Như Châu Tựa Ngọc

Chương 82: Chương 82





Đã gần một tháng sau lần té xỉu lúc trước, Cố Như Cửu nghĩ mình gần như quên mất chuyện ấy rồi, thế nhưng Tấn Ưởng và những người phục vụ bên cạnh lại tỏ ra cẩn thận hơn hẳn, cứ như nàng là món đồ mỏng manh dễ vỡ.
Bình thường Tấn Ưởng đối với nàng có thể nói là răm rắp nghe lời, hơn nữa ngay cả nàng ăn uống cái gì cũng suy nghĩ kỹ càng.
“Chàng không cần phải lo cho thiếp.” Cố Như Cửu phẩy mạnh cái quạt trong tay, nàng không muốn cãi nhau với Tấn Ưởng, thế nhưng trong lòng lại buồn bực không thể tả được, cho nên liền vừa ngồi xuống liền chẳng thèm liếc mắt Tấn Ưởng.
Thấy nàng tức giận, Tấn Ưởng vội bước lại khuyên nhủ: “Nàng đừng rầu rĩ nữa, ăn nhiều nước đá không tốt cho sức khỏe của nàng.”
“Tháng trước còn thật tốt, thế nào bây giờ lại trở thành không tốt rồi?” Cố Như Cửu cũng không biết tại sao mình lại nổi giận, trước đây chỉ cười cười cho qua chuyện, thế nhưng mấy ngày nay lại đặc biệt để ý đến mấy tiểu tiết này, thậm chí ngay cả tính tình cũng nóng nảy hơn trước: “Chàng đừng nói chuyện với thiếp nữa, càng nói càng bực.”
Nói xong lời này, Cố Như Cửu đã cảm thấy sai, nàng đưa tay bịt miệng lại, giọng nói uể oải: “Xin lỗi, thiếp chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, dạo này luôn luôn…”
“Ta biết hiện giờ nàng đang buồn bực trong lòng.” Tấn Ưởng thấy sắc mặt nàng hơi trắng, cũng không để ý đến mấy lời nàng vừa thốt ra, vươn tay ra ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng an ủi, muốn xoa dịu buồn bực trong lòng nàng.
“Bệ hạ, nương nương, ngự y tới bắt mạch cho nương nương.” Sau khi Thu La bước vào, nhìn thấy bầu không khí giữa Bệ hạ với nương nương tựa hồ không giống bình thường, cũng không dám nhiều lời.
“Để hắn tiến đến.” Tấn Ưởng buông Cố Như Cửu ra, cúi người xuống nhìn Cố Như Cửu đang ngồi nghiêng trên ghế quý phi: “Được rồi, đừng giận nữa, ngự y mà nhìn thấy dáng vẻ tức giận xấu xí của nàng thì phải làm sao?”
“Có chàng mới xấu ấy.” Cố Như Cửu khẽ mỉm cười, sau đó hơi áy này cầm tay của Tấn Ưởng, trong lòng lại âm thầm lo lắng, rốt cuộc mình bị làm sao thế này? Mấy ngày gần đây tính tình cớ sao lại kém như vậy.
Ít ngày trước Tấn Ưởng cũng chẳng mấy để ý đến việc ăn uống của nàng, nàng cũng chẳng giống như hiện giờ.
Sau khi ngự y bước vào, đầu tiên hành lễ với đế hậu, nỗ lực không để ánh mắt của mình nhìn đến đế hậu đang tay trong tay nhau.
Triệu ngự y vừa mới được thăng chức gần đây, ông chuyên khám phụ khoa, lúc mới được thăng chức, lão còn thấy khó hiểu, Bệ hạ là một đại nam nhân, cần ngự y chuyên phụ khoa làm gì? Ngày hôm nay tổng quản thái giám cung Càn Khôn đến tìm lão, bảo lão vào đây bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương, lão mới hiểu được, lão có thể lên chức ngự y, chẳng phải vì Hoàng thượng cần, mà là Hoàng hậu nương nương cần.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng hậu, đối phương cũng không có dung nhan mị hoặc khuynh thành như trong tưởng tượng của lão, ngược lại toát ra vẻ ngọt ngào, nhất là đôi lúm đồng tiền trên má, càng làm nàng thêm thuần khiết và có chút ngây thơ, giống như một tiểu cô nương cần được che chở bao bọc trong lòng bàn tay, nếu để nàng chịu chút tổn thương dù nhỏ nhoi cũng sẽ dấy lên cảm giác ác cảm và tội ác.
