm đó lại im ắng đến kì lạ. Trình Triệt ôm chặt cô vào lòng. Sau khi tắt đèn, dường như anh muốn ngủ thật ngoan. Hứa Khinh Am đang đắm chìm vào bầu không khí dịu dàng này, nhưng vẫn không nhịn được mà phá vỡ sự trầm mặc.
“Anh ngủ chưa?”
Một lúc lâu sau Trình Triệt mới trả lời: “Anh chưa.”
Anh chưa kịp làm gì tiếp thì, Hứa Khinh Am đã nói: “Thôi ngủ đi.”
Sau đó cô lại cảm thấy anh đang cười khiến cho cơ thể cũng hơi rung, Trình Triệt nói: “Sao anh lại cảm nhận được sự mất mát trong câu nói của em nhỉ?”
Bàn tay Hứa Khinh Am luồn vào vạt áo ngủ của anh, nhéo da thịt mềm mại trên eo anh: “Ai thấy mất mát cơ?”
Cảm giác quen thuộc này như sáng hôm lễ Giáng Sinh. Lúc hai người còn đang ngủ thì Trình Triệt lại ôm chầm lấy cô như gối ôm hình người, ôm chặt người vào ngực rồi tìm một tư thế thoải mái mà ngủ. Hứa Khinh Am chỉ cảm thấy, không phải có câu nói “Tiểu biệt thắng tân hôn” à, người lần trước quậy phá không cho cô ngủ là anh, người lần này giả vờ cấm dục cũng là anh.
Một tia sáng thoáng hiện lên trong đầu cô. Hứa Khinh Am nói: “Đừng nói là cái đó của anh không được ấy nha…”
Trình Triệt lại một lần nữa cười phá lên, ngược lại dường như cô rất để ý đến vấn đề này.
Nhưng anh lại buông những câu nói dịu dàng, nỉ non bên tai cô nói những lời yêu thương. Trong nháy mắt, Hứa Khinh Am đã bình tĩnh trở lại, thậm chí còn cảm giọng nói của anh như câu thần chú ru ngủ, có thể bảo vệ cô, giúp cô có một đêm yên ổn, không gặp ác mộng.
Anh nói: “Anh muốn ôm em rồi cùng em ngủ thế này. Nếu đêm nào cũng có thể ôm em ngủ thì tốt quá.”
Sao anh có thể không có ham muốn gì với cô được chứ. Nhưng anh vẫn chưa muốn làm chuyện đó.
Chẳng hiểu sao lúc ôm cô anh lại ngộ ra. Đề cập đến chuyện ham muốn xác thịt với một người cũng chẳng có gì hiếm lạ, hiếm lạ là, anh lại muốn ôm cô hơn là lấp đầy sự trống trải trong lòng, mượn cái ôm này để thoả mãn chỗ trống khó lấp đầy không lòng anh.
Cũng chỉ có cô mới có thể làm điều này.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Khinh Am bị người khác đánh thức dậy, không khỏi cảm thấy bản thân mình hoàn toàn cho rằng Trình Triệt là một chính nhân quân tử rồi.
Cô có thói quen nằm nghiêng người, phía sau có một chú chó nhỏ cứ ôm ôm rồi hôn hôn. Sau khi mở mắt, cô cảm nhận được anh đang càn quấy nói chào buổi sáng với cô.
Cô xích ra một tí để tránh xa thêm một chút, Trình Triệt lại lập tức bám chặt lấy, dỗ dành từng chút một bên tai cô: “Cục cưng? Muộn rồi, dậy nhanh dậy nhanh.”
Nói thì nói thế nhưng động tác thì không dừng lại. Hứa Khinh Am nhắm mắt lại cũng biết chắc chắn là chưa trễ.
Trình Triệt nói tiếp: “Không nghe à? Nếu em vẫn chưa chịu mở mắt thì anh sẽ…”
“Trình Triệt!” Hứa Khinh Am nghiến răng gọi thẳng họ tên anh, giọng nói còn mang theo vẻ chịu đựng: “… Anh có mua cái kia à?”
“Ừ có mua. Mới mua tối qua.”
“…”
Anh cởi đồ của mình trước. Hứa Khinh Am cũng không hoàn toàn hùa theo anh, nhưng cũng không mạnh mẽ mà từ chối, chỉ nói: “Không phải mấy hôm nay anh bận lắm sao, sao anh không ngủ thêm chút nữa?”
Trình Triệt có lòng tốt muốn đến giúp cô: “Ngoan nào, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh đi, làm xong sẽ cho em xem hình xăm trên lưng anh.”
Hứa Khinh Am vừa tức vừa cười: “Ai muốn xem chứ…”
“Em chứ ai. Thế hôm trước ai lén nhìn anh thay đồ?”
Trình Triệt nói với giọng điệu trêu ghẹo, sau đó tỉ mỉ hôn lấy cô, nuốt hết toàn bộ lời nói của cô.
Hứa Khinh Am còn từng cười nói với Chúc Tinh Tinh, bảo trong quá trình yêu đương Trình Triệt mới là bạn gái, nay ở trên giường anh lại bày ra một bộ mặt khác, hoàn toàn không giống dáng vẻ yếu ớt như thường ngày. Cuối cùng cũng khiến cô cũng có cảm giác chân thực khi nói về bạn trai của mình rồi.
Điều vẫn không thay đổi là bản tính cợt nhả vô cùng trắng trợn của người này. Trong toàn bộ quá trình, cô vẫn luôn muốn lấy tay che cái miệng của anh lại. Nhưng cuối cùng hai tay cô cũng bị anh chế trụ rồi đè ra đằng sau, hai bên tai cô không thể không bị những câu nói của anh tấn công rồi chiếm đóng.
Cuối cùng cô chỉ có thể kết luận: “Anh đúng là đồ không biết xấu hổ.”
“Ồ?” Cố ý nhớ kỹ một chút: “Em thích người hướng nội à? Vậy lần sau anh học thử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.