Đây là vị Hoàng hậu đầu tiên được sống trong cung Càn Khôn, lại không làm cho người khác thấy chán ghét.
“Ngươi là người mới đến?” Cố Như Cửu thấy vị thái y này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng lại nhìn trẻ hơn nhiều so với những vị ngự y khác.
“Trước đây hình như chưa từng thấy qua ngươi.”
“Hồi bẩm nương nương, vi thần được bổ nhiệm mấy ngày trước đây.” Triệu ngự y rất cung kính cúi đầu đáp: “Mời nương nương đưa tay phải ra.”
Đợi Hoàng hậu nương nương đưa tay, hắn lại nhìn thấy một cổ tay trắng nõn như bạch ngọc, trên cổ tay đeo vòng ngọc được khắc hoa văn viền quanh, có thể chế tạo chiếc vòng ngọc như một chiếc dây uyển chuyển, lại tinh xảo thế này, không biết cần phí bao nhiêu công sức, có điều, Hoàng hậu nương nương đeo lên lại rất xinh đẹp.
Cố Như Cửu thấy Triệu ngự y nhìn chằm chằm vòng tay của mình, mới giật mình phát giác được vòng tay đang che khuất chỗ cổ tay, sẽ ảnh hưởng
đến chuyện bắt mạch của lão, liền đẩy vòng ngọc đi lên một chút.
Triệu ngự y chắp tay với nàng, sau đó đặt khăn tay lên trên cổ tay Hoàng hậu, cẩn thận sờ mạch.
Mạch đập lưu loát, hình như có hiện tượng mạch đập liên hồi.
Sau khi Triệu ngự y bắt mạch cả hai tay mới thu hồi khăn tay lại: “Xin hỏi nương nương, dạo gần đây có cảm giác chán ăn hay đàm đọng ở cổ không?”
Cố Như Cửu lắc đầu: “Cũng không.”
Triệu ngự y khẽ mỉm cười, quay sang cúi người thật sau với Tấn Ưởng cùng Cố Như Cửu: “Chức mừng Bệ hạ, chúc mừng nương nương có thai gần hai tháng.”
“Ngươi nói cái gì?” Cố Như Cửu hơi ngây ra, không kịp phản ứng.
“Nương nương, trong bụng ngài hiện đang mang long tự.” Triệu ngự y thấy Hoàng hậu nương nương vui mừng quá độ, lại lặp lại lần nữa.

Cố Như Cửu ngơ ngác sợ bụng một cái, mờ mịt không kịp suy nghĩ gì, thảo nào tháng này đến hôm nay vẫn chưa đến nguyệt sự, thảo nào dạo này nàng luôn cảm thấy nóng nực, luôn cảm thấy buồn bực, hóa ra là bởi vì trong bụng đã có thêm một sinh mệnh.
Tấn Ưởng thấy Cửu Cửu đang lo lắng, bèn thưởng cho Triệu ngự y, để cho hắn lui ra, sau đó mới xoay người nói với nàng: “Cửu Cửu, nàng làm sao vậy?”
“Dạo này chàng luôn để ý từng li từng tý chuyện ăn uống của thiếp, có phải vì chuyện này không?” Cố Như Cửu quay đầu nhìn Tấn Ưởng, vẻ mặt vẫn ngây ngốc như cũ.
“Vốn dĩ các ngự y vẫn chưa dám khẳng định, ta sợ nói cho nàng biết rồi, lỡ như sau này bắt mạch lại phát hiện không có mang thai, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, cho nên mới không nói.” Tấn Ưởng ngồi xổm trước mặt nàng, đưa mắt nhìn bụng của nàng: “Là ta không suy nghĩ chu toàn, đã làm cho nàng không vui mấy ngày vừa qua.”
Cố Như Cửu mờ mịt lắc đầu, nàng sẽ làm mẫu thân? Nàng dường như chẳng thể tin được.
Thấy nàng như vậy, Tấn Ưởng cười nói: “Đừng lo lắng, ta luôn ở bên cạnh nàng.” Lần đầu tiên Cửu Cửu mang thai, tuổi lại nhỏ, cảm thấy mù mờ, lòng hoảng sợ cũng là bình thường.
Đừng nói Cửu Cửu ngay cả hắn thấy vô cùng lo lắng, đã lén xem vài quyển sách liên quan đến việc sinh nở, sau đó phát hiện trong lúc sinh con thì người phụ nữ cũng như đi dạo một vòng quỷ môn quan về, vì vậy càng thêm lo lắng.
Cố Như Cửu ngơ ngác gật đầu, cảm giác mình chẳng còn chút tức giận nào mà chỉ thấy giống như đang mơ.
Cung thị trong Tử Thần điện cũng rất vui mừng, Hoàng hậu nương nương có bầu, đây chính là chuyện vui nhất trên đời.
Bọn họ không chỉ nhận được phần thưởng do Bệ hạ cùng nương nương ban cho, mà ngay cả những người tâm phúc phục vụ ở trên ngự tiền như: Bạch công công, Hà công công, Thu La cô nương… cũng tươi cười nhiều hơn với đám người phía dưới bọn họ.
Hoàng hậu nương nương có bầu, đây là chuyện nhà hoàng thất, cũng chính là quốc gia đại sự.
Vốn dĩ trên quan dưới dân đều luôn miệng nói Hoàng hậu độc bá Hoàng thượng, nhưng không có một quan viên nào dám hí hửng thốt ra lời này, lúc này đã hoàn toàn câm như hến.
Một số cung nữ có tư sắc trong cung cũng không nhịn được nổi lên tâm tư, Hoàng hậu nương nương có bầu, Bệ hạ chắc chắn sẽ không cùng giường với Hoàng hậu, điều này phải chăng nói họ cũng có cơ hội?
Sự thực chứng minh, các nàng nghĩ quá nhiều.
Hoàng hậu có bầu, mọi chuyện trong hậu cung lại lần nữa chuyển lại cho Thái hậu quản lí.
Thái hậu đối với Hoàng hậu nương nương tốt thế nào, ai có mắt đều nhìn thấy rõ ràng, tâm tư mọi người còn chưa kịp hiển lộ ra, Thái hậu nương nương đã lên tiếng, hễ cung thị nào chọc cho Hoàng hậu nương nương không vui, nhẹ thì đuổi ra hoàng cung, nặng thì phạt trượng.
Chu Thái hậu thấy Cố Như Cửu có bầu nhưng khẩu vị lại chẳng thay đổi gì, ngược lại còn ăn ngon miệng hơn trước, vì vậy thở phào một hơi.
Người mẹ ốm nghén nặng chỉ làm khổ cho đứa con trong bụng mà thôi, có người không ăn được cơm, chỉ cần ngửi thấy mùi cơm là buồn nôn, còn có người ngủ không ngon, hết kiêng cái này lại kỵ cái kia, người cũng như già thêm mấy tuổi.
Cửu Cửu có phúc khí, lúc mang thai rất nhẹ nhàng, đây là chuyện tốt chẳng thể tốt hơn.
“Có bầu, điều quan trọng nhất chính là tâm trạng luôn vui vẻ.” Chu Thái hậu vỗ vỗ tay của Cố Như Cửu: “Ba tháng đầu không được vận động mạnh, nếu con thấy buồn chán, cứ đi dạo xung quanh cung Càn Khôn là được rồi.”
Hậu cung này tuy chỉ có một Hoàng hậu là Cửu Cửu, các Thái phi khác đều được đưa ra ngoài cung, nhưng nhân tâm khó phân biệt, vẫn cứ cẩn thận thì hơn.
Đứa bé có giữ được hay không còn khó nói, thế nhưng nếu sức khỏe người mẹ mà bị hao tổn thì đấy chính là chuyện cả đời, có tẩm bổ cũng khó khỏe trở lại.
Cố Như Cửu gật đầu, biết mình mang thai đã được mấy ngày rồi, nàng cũng chấp nhận được sự thật này.
Cho nên Thái hậu nói, nàng chỉ lẳng lặng lắng nghe.
“Những món ăn lạnh chớ nên ăn nhiều, không tốt cho sức khỏe của con…” Chu Thái hậu thấy Cửu Cửu vẫn chẳng khác nào một đứa bé, thế nhưng đã mang thai, nhịn không được thở dài.
Năm đó, khi tin Cửu Cửu tròn tháng được truyền đến trong cung, chuyện ấy dường như vẫn còn hiện diện ở trước mắt, nào biết chớp mắt một cái đã mười sáu năm trôi qua.

“Vương gia, sự tình thành.” Một người đàn ông trông rất bình thường dừng lại trước mặt Thụy vương: “Hiện tại tuy rằng tin tức này vẫn chưa truyền đến kinh thành, thế nhưng chẳng còn bao lâu nữa đâu.”
“Cớ sao chuyện kéo dài lâu như vậy mới hoàn thành?” Thụy vương bất mãn nhíu mày.
“Thuộc hạ hoài nghi Tôn Thái phi đã sớm đề phòng, thuộc hạ an bài người bỏ độc vào thức ăn của bà ta, không ngờ bà ta đều tránh được.
Sau đó thuộc hạ cũng không còn cách nào khác, an bài cung thủ mai phục ở bên ngoài biệt cung Lâm An chỉ cần Tôn Thái phi bước xuống khỏi xe ngựa, lập tức bắn chết.”
Thụy vương cau mày, một lúc sai bình tĩnh trở lại: “Vậy cũng tốt, nữ nhân của tiên đế hiện nay bị đuổi đến biệt cung Lâm An, kết quả Tôn Thái
phi bị ám sát, đương kim Hoàng thượng có lẽ khó giữ được cái danh nhân đức này nữa.”
Tôn thị sống đã không có bao nhiêu tác dụng, nhưng lúc chết lại có chút ích lợi.
“Vương gia.” Một gã đầy tớ khác chạy vội vào trong nhà: “Vương gia, trong cung truyền ra tin, Hoàng hậu có thai.”
“Cái gì?” Sắc mặt Thụy vương đại biến: “Chẳng phải thân thể Tấn Ưởng suy yếu, không thể làm cho Hoàng hậu có thai sao, cớ sao Hoàng hậu lại mang thai được?”
Gã đầy tớ không dám nói lời nào, vì vậy cũng không ai trả lời câu hỏi này.
Gã đâu phải Hoàng thượng, làm sao biết Hoàng hậu có thể mang thai.
“Đem tin Tôn Thái phi bị ám sát loan ra càng lớn càng tốt.” Thụy vương cười nhạt, một khi lão không vui, cũng muốn đứa con trai của con tiện nhân Tư Mã thị cũng nếm mùi vị này một chút.
Nghĩ đến hồi trước con tiện nhân Tư Mã thị kia cự tuyệt lời cầu hôn của lão, ngược lại gả cho kẻ bất lực Thành vương, khuôn mặt Thụy vương vừa khoái ý lại vừa đau đớn.
Cũng không biết năm đó lúc Tư Mã thị chết bệnh có từng hối hận không? Thành vương nhu nhược vô năng lại háo sắc, hơn nữa còn tin vào những lời đồn đại, thực không thể xem hắn ta là một thằng đàn ông.
Lão mới tùy tiện truyền hai ba câu Tấn Ưởng lớn lên giống hắn, Thành vương liền hoài nghi Tư Mã thị của tư tình với lão rồi, thậm chí còn mặc kệ kế thất giày vò Tấn Ưởng.
Không có đầu óc đến mức độ này, thảo nào cả đời đều sống ngây dại, đến chết vẫn không được thanh tĩnh.
Khi tin tức Cố Như Cửu có thai được truyền đến Cố gia, Dương thị đang ngồi loay hoay trong phòng, bà và Cố Trường Linh đều ngủ không được, đầu tiên là nghĩ đến chuyện con gái mang thai, còn ngăn chặn tất cả miệng lưỡi của chúng triều thần lại, sau đó lại cảm thấy con gái mang thai sẽ chịu nhiều khổ cực, nghĩ đến những sản phụ đánh mất tính mệnh khi sinh con, Dương thị cùng Cố Trường Linh lại thấy lo lắng trong bụng.
“Mặc kệ là nam hay nữ, nhất định phải khỏe mạnh.” Dưới ánh nến, Dương thị ngồi ở đầu giường, không nhịn được nói: “Tuyệt đối không được giống như Thụy vương vậy.”
“Đúng đúng đúng.” Cố Trường Linh gật đầu theo: “Lúc sinh nở, chớ giày vò người mẹ là tốt nhất.”
“Chẳng phải Xuất Vân chân nhân đã nói con gái của chúng ta rất có phúc khí đó sao?” Đôi mắt Dương thị sáng quắc nhìn Cố Trường Linh: “Có phúc khí thì chắc chắn không bị giày vò.”
Cố Trường Linh gật đầu lia lịa theo.
Lúc này, lão cũng không ngại lời nói của cái quỷ cái gì thần nữa, chỉ cần nói con gái của lão tốt, thì lão đều nhận hết.
Tình yêu của cha mẹ dành cho con cái đều sâu đậm như vậy, cũng chẳng lo lắng đến chuyện nếu sinh ra một đứa bé trai, chắc chắn sẽ được lập làm thái tử.
Trong đầu bọn họ lúc này chỉ quan tâm đến mỗi con gái mình, chỉ cần con gái còn khỏe mạnh không có việc gì, thì bọn họ mới nghĩ đến chuyện cháu chắt.
Tin mừng Hoàng hậu có thai này làm cho bách tính kinh thành thảo luận cuồng nhiệt hơn nửa tháng vừa qua, thậm chí có người bắt đầu đoán đứa bé trong bụng Hoàng hậu là trai hay gái.
Tận đến khi tin Tôn Thái phi bị bắn chết truyền vào kinh thành, nhiệt độ sôi sục về chuyện Hoàng hậu có thai mới tạm dịu lại.
Tôn Thái phi bị ám sát?
Hơn nữa còn bị ám sát ngay ngoài biệt cung Lâm An? Kẻ ám sát quá hung hăng càn quấy, thủ đoạn cũng đủ độc ác, nhưng bọn hắn giết một Thái phi để làm gì?
Rất nhanh trong dân gian lại truyền ra tin đồn rằng quan hệ giữa Tôn Thái phi và Hoàng hậu hiện nay không tốt lắm, còn thường xuyên xảy ra những chuyện không vui, lần này các Thái phi bị chuyển đến biệt cung Lâm An cũng là vì Hoàng thượng không tha thứ cho họ.
Đối với đám dân chúng thích buôn dưa lê mà nói, chân tướng thế nào chẳng quan trọng, quan trọng là bọn họ có chuyện để ngồi tám.
Những lời đồn đại này một khi được truyền ra, không ít người bắt đầu đoán già đoán non, Hoàng hậu và Thái phi vì sao lại bất hòa, vì sao lại cãi vã.
Lời đồn đại còn miêu tả những trận xung đột giữa Tôn Thái phi cùng Hoàng hậu rất sống động, chẳng khác nào bọn họ cũng có mặt ngay tại hiện
trường, mà điều quan trọng là những trận cãi vã thốt ra từ trong miệng bọn họ thì hình ảnh Thái phi và Hoàng hậu chẳng khác nào đám phụ nữ chanh chua ngoài chợ cá.
Trên thực tế, những câu chuyện tranh đấu chốn hậu cung được lan truyền trong dân gian chẳng khác nào hoa trời rơi tới tấp, người có hiểu biết đôi chút nghe được thì cảm thấy buồn cười, thế nhưng vẫn không chịu nổi cảnh dân chúng tin tưởng chắc như đinh đóng cột, đầu óc tưởng tượng lại phong phú, cho nên cái chết của Tôn Thái phi đã trở thành đầu đề chính cho những câu chuyện xàm xí của dân nhiều chuyện.
Có thể mọi người đều biết thân phận Hoàng hậu tôn quý, lại đang hoài thai con nối dòng, cũng không dám hãm hại Hoàng hậu quá mức, lại không dám nói thẳng Tôn Thái phi là do Hoàng hậu hại chết.
Nhưng mặc dù vậy, lời đồn đại vẫn ảnh hưởng đến đế hậu.
Tấn Ưởng cố tình che giấu chuyện này với Cố Như Cửu, nhưng Cố Như Cửu cũng không phải ngốc nghếch, cho nên chẳng bao lâu sau nàng đã biết chuyện Tôn Thái phi bị ám sát.
Tôn Thái phi bị ám sát, đối tượng hoài nghi đầu tiên nàng nghĩ tới chính là Thụy vương, chẳng phải nàng có thành kiến với Thụy vương, mà trong tất cả mọi người, Thụy vương khả nghi nhất.
Về phần các Thái phi từng tranh đấu cùng Tôn Thái phi trong chốn hậu cung ngược lại chẳng đáng ngờ nhiều.
“Thần quân, nếu như hung thủ phía sau là Thụy vương, vậy chàng phải cẩn thận lão ta đang muốn hãm hại chàng hoặc là thiếp.” Cố Như Cửu đảo mắt một vòng suy nghĩ: “Nếu như chàng không ngại bôi đen chút hình tượng của tiên đế, thiếp lại có một ý hay.”
Tấn Ưởng thật không ngờ Cửu Cửu lại phán đoán chuẩn xác như vậy, thấy vẻ mặt Cửu Cửu thần bí, hắn lại tỏ ra chăm chú lắng nghe.
“Đối với dân chúng mà nói, cảm thấy hứng thú nhất chính là những câu chuyện tình đầy ngang trái, nàng thích chàng ta, chàng ta lại thích cô nương ấy, cứ thế truy đuổi lẫn nhau, sau đó gây ra chút ân oán tình cừu.” Vẻ mặt Cố Như Cửu bùi ngùi tiếc rẻ nói: “Tình yêu luôn luôn là chủ đề xưa như trái đất.”
“Nói thí dụ như năm đó Thụy vương yêu Tôn Thái phi sâu sắc, tiên đế cũng có tình cảm với Tôn Thái phi, Tôn Thái phi thân là nữ tử thế gia, trước chuyện tình cảm thế này luôn rụt rè nhút nhát.
Chỉ tiếc mặc dù Thụy vương yêu say đắm Tôn Thái phi, lại ghét bỏ Tôn Thái phi xuất thân thứ xuất, không muốn cầu hôn.
Trong lúc Tôn Thái phi đau lòng đã tiến cung làm phi tần của tiên đế.
Nguyên nhân thân thể Thụy vương tàn tật, nên Thụy vương cho rằng Tôn Thái phi coi thường mình mới tiến cung làm phi tần, cũng vì quá yêu nên hóa thành hận, cuối cùng phái người đi ám sát Tôn Thái phi.” Cố Như Cửu kể sơ lược một câu chuyện, sau đó nói: “Câu chuyện tình này một khi được truyền ra, chắc chắn sẽ thu hút đám người hiếu kỳ.”
Con người tiên đế vốn chẳng được lòng dân, khi ông ta còn sống, đã chẳng có nhiều lợi ích gì để lợi dụng, giờ chết rồi thì cứ để dân chúng mổ xẻ vài ba nhát, coi như phát huy chút hơi tàn.
Mối quan hệ giữa Thụy vương và Tôn Thái phi cũng đâu phải không ai biết, chỉ cần lời đồn vừa được tung ra, tất nhiên sẽ có người moi móc chuyện xa xưa của họ, đồng thời còn cho thêm chút mắm muối hành hẹ vào trong đám chuyện bùi nhùi ấy, lột tả những buồn vui lẫn lộn kể rất sống động, rất thương tâm, cùng với bao nhiêu âm mưu tranh đấu gay gắt cứ thế được vẽ vời múa bút.
Tấn Ưởng lắng nghe Cố Như Cửu thuận miệng bịa ra một câu chuyện tình tay ba, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác kính nể, câu chuyện tình này quá rối rắm hỗn loạn, sầu triền miên, trên thực tế lại bôi Thụy vương đen thui chẳng khác nào cục than.
Về phần danh tiếng của tiên đế… Một hôn quân còn muốn danh tiếng gì nữa?
Buổi lâm triều hôm sau, Tấn Ưởng bày tỏ tức giận khi hay tin Tôn Thái phi bị ám sát, cho triệu đội trưởng đội hộ vệ cùng với người ở gần Tôn Thái phi nhất là Tiền Thái phi hồi kinh kiểm tra, sau đó lại phái quan viên đại lý tự và hình bộ đi đến hiện trường Lâm An điều tra.
“Thái phi bị ám sát chết, trầm hết sức đau lòng, cũng hết sức khiếp sợ, án này không tra rõ, thiên hạ còn có ai yên lòng?” Tấn Ưởng nhìn mọi người trên triều đình: “Các khanh trong lòng làm sao an?”
Ngày hôm nay người bị giết có thể là Thái phi, ngày mai có thể là ngươi cũng có thể là hắn, ngươi nói xem có sợ không?
Triều thần cũng nghĩ đến điểm này, vì vậy thái độ đối với vụ án Tôn Thái phi cũng trở nên tích cực hơn.
Tra, phải tra, không tra ra được thì còn ai yêm tâm mà sống, cũng chẳng còn ai yên tâm bước ra khỏi cửa.
“Loảng xoảng!” Thụy vương ném chén trà trong tay xuống đất, nếu không phải lão không thể đứng lên được, lão hận không thể đá lên người gã đầy tớ đang quỳ ở trên đất thêm mấy đá.

“Chẳng phải bảo các ngươi đem đề tài hướng về phía hoàng đế cùng Hoàng hậu sao? Cớ sao bây giờ lại bắt đầu lôi bản vương ra?” Thụy vương giận đến sắc mặt đỏ bừng, gương mặt tuấn tú cũng biến thành vặn vẹo.
Cái gì gọi là bởi vì hắn thân thể tàn tật, cho nên mặt ngoài văn nhã, thực tế nội tâm vặn vẹo? Hắn bởi vì Tôn thị trở thành phi tần của tiên đế nên yêu quá hóa thành hận? Đừng nói đến chuyện lão vốn chẳng thèm nhìn đến Tôn thị, coi như lão có chút tình ý với Tôn thị, cũng chẳng đến mức yêu quá hóa hận.
Đàn bà là cái gì? Chẳng qua chỉ là thú tiêu khiển khi nhàn rỗi mà thôi, nếu vì đàn bà mà sống dở chết dở sao còn là đàn ông?
Đây cũng là điểm hắn thấy Tấn Ưởng không vừa mắt nhất, đường đường là Hoàng đế, ở trước mặt nữ nhân lại cẩn thận từng li từng tý, làm gì còn khí phách và uy nghi của một Đế vương nên có?
Nam nhân như vậy có tư cách gì làm Hoàng đế, chi bằng để con trai của lão làm.
Trên thực tế, từ sáu năm trước, lão đã không suy nghĩ chu toàn, tại sao Thái hậu phải chọn một đứa chẳng được học hành đến nơi đến chốn như Tấn Ưởng lên làm Hoàng đế mà không chọn ba đứa con trai của lão.
Theo lý mà nói, chân lão có tật, vương phi cũng xuất thân thế gia bình thường, chọn con cái của lão thì càng thêm yên tâm mới đúng.
Cố Như Cửu đoán chẳng sai, dân chúng cảm thấy hứng thú nhất chẳng phải mối quan hệ giữa Hoàng hậu và Thái phi có tốt hay không, dù sao Thái hậu mới chính là má chồng chân chính của Hoàng hậu, mà câu chuyện tình đầy éo le và những mâu thuẫn đấu đá gay gắt giữa hai nữ nhân trong đó mới thú vị.
Nguyên lai năm đó Thụy vương và Tôn Thái phi lại có một khoảng thời gian như thế, chuyện này quả thật làm cho mọi người càng thêm tò mò.
Chẳng bao lâu có vài người nhớ lại chuyện cũ đứng ra kể lể, nghe nói ông cậu bảy nhà họ hai mươi năm trước từng làm việc trong đó nói rằng, bọn họ từng thề son sắt với nhau, năm đó Tôn Thái phi cùng Thụy vương quả thật có cảm tình, hơn nữa cảm tình còn rất sâu đậm.
Cái gì trăng treo đầu cành liễu, hẹn người sau buổi hoàng hôn, cái gì hàng đêm nhớ chàng mà không thể gặp, uống nước giếng lại nhớ đến nước sông.
Nỗi tương tư sầu khổ triền miên, cảm động lòng người.
Ai biết Thụy vương lại để ý đến thế lực như vậy, chỉ vì Tôn thị là thứ xuất mà sinh lòng do dự?
Sau khi nghe xong câu chuyện tình xa xưa này, đám đàn bà con gái cảm thấy Thụy vương chính là một gã đàn ông cặn bã, đàn ông thì cảm thấy Thụy vương lấy không được cũng buông không nỡ, ngươi đã không coi trọng xuất thân của người ta, không cưới vẫn là không cưới, người ta gả cho tiên đế rồi, ngươi lại cảm thấy người ta coi thường bản thân mình tật nguyền, phá hỏng người ta còn chưa nói, người còn mặt dày mày dặn như vậy, chẳng phải mặt chai đến mức cả tường thành rồi sao?
Là đàn ông căn bản chẳng cần làm mấy chuyện thế này?
Kẻ buôn dưa lê chẳng chê chuyện dài, Thụy vương vừa hứng nước này tát tới, liền có chậu sau tát vào, hầu hết dân chúng trong kinh thành đều cảm thấy người đàn ông này là một tên cặn bã, đồng thời Tôn Thái phi chết chẳng lẽ không liên quan gì đến Thụy vương?
Cái gì, ngươi đòi mọi người lấy chứng cứ ra? Xin lỗi, không nghe thấy, dù sao hung thủ là Thụy vương, vậy là được rồi!
“Ha ha.” Nghe xong mấy tin đồn đang lan truyền bên ngoài, Cố Như Cửu cười đến chảy cả nước mắt: “Quả nhiên sức tưởng tượng của dân chúng vô cùng phong phú.”
Đến tột cùng là người nào nghĩ ra tình tiết Thụy vương đã từng ôm Tôn Thái phi khóc đau thương, nàng chẳng phải Thụy vương, cũng cảm thấy nếu như Thụy vương nghe được phiên bản đồn đại này, có lẽ sẽ bị tức chết.
Sau khi cười xong, nàng lại cảm thấy thương cảm thay cho Tôn Thái phi.
Cuộc đời ngắn ngủi chỉ mấy mươi năm, đầu tiên là giao trái tim nhầm cho một người đàn ông tâm cơ thâm trầm, sau đó lại gả cho một người đàn ông
càng không đáng tin cậy, cuối cùng lại được chết trong tính toán của người từng yêu, thật là…
Nàng không tưởng tượng nổi Tôn Thái phi rốt cuộc đã ôm tâm tình thế nào với Thụy vương mới có thể nguyện ý thực hiện mưu kế tận cùng như vậy, thậm chí không tiếc đứng ra chống lại nàng và Tấn Ưởng.
Tôn Thái phi không ngốc, không phải không biết đến đạo lí vua nào triều thần nấy, lại thêm không phải không biết một khi làm Thái phi phải khiêm tốn mới được sống những ngày tháng thư thái.
Thế nhưng bà hết lần này tới lần khác đều đứng ra vì Thụy vương, đầu tiên là lợi dụng cung nữ thăm dò tính cách của nàng, tiếp theo lợi dụng cung nữ câu dẫn Tấn Ưởng, sau đó cố ý làm ra chuyện ma quái muốn dẫn dụ nàng tới câu chuyện xưa cũ trong cung, thấy sự tình không thành, lại giả bộ bệnh tình kéo dài đến lúc phải chuyển đến biệt cung Lâm An.
Những người đàn ông đã từng gặp được đều không phải người thường, cớ sao không yêu mình hơn một chút, lại vì người đàn ông như vậy mà dâng cả bản thân mình, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không tiếc, như vậy có đáng giá không?
Cố Như Cửu không biết Tôn Thái phi có hối hận hay không, thế nhưng trong lòng nàng hơi khó chịu, phảng phất như có một tảng đá đang đè lên ngực, nhổ không ra mà nuốt cũng không trôi.
“Làm sao vậy?” Tấn Ưởng thấy nàng cười cười, sắc mặt lại trông rất khó coi, hắn tưởng rằng nàng có chỗ nào khó chịu, lo lắng hỏi: “Phải chăng có chỗ nào khó chịu?”
Nàng lắc đầu, nhìn thấy vẻ thân thiết không chút nào che giấu nơi đáy mắt Tấn Ưởng, nghẻo miệng cười.
“Thiếp chỉ cảm thấy, Thụy vương làm cho người ta chán ghét.”
Tấn Ưởng lập tức gật đầu: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Thầm khoái chí trong bụng nghĩ, lần sau Thụy vương tiến cung, Cửu Cửu chắc chắn sẽ không tiếp tục nhìn ông ta chằm chằm nữa rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